Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai...

Bỉ lão gia lại nặng nề than thở: "Nói đến chuyện tân nương tử mất tích, một lời khó nói hết." Giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

"Không sao, bổn điện thích chuyện một lời khó nói hết, càng khó càng tốt." Thiên Nguyệt Triệt nghe đến một lời khó nói hết thời, ánh mắt lập lòe sáng, đầy hứng thú.

Chủ yếu là ở Kiền Đức thành, Thiên Nguyệt Triệt bị uy hiếp, rồi Long quân đột nhiên xuất hiện, không có cơ hội phát huy bản lĩnh của hắn, có chút tiếc nuối.

Vốn mong đợi có chuyện vui trên đường đi, nhưng chuyện mới bắt đầu đã không vui, hiển nhiên nhàm chán.

Cho nên lần này gặp được chuyện có chút khó khăn, dĩ nhiên là hưng phấn.

Tiểu điện hạ thật kỳ quái, người bình thường gặp chuyện này sao có thể cao hứng như vậy? Nhưng mình không có nhìn lầm, tiểu điện hạ vô cùng hưng phấn.

Vì xác định mình không nhìn lầm, Bỉ lão gia nhìn nữ nhi và tiểu tứ, thấy trong mắt hai người đều là nghi hoặc.

Tạm thời không nghĩ, nếu tiểu điện hạ hỏi, hắn nên cung kính trả lời.

"Chuyện này đã xảy ra ở Hán Lệ thành hơn nửa năm, lúc mới bắt đầu mọi người chỉ cho là trùng hợp, không chú ý nhiều, nhưng từng tân nương mất tích mới cẩn thận suy xét." Bỉ lão gia nói.

"Từng người? Mất tích rất nhiều?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Không không, thật ra không quá nhiều, mỗi lần có hỉ sử, tân nương tử đều bị cướp đi, xảy ra nhiều lần, về sau mọi người không dám tổ chức hỉ sự."

"Vậy tại sao Bỉ tiểu thư ném tú cầu chọn rể, chọn rể sẽ phải tổ chức hỉ sự mà?" Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc.

"Ai..." Bỉ lão gia lại than thở, "Bởi vì mọi người không dám tổ chức hỉ sự, cho nên các cô nương đều trì hoãn, tiểu nữ cũng giống vậy, rất nhiều người sợ nữ nhi không thể xuất giá.

Trước đó tiểu nữ gặp thầy tướng, nói nếu như tháng này tiểu nữ không gả, sau này không thể xuất giá, dù tiểu dân lo lắng tân nương tử bị cướp đi, nhưng cũng lo lắng tiểu nữ không ai thèm lấy, hơn nữa chuyện tiểu nữ và tiểu tế, tiểu dân liên tục canh cánh trong lòng, cho nên muốn mạo hiểm tổ chức hôn sự này."

"Phụ thân..." Bỉ lão gia nói tới đây, Bỉ tiểu thư đột nhiên quỳ xuống, "Phụ thân, là nữ nhi không tốt, là nữ nhi không tốt, là nữ nhi khiến phụ thân lo lắng, nhưng thật ra... Nhưng thật ra thầy tướng là nữ nhi nhờ người giả trang."

"Cái gì?" Bỉ lão gia trăm triệu không ngờ, cư nhiên bị nữ nhi của mình lừa, "Này... Đây là chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng cho lão phu."

"Phụ thân đừng giận." Bỉ tiểu thư đứng lên, "Nữ nhi thỉnh ngài tha thứ, vì phụ thân không chịu đáp ứng nữ nhi và tướng công bên nhau, hơn nữa vì chuyện tân nương tử bị cướp, nữ nhi biết phụ thân bắt đầu lo lắng hôn sự sau này của nữ nhi, cho nên nữ nhi cố ý mời thầy tướng, để thầy tướng lừa gạt phụ thân, nói nếu như trong tháng này nữ nhi không gả, cả đời không thể xuất giá, nữ nhi biết phụ thân sẽ không nói giỡn với hạnh phúc của nữ nhi, dù gặp nguy hiểm, phụ thân cũng gả nữ nhi.

Nữ nhi sợ chuyện tân nương tử bị cướp qua đi, sẽ không còn cơ hội, nên thừa lúc sắt còn nóng đưa ra chuyện ném tú cầu chọn rể, mà nữ nhi biết phụ thân không thích tướng công, cho nên cùng tướng công diễn kịch, để tướng công cố ý rời đi rồi trở về, đến lúc đó với khả năng của tướng công, cướp được tú cầu không phải việc khó. Nhưng không ngờ..." Nói tới đây Bỉ tiểu thư quỳ xuống, "Tiểu nữ tạ bệ hạ thành toàn, cám ơn phụ thân thương yêu."

"Thôi thôi." Bỉ lão gia đỡ Bỉ tiểu thư dậy, "Cái gì cũng không quan trong, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là tốt rồi, ta đến tuổi này, nhưng chấp nhất ân oán, là ta hồ đồ, nhìn không rõ tâm ý của ngươi, Cự Nhi ( nam tử danh tự ), ngươi trở về thỉnh phụ mẫu ngươi đến cửa cầu hôn đi, lão phu và phụ mẫu ngươi đã hơn hai mươi năm không gặp, kể từ khi lão phu tức giận đuổi phụ thân ngươi ra khỏi Hán Lệ thành, hai huynh đệ chúng ta chưa gặp nhau.

Chuyện cũ như mây khói, chỉ chớp mắt đã qua 20 năm, không biết phụ mẫu ngươi có để ý hành vi năm đó của lão phu không, ai..."

"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, phụ thân vẫn muốn nhắc tới ngài, tiểu tế trở về thỉnh phụ thân, mẫu thân tới cầu hôn." Nói xong, nam tử hướng phía Thiên Nguyệt Thần hành lễ, rời khỏi đại sảnh.

"Nói tiếp, là ai cướp tân nương tử?" Đây mới là điềuThiên Nguyệt Triệt hứng thú.

"Đúng là kì lạ, mọi người đều nói Âm Quỷ tác quái, bởi vì đội ngũ rước dâu có nhiều người như vậy nhưng không ai nhìn thấy người cướp tân nương tử, nghe mọi người nói, chỉ cảm thấy một luồng gió thổi, sau đó không thấy tân nương tử đâu nữa, chuyện này khiến thành dân bàng hoàng, nhưng chỉ cướp tân nương tử, không quấy rối thành dân, không thành thân sẽ không có việc gì." Ý của Bỉ lão gia, hôn sự của Bỉ tiểu thư cứ định trước, về phần hôn lễ...

"Thành thân, đương nhiên phải thành thân." Thiên Nguyệt Triệt không muốn náo nhiệt biến mất, "Cũng không thể tránh yêu quái kia cả đời, chả nhẽ để Bỉ tiểu thư bảy tám mươi tuổi mới thành thân?"

Nữ nhân thành thân sớm mới xinh đẹp, hơn nữa đó sẽ là kỷ niệm đẹp nhất.

"Thành... Thành thân. Tiểu điện hạ nói thế không sai, nhưng tiểu nữ... Tiểu nữ..." Bỉ lão gia khó xử, hắn chỉ có một nữ nhi, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì sao.

"Ngươi không tin năng lực của bổn điện sao?" Thiên Nguyệt Triệt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười biến thành lạnh lùng, nhìn mà thấy lạnh cả người.

Hài tử hoàng gia nào có ai bình thường, mà nói không bình thường, tiểu điện hạ trước mắt hiển nhiên đứng đầu.

Bách tính Mạn La đế quốc có đồn đãi về tiểu điện hạ, đều nói tiểu điện hạ tính cách quái dị, tò mò cái gì sẽ lấy ra nghiên cứu, lúc tùy hứng cũng không nể mặt bệ hạ.

Mà bệ hạ cưng chiều đã đến vô pháp vô thiên, vừa rồi Bỉ lão gia còn cảm thấy tiểu điện hạ rất hòa khí, lúc này thực muốn vả miệng mình.

Đây là kiểu người biết ngụy trang.

"Nếu ngươi không tin năng lực của bổn điện, chẳng lẽ ngay cả năng lực phụ ngươi cũng không tin sao?" Thiên Nguyệt Triệt không phải người tốt, làm người xấu hiển nhiên rất thành công, "Nặc Kiệt, bổn điện nóng quá, bổn điện muốn băng."

Chén trà trong tay không di động, nhưng tay cầm chén âm thầm dùng sức, nhất thời nước như lụa mỏng bay ra khỏi chén Thiên Nguyệt Triệt, rơi vào chén trên bàn bên cạnh Nặc Kiệt.

"Tiểu điện hạ, chờ một chút." Giờ khắc này Nặc Kiệt đã chờ lâu rồi, cầm lấy ly trà, dùng sức, không khí có chút lạnh lẽo, nước trong ly trà trên tay Nặc bay về phía Thiên Nguyệt Triệt, là chất lỏng trong suốt.

Nhưng lúc này, chất lỏng vừa vào chén Thiên Nguyệt Triệt, lại trở thành băng.

Đây là...

Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư hoa cả mắt.

"Không được uống trà lạnh như vậy." Thiên Nguyệt Thần lấy ly trà trong tay Thiên Nguyệt Triệt, thanh âm trầm thấp bá đạo, mà lúc ly trà rơi vào tay Thiên Nguyệt Thần, miệng chén bốc hơi nóng hổi, chỉ trong chớp mắt.

Thiên Nguyệt Triệt cong khóe môi, có chút bất mãn nhận ly trà, chậm rãi uống.

Vừa xem hiểu ngay, Bỉ lão gia và Bỉ tiểu thư đều thông suốt, Bỉ lão gia phục hồi tinh thần: "Vậy hôn lễ dựa vào tiểu điện hạ rồi."

Màn diễn này, rõ ràng có thể thấy được, tiểu điện hạ mới là người đi cờ, cho nên Bỉ lão gia hợp ý, không hổ là thương nhân khôn khéo, nhìn chuyện quả nhiên thấu đáo.

Chuyện định ra, Bỉ lão gia muốn giữ Thiên Nguyệt Thần ở lại trong phủ, lại bị Thiên Nguyệt Thần cự tuyệt, thứ nhất không muốn người chú ý, thứ hai chuyện thành chủ còn cần điều tra.

"Phụ hoàng thật thủ đoạn." Sau khi đi ra, Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ.

Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng cười, ngửi tới ngửi lui trên người Thiên Nguyệt Triệt.

"Ngươi làm gì đó? Đang trên đường." Thiên Nguyệt Triệt đẩy nam nhân dán sát vào mình.

"Sao ta ngửi được vị chua, lại càng ngày càng đậm, hình như hôm nay Triệt nhi không ăn thức ăn có vị chua mà." Thiên Nguyệt Thần trêu chọc.

"Tiểu điện hạ không ăn thức ăn có vị chua, nhưng tiểu điện hạ ăn dấm." Nặc Kiệt chen vào một câu, Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK