Cho nên Thiên Nguyệt Thần ở Hán Lệ thành thêm hai ngày.
Hai ngày qua không có chuyện gì làm, Thiên Nguyệt Triệt dẫn A Nô leo núi, mỗi ngày đùa đến bẩn hết cả người, hơn nữa là sáng sớm ra ngoài, không đến mặt trời xuống núi thì không trở về, còn loay hoay bất diệt nhạc hồ.
Mặt trời vừa lặn xuống phía Tây, Thiên Nguyệt Triệt đúng lúc xông ào vào phủ thành chủ, bởi vì ở thêm mấy ngày, cho nên Thiên Nguyệt Thần liền ngụ trong phủ thành chủ.
Đồng thời Thiên Nguyệt Thần và thành chủ thương lượng một việc.
"Lại bẩn thế này, ngươi đang làm cái gì?" Độn thổ cũng không thể bẩn như vậy, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm.
Vươn tay lấy là cây trên người hắn, sau đó tay vuốt ve khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, hai mắt híp lại, "Bên tai của ngươi có chuyện gì?"
Đây là dấu vết bị thứ gì đó cắt qua, còn để lại vết máu rất nhỏ, mặc dù chỉ rách da, nhưng đủ để Thiên Nguyệt Thần không vui.
Phải biết rằng nhi tử bảo bối của y, toàn thân cao thấp không có một dấu vết.
"Bị nhánh cây cắt." Thiên Nguyệt Triệt xem thường, hắn là nam nhân, những vết thương này có gì đáng để ý, "Phụ hoàng, Hán Lệ thành không tệ, bốn phía đều là núi, nhưng..."
Đối với một điểm, Thiên Nguyệt Triệt có chút bất mãn.
"Nhưng?" Thiên Nguyệt Thần tăng thêm mấy phần âm điệu, đáng tiếc người nào đó không phát hiện tâm tình y đang buồn bực.
"Nhưng người chết quá ít." Thiên Nguyệt Triệt thập phần đáng tiếc nói.
"Thiên Nguyệt Triệt?" Thiên Nguyệt Thần chau mày, hắn có ý gì? Ngại người ta chết không đủ, hắn tưởng là mua thức ăn sao? Còn có thể ghét bỏ món ăn không đủ mới mẻ.
"Vốn vậy mà." Thiên Nguyệt Triệt đáp đương nhiên, "người chết ít thì trên núi ít một phần, mộ phần ít, ta tìm không được, ta lên núi công toi sao?"
"Thiên — Nguyệt — Triệt —" Lần này Thiên Nguyệt Thần nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi tìm mộ phần làm gì?" Thiên Nguyệt Thần không còn phong độ và khí thế ngày xưa, sắc mặt đã xanh mét.
"Đào... Đào mộ phần." Thiên Nguyệt Triệt yếu ớt trả lời.
"Đào —— mộ phần." Lỗ tai nhỏ bị bàn tay to nắm được, tiểu tử định chạy trốn phải dừng bước, lỗ tai bị nắm được hiển nhiên là đau, phụ hoàng thật ác độc, cư nhiên nắm lỗ tai hắn.
"Ngươi đào mộ phần làm gì?" Thật vất vả khiến mình bình tĩnh lại, y sắp bị tên tiểu tử này tức chết.
"Đau, phụ hoàng, lỗ tai của ta rất yếu ớt, ngươi hạ thủ lưu tình." Thiên Nguyệt Triệt khóc lóc cầu khẩn, lỗ tai vốn yếu ớt, lại thêm Thiên Nguyệt Triệt dùng lực không nhỏ, hiển nhiên là đau chết hắn.
Thiên Nguyệt Thần nghe được thanh âm có chút nghẹn ngào của hắn, lập tức buông tay, quả nhiên lỗ tai trắng nõn đỏ ửng, nhất thời trong lòng đâu giống như kim đâm, nhanh chóng vuốt vuốt.
"Còn đau không?" Giọng nói ôn nhu nào nghiêm nghị như vừa rồi.
"Đau, đau quá." Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy ủy khuất, chỉ kém không rơi nước mắt, "Nhè nhẹ, phụ hoàng, lực đạo của ngươi phải nhẹ."
Còn chỉ trích Thiên Nguyệt Thần, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lồng ngực Thiên Nguyệt Thần tràn đầy đắc ý.
Đau một chút cũng đáng.
"Triệt nhi vẫn chưa nói cho phụ hoàng, đào phần mộ làm gì? Không phải Triệt nhi nói thi thể là đồ đáng giá tôn trọng nhất thế gian sao?" Tiểu tử đừng tưởng rằng làm vậy có thể lừa dối y, hắn còn rất non.
"Phụ hoàng, lỗ tai người ta còn đau rất, rất đau, phải tìm y liệu sư nhìn, a... Tai ta đau, ngay cả đầu cũng đau, ta muốn ngủ."
Thiên Nguyệt Triệt bịt lấy lỗ tai, chuẩn bị rời đi, nhưng...
Đi một bước, đi không được, đi hai bước, vẫn giống nhau, bởi vì tay nắm eo hắn không buông ra.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt cố gắng nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng mãi không ra.
"Thế nào? Triệt nhi đau tai, đau đầu, lúc này ánh mắt cũng đau?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, giễu giễu nói, mưu ma chước quỷ của tiểu tử sao y nhìn không thấu, "Phụ hoàng thấy thương tích của Triệt nhi cũng thật nghiêm trọng, nên nằm trên giường nằm chừng mười ngày, thế nào? Triệt nhi chớ quá cảm động, đây là một mảnh tâm ý của phụ hoàng."
Mặt Thiên Nguyệt Triệt không ngừng rút gân, nằm chừng mười ngày? Xương cốt của hắn không tan mới lạ. Cảm động? Cảm động cái khỉ, nam nhân này cố ý uy hiếp hắn.
"Không không không, tâm ý của phụ hoàng, nhi thần xin lĩnh, có phụ hoàng quan tâm, đau đớn của nhi thần liền hết ngay." Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng dùng tươi cười hoàn mỹ nhìn y.
"Quả thật không có chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần giả vờ lo lắng.
"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì... Phụ hoàng nhìn xem, nhi thần rất tốt mà?" Thiên Nguyệt Triệt xoay một vòng, chứng minh thân thể của mình thật sự không sao.
"Thế là tốt, phụ hoàng cũng an tâm. Chẳng qua là..." Thiên Nguyệt Thần vừa nói vừa nhích tới gần Thiên Nguyệt Triệt mấy phần.
Thiên Nguyệt Triệt lui về phía sau, lúc này nam nhân có chút đáng sợ, chẳng lẽ mình nhạy cảm?
"Chẳng qua cái gì?" Dù như thế, vẫn không tự chủ mà hỏi.
"Chẳng qua là Triệt nhi vẫn chưa nói cho phụ hoàng, tại sao đi đào phần mộ của người ta, hay là Triệt nhi cũng đi trộm thi th ?" Mới nghĩ đến khả năng này, Thiên Nguyệt Thần có chút xấu hổ, không được, chắc chắn y phải rửa tiểu tử này từ đầu tới chân một lần.
"Phụ hoàng, sao ta làm chuyện thất đức như vậy, huống chi ta trộm thi thể làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt liếc nam nhân một cái, thiệt là, hắn chưa thất đức tới mức đó mà.
Trộm thi thể? Chỉ nam nhân này mới nghĩ ra.
"Vậy Triệt nhi đào phần mộ làm gì?" Nhìn bộ dáng, hôm nay Thiên Nguyệt Thần không hỏi ra đáp án thì không tha.
"Cái kia... Chính là cái kia a..." Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, nhưng thật ra chuyện hắn muốn làm thất đức không khác trộm thi thể, nói không chừng càng thêm thất đức.
"Cái kia?" Thiên Nguyệt Thần nhẫn nại chờ, nhìn vẻ mặt ấp úng của Thiên Nguyệt Triệt cũng biết không có chuyện tốt.
"Chính là cái kia." Thiên Nguyệt Triệt cười xấu hổ, không biết nói thế nào.
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.
"Ta đào phần mộ không phải vì trộm thi thể, mà là vì trộm cái khác." Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại trả lời, dù sao đều là trộm, nói ra thật có lỗi.
"Trộm cái khác?" Thiên Nguyệt Thần bắt đầu nghĩ, trong phần mộ trừ thi thể, còn có cái gì đáng trộm? Đợi đã...
"Triệt nhi, ngươi sẽ không...?" Trời ạ, đầu Thiên Nguyệt Thần muốn nổ tung, tiểu tử dám đào mộ phần trộm bảo bối.
"Hừ, Âm Dương kiếm cần thạch âm khí nặng, không còn cách, ta chỉ có thể trộm mộ, ngọc thạch, tinh thạch, bảo thạch trong mộ phần." Thiên Nguyệt Triệt mở hai tay, nhún vai, "Nếu phụ hoàng đã biết rồi, ngày mai theo ta cùng đi trộm mộ a, có phụ hoàng chắc chắn dễ tìm hơn A Nô."
"Thiên — Nguyệt — Triệt —" Sắc mặt Thiên Nguyệt Thần lại xanh mét, nghe tiểu tử đang nói cái gì, cư nhiên bảo y cùng hắn đi trộm mộ, tiểu tử này ăn gan trời sao?
"Phụ hoàng, lỗ tai của ta không có điếc, ngươi đã lớn tiếng gọi ta hai lần." Thiên Nguyệt Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ thầm: sức thừa nhận của nam nhân này quá thấp, chuyện nhỏ như thế cũng ngạc nhiên.
Trong lòng mới nghĩ một nửa, thân thể bay lên trời, chỉ thấy Thiên Nguyệt Thần khiếng Thiên Nguyệt Triệt đang lải nhải lên bả vai.
"Phụ hoàng, ngươi đlàm gì đó, buông ta ra, mau buông..." Khua tay múa chân cũng vô dụng, khí lực của nam nhân lớn hơn hắn rất nhiều.
"Ngươi an phận chút." Hai tay Thiên Nguyệt Thần khóa chặt chân Thiên Nguyệt Triệt, hướng về phòng.
"Không muốn, có ai không, đại nhân khi dễ tiểu hài tử ... Đại nhân khi dễ tiểu hài tử ... Người tới a..." Thiên Nguyệt Triệt lớn giọng hét.
Mọi người nghe tiếng mà đến, nhìn thấy đại nhân khi dễ tiểu hài tử trước mắt, tất cả đều phi thường ăn ý làm như không thấy, chớ nói chi là sắc mặt đại nhân kia đã biến đen.
Trừ phi không muốn sống nữa, nếu không, ai cũng không dám cản, huống chi gần đây Thiên Nguyệt Triệt hỏi phần mộ khắp nơi, khiến người trong phủ thành chủ cảm thấy quỷ dị tới cực điểm.
"Các ngươi xuống đi." Đợi hạ nhân đổ nước ấm đầy dục dũng, Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nói.
"Vâng." Khom lưng hướng Thiên Nguyệt Thần cáo lui.
Thiên Nguyệt Thần thả Thiên Nguyệt Triệt xuống đất, Thiên Nguyệt Triệt vừa được tự do, nhanh chóng chạy ra cửa, song người còn chưa tới cửa, liền nghe "Roẹt" một tiếng.
Nhất thời y phục của Thiên Nguyệt Triệt chia năm xẻ bảy, trần trụi đứng ở cửa, "Phụ hoàng, ngươi cư nhiên đùa bỡn ta." Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng chỉ trích.