Thiên Nguyệt Thần vỗ về cái đầu nhỏ tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng ôn nhu mắng.
Nhưng thật ra là sủng nịch gọi.
Nếu như không muốn chờ, ngày ấy ở Mạn La các hắn cũng sẽ không đem nữ nhân giúp hắn tiết dục đuổi đi; nếu như không muốn chờ ngươi, giờ phút này ta cần gì phải ôm ngươi như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ngủ say trong lòng, Thiên Nguyệt Thần phát hiện mình tựa hồ nhìn thế nào cũng không đủ, có lẽ nhìn cả đời, hắn cũng cảm thấy thời gian quá ngắn.
Long sàng đã được cung nữ đổi lại chăn đệm hoàn toàn mới, bởi vì mới vừa rồi lúc Thiên Nguyệt Triệt trở lại tẩm cung ngủ, chăn đệm đều dính mồ hôi hắn xuất ra.
Khi đó hắn quá mệt mỏi, Thiên Nguyệt Thần không đành lòng đánh thức hắn.
Mà bây giờ, màn trướng đã được rủ xuống, bên trong trướng là hai người một lớn một nhỏ.
Lúc nhỏ Thiên Nguyệt Thần thích ôm Thiên Nguyệt Triệt như vậy, là bởi vì cái gối ôm này thật sự rất thoải mái, lại không khóc không náo.
Lúc này Thiên Nguyệt Thần thích ôm Thiên Nguyệt Triệt như vậy, là bởi vì cái gối ôm gối mềm mại này người mình yêu mến, tình cảm không biết đã bắt đầu từ lúc nào.
Sự thần bí của tiểu đông tây khiến hắn phải nhìn với con mắt khác, phần thích thú này từng bước từng bước xâm nhập vào trong lòng của hắn.
Trong lúc bất tri bất giác tiểu đông tây đã bắt đầu trở nên quan trọng như vậy a.
“Phụ hoàng… .” Trong mơ mơ màng màng, cho dù ngủ thiếp đi tiểu đông tây vẫn lơ đãng kêu hắn, một người kiêu ngạo như tiểu đông tây, chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Mà phần vui sướng hắn nhận được là đã đủ.
Triệt nhi…
Vuốt ve khuôn mặt của tiểu đông tây, mang theo nét mặt thỏa mãn, Thiên Nguyệt Thần cũng dần dần ngủ.
Nước mắt có chút mặn, có chút ngọt.
Gương mặt của ngươi in sâu vào trong lòng ta…
——— ———–
Sáng sớm hôm sau, chờ Thiên Nguyệt Triệt tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn.
“Phụ hoàng đâu?” Cái đầu ở trong chăn chuyển hướng, nhìn thấy Đàn cùng những cung nữ khác đã quỳ gối một bên chờ hắn rời giường, sau tấm bình phong là băng tằm trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn.
“Bệ hạ lâm triều .” Đàn đứng dậy tiến lên: “Các ngươi cũng đứng lên đi, mau đưa y phục của chủ tử lên.”
Các cung nữ quỳ trên mặt đất thấy thế lập tức lấy y phục, quần cùng giày tiến lên.
Đàn ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt từ trong chăn ra, bảo thạch ám hồng sắc theo nửa người trên của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lộ ra.
Tất cả cung nữ bên giường đều cúi đầu.
“Tới đây.” Vươn ra tay nhỏ bé trong cẩm y hoàng sắc, hướng phía băng tằm vẫy vẫy tay.
Băng tằm thấy thế có chút xấu hổ đi đến, gương mặt trắng noãn có chút đỏ ửng, những chiếc răng nho nhỏ va chạm nhau.
Phì…
Thiên Nguyệt Triệt bật cười, khuôn mặt trắng noãn nhất thời không lộ ra quý khí như trước mà lộ ra đẹp đẽ đáng yêu.
Trường bào tơ lụa thuần bạch (màu trắng thuần) đến bắp chân, ngoại sa hồng sắc (màu đỏ) ngắn hơn trường bào một chút, sợi tơ bạch sắc thắt lại bên hông, cổ áo khẽ mở rộng, dọc theo xương quai xanh khẽ đan vào nhau.
Trên chân lại là giày da thuần bạch.
Cả người thoạt nhìn cực kỳ giống Tinh Linh.
Thiên Nguyệt Triệt súc súc miệng, nắm tay băng tằm đi ra bên ngoài điện.
Nghe nội đường đã dọn xong tảo thiện, Thiên Nguyệt Triệt ngắm nhìn bốn phía, nhìn nhìn băng tằm bên cạnh có vóc dáng giống như hắn, đột nhiên nghĩ đến vấn đề rất quan trọng.
“Liệt La Đặc.” Tầm mắt chuyển hướng Liệt La Đặc đứng sau.
“Liệt La Đặc nghe tiểu điện hạ phân phó.” Liệt La Đặc cung kính mở miệng.
“Ngươi nói sủng vật của bổn điện hạ nên ăn cái gì mới tốt?” Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ đầu băng tằm tằm, vẻ mặt sủng nịch, có thể có sủng vật cảm giác thật tốt, huống chi lại là một vật khả ái như vậy, hơn nữa còn có thể nói chuyện với sủng vật.
Cái này…
Chân mày Liệt La Đặc hơi nhíu lại, hắn là người có kinh nghiệm, nhưng đây là sủng vật của tiểu điện hạ, chẳng lẽ muốn hắn nói: cái này cũng giống như những con tằm bình thường, ăn chút lá dâu là được rồi.
Cho hắn gan lớn như trời, hắn cũng không dám nói, vạn nhất ăn vào có chuyện, mạng hắn cũng không đền nổi, hơn nữa hắn dám khẳng định trong mắt tiểu điện hạ, sủng vật kia so với người bình thường đáng giá hơn nhiều.
“Thế nào, rất khó trả lời?” Chân mày thanh tú của Thiên Nguyệt Triệt cau lại, nhìn bộ dáng khó xử của Liệt La Đặc: “Tằm bình thường không phải ăn lá dâu là được rồi sao?”
Liệt La Đặc híp mắt, đánh bạo nói: “Thỉnh tiểu điện hạ cho Liệt La Đặc mấy ngày.”
Tằm của ngài cũng không phải là tằm bình thường a, nội tâm Liệt La Đặc đau khổ hô.
“Như vậy a… .” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu cố tình suy tư: “Chuẩn.”
Lúc này Đàn đi đến, ở bên tai Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ vài câu, Thiên Nguyệt Triệt vừa nghe hai mắt sáng ngời: “Quả thật?”
“Thiên chân vạn xác.” Đàn cười duyên nói.
Thật ra chuyện nàng nói không có gì lạ, mà là ngày hôm trước Thiên Nguyệt Triệt bảo nàng tung tin sủng vật dữu thử của hắn lạc đường, chẳng qua là không nghĩ tới ngày hôm qua đã có tin tức, bởi vì hắn mệt mỏi một ngày, cho nên Đàn chưa kịp bẩm báo.
Thiên Nguyệt Triệt cũng không lường trước được người đầu tiên đưa lên dữu thử là nhị ca của hắn Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Thiên Nguyệt Thiên Hâm có chủ ý gì, chẳng lẽ là bởi vì sợ mình điều tra về người phía sau hắn sao?
Hay là?
Nước hoàng cung càng ngày càng sâu a, Thiên Nguyệt Thiên Hâm quả nhiên không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, mà chuyện đưa dữu thử tới cũng sẽ rất nhanh truyền ra, đến lúc đó Thiên Nguyệt Thiên Kỳ sẽ làm như thế nào?
Thiên Nguyệt Triệt quơ hai cái chân nhỏ thảnh thơi ăn xong bữa sáng, khóe miệng hiện ra nụ cười nhạt, bão táp càng lớn thì càng vui.
“Đúng rồi, Đàn Thành.” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thiên Nguyệt Triệt kêu.
“Có thuộc hạ.” Thân ảnh Đàn Thành đột nhiên xuất hiện.
“Đi gọi Nặc Kiệt tới cho bổn điện hạ.”