Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy ...

Thiên Nguyệt Triệt đảo mắt vài vòng, đánh giá nam tử từ đầu tới đuôi, tuy nói ánh mắt là cửa sổ tâm linh, nhưng vì xác định nam tử này thật không biết hay giả vờ, Thiên Nguyệt Triệt cho rằng cẩn thận vẫn hơn.

Thấy nam tử khó hiểu, lăng lăng đứng yên không nhúc nhích.

Ân, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu, người này là kẻ ngốc.

"Ta đương nhiên biết ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đứng chắp tay, hai mắt linh động tràn đầy tính toán.

"Thật sao." Nam tử vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở, "Vậy ngươi mau nói cho ta biết, ta là ai?"

"Cái này..." Thiên Nguyệt Triệt cố ý tỏ vẻ khó xử, nam tử vô cùng nóng lòng, chính là biểu hiện như vậy, Thiên Nguyệt Triệt cười thầm, "Ngươi thả các nàng, chúng ta ra ngoài, ta nói cho ngươi biết, ngươi là ai?"

"Thật sao." Nam tử đơn thuần, nhưng không vô tri.

"Ta nấu." Thiên Nguyệt Triệt đảo cặp mắt trắng dã, "Ngươi muốn nghe ta nói hay không, vậy ta đi, không nói cho ngươi." Thiên Nguyệt Triệt ghét nhất người hoài nghi hắn.

Nam tử thấy Thiên Nguyệt Triệt nổi giận, vội vàng đáp ứng: "Ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi, nhưng... ." Nam tử muốn nói lại thôi, sợ Thiên Nguyệt Triệt sinh khí.

"Cái gì là nấu?" Nam tử còn thực nghiêm túc hỏi ra vấn đề này, khiến Thiên Nguyệt thiếu chút nữa sặc nước miếng của chính mình.

Bây giờ Thiên Nguyệt Triệt thay đổi cách nhìn, cái này không phải ngu, mà hắn không phải là người.

"Nấu là ngươi phải nghe lời ta, hiểu không?" Thiên Nguyệt Triệt rất kiên nhẫn nói, hắn đã có tinh toán, người này bản lĩnh rất cao, đầu óc rất đần, thuần phục hắn thành nô bộc.

Nhưng thật ra không phải thuần phục, mà là lừa gạt, Thiên Nguyệt Triệt thầm vui sướng.

"Ta hiểu." Nam tử gật đầu, thấy hắn vui mừng.

"Uh, rất thông minh." Thiên Nguyệt Triệt giả vờ khen ngợi, "Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi gọi A Nô, là nô bộc của ta, biết không?"

"Đã biết rồi." A Nô ứng thanh phi thường vang dội, hắn rốt cuộc biết mình là ai, trên khuôn mặt tuấn dật là nụ cười rạng rỡ, rất đẹp, khó trách những tân nương kia động tâm.

Thiên Nguyệt Triệt nghĩ, nhưng sau đó mở miệng: "Nô bộc chính là, chủ nhân nói, ngươi phải nghe, chủ nhân bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm như thế, không thể làm trái ý chủ nhân, đối với quy định của chủ nhân, mỗi một câu, ngươi phải tuân thủ, bình thường phải cung kính gọi ta là chủ nhân, chủ nhân gặp nguy hiểm, ngươi phải che chắn trước người, chủ nhân có chuyện, ngươi phải chạy tới cứu, biết chưa? Nếu không, chủ nhân sẽ bỏ rơi ngươi."

"Đã biết, ta sẽ nghe lời chủ nhân." A Nô vừa gật đầu, vừa nói, nhưng thật ra hắn cũng sợ bị Thiên Nguyệt Triệt vứt bỏ, dù sao hắn cô độc, hơn nữa hắn không biết mình là ai. Thật vất vả mới biết, hiển nhiên không muốn từ bỏ, một mình, khó tránh khỏi tịch mịch, hắn bị giam trong tháp, nơi đó có rất nhiều yêu ma, vô cùng náo nhiệt, nhưng hắn không cam lòng bị giam ở nơi đó, nên hắn chạy trốn.

"Ân..., nói rất hay, bây giờ chủ nhân bảo ngươi làm chuyện thứ nhất, cởi dây trên người những nữ nhân này, chúng ta đi thôi." Thừa dịp những nữ nhân này chưa tỉnh, tránh cho các nàng lại si mê.

"Vâng, chủ nhân." A Nô học tập rất nhanh, lập tức cởi dây trói cho nữ nhân, kỳ quái chính là A Nô cởi rất nhanh, không như Thủ Điện Đồng nói.

"Di, tại sao ngươi cởi bỏ dễ dàng như vậy?" Chẳng lẽ lực lượng của mình thấp hơn hắn, không thể nào.

"Vật này có yêu tính, nó rất nghe lời ta." A Nô cũng không hiểu tại sao, đại khái không biết mình là yêu.

Thì ra là vậy, vì bọn họ là người một nhà, Thiên Nguyệt Triệt bình tĩnh lại.

"Đúng rồi." A Nô đột nhiên kêu lên, "Chủ nhân, ta còn chưa cởi trói cho ngươi." A Nô nhớ ra, khiến chân Thiên Nguyệt Triệt vừa bước lên bậc thang, dừng lại giữa không trung.

"Chủ nhân ta đã sớm cởi, thứ này có thể trói ta sao, nhớ kỹ, ta rất lợi hại." Thiên Nguyệt Triệt cường điệu, xui xẻo mới để kẻ ngu này giúp hắn giải.

"Vâng, chủ nhân rất lợi hại." Thanh âm A Nô mang theo tiếng cười trầm ổn, lại có cảm giác sủng nịnh, khiến Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt.

Tầm mắt thăm dò đánh giá A Nô một phen, không có vấn đề gì, chẳng lẽ mình đa tâm?

"Đi thôi." Thiên Nguyệt Triệt đi ra, nhịn không được đá cửa một cái, hắn phát hiện hắn rất có duyên với phòng giam.

A Nô đi trước dẫn đường, hóa ra bọn họ ở một nơi vô cùng hẻo lánh.

"Sao ngươi lại ở đây?" Thiên Nguyệt Triệt hiếu kỳ nói.

"Ta cũng không biết, ban đầu rời khỏi chỗ kia, phiêu a phiêu, phiêu a phiêu, liền phiêu tới nơi này, thấy nơi này không có ai, ta liền ở lại, chủ nhân, ngươi có đói bụng không, cho ngươi." A Nô lấy ra hai trái cây trong ngực, trái cây hình thù kỳ quái, Thiên Nguyệt Triệt hiếu kỳ.

"Cái này có thể ăn?" Không thể nào, vạn nhất trúng độc sẽ chết yểu.

"Có thể, kể từ khi tới đây ta đều ăn cái này, ăn đến hình thành thân thể." A Nô cắn một miếng, "Ăn thật ngon."

"Ngươi liên tục ăn cái này, chưa ăn những cái khác?" Không thể nào, ăn cái này có thể lớn như vậy, hắn phải nghiên cứu một phen.

Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, chuẩn bị cắn, một bóng dáng bằng tốc độ cực nhanh bay tới, đây là hương vị của phụ hoàng, còn chưa kịp hoàn hồn, thân thể đã rơi vào ôm ấp của nam nhân.

"Phụ hoàng, ngươi tới chậm." Thiên Nguyệt Triệt hài lòng, nhưng ngoài miệng kháng nghị.

"Còn không phải ngươi tác quái." Với tính cách của Thiên Nguyệt Thần chắc chắn không để hắn giả làm tân nương, nhưng tiểu đông tây cứ xung phong nhận việc.

Thiên Nguyệt Thần vừa dừng lại, còn chưa kịp thở, một bóng dáng hồng sắc lướt tới, tấn công Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần sửng sốt, ôm thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, điểm chân, bay lên trời, ngay sau đó A Nô cũng bay lên, lại bị Thiên Nguyệt Triệt hét lên ngăn cản: "A Nô dừng tay."

Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, A Nô giống như hài tử bất mãn nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sau đó dừng lại.

Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, hạ xuống đất, nhìn A Nô, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị: "Triệt nhi, đây là chuyện gì?"

Nam tử này... Sao lại là nam tử này?

Không phải hắn mất tích rồi ư? Sao lại ở đây, hơn nữa Triệt nhi có vẻ quen thuộc với hắn.

"Phụ hoàng, là như vậy...." Thiên Nguyệt Triệt ghé vào tai Thiên Nguyệt Thần, kể hết mọi chuyện một lần.

"Cái gì, người bắt cóc tân nương là hắn?" Thiên Nguyệt Thần bất khả tư nghị, hơn nữa người này lại ngây ngốc? Đến giờ, Thiên Nguyệt Thần thật muốn cười to.

"Uh, hắn là nô bộc của ta." Thiên Nguyệt Triệt lập tức tuyên thệ quyền sở hữu.

"Triệt nhi, có biết hắn là ai không?" Thiên Nguyệt Thần kéo nhi tử bảo bối tinh nghịch lại.

"Chính là nô bộc của ta." Thiên Nguyệt Triệt cường điệu, phân chia tài sản tư nhân rất rõ ràng.

"Hắn là Ma giới chí tôn —— Ma vương, đây là nguyên nhân đằng linh nghe lời hắn, vạn vật yêu ma đều nghe hắn chỉ huy." Thiên Nguyệt Thần nói ra thân phận thật của A Nô, khiến Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, sau đó không phản ứng, tựa hồ đáp án này đang quanh quẩn trong đầu hắn.

"Không phải rất tốt sao? Cứ như vậy mọi yêu ma cũng phải nghe lời ta." Có cảm giác thành tựu, Thiên Nguyệt Triệt phi thường hài lòng.

"Nhưng vấn đề, hắn là Ma vương, Ma vương là người kiêu ngạo, vạn nhất hắn khôi phục ý thức...."

"Không để hắn khôi phục, gọi trị liệu sư nghiên cứu dược mất trí nhớ là được." Thiên Nguyệt Triệt không thèm quan tâm.

"Thôi, ngươi thích thế nào thì thế đó." Thiên Nguyệt Thần thở dài, "Đem người cao ngạo như thế dẫm dưới lòng bàn chân, khiến Triệt nhi cảm thấy thành công, phải không?"

Tâm tư của tiểu đông tây, y hiểu quá rõ.

"Đó là đương nhiên." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo hất cằm, "Nhưng, phụ hoàng, sao ngươi biết thân phận của A Nô?"

"Triệt nhi, chờ chuyện lần này chấm dứt, phụ hoàng dẫn ngươi tới Ám Dạ chi tộc, để ngươi hiểu rõ chuyện của bốn tộc một chút, hồng phát, hồng mâu là tượng trưng cho Ma vương, chẳng qua Ma vương đã biến mất từ ngàn năm trước, không ngờ lại xuất hiện ở đây." Thiên Nguyệt Thần có một kế hoạch, nhất định phải dạy dỗ nhi tử bảo bối của y, tránh việc ai hắn cũng thu thành nô bộc.

"Uh, theo Thụy Miện giải thích, hắn bị Quang Minh thần tử nhốt tại Tỏa Yêu tháp trong Cực Quang chi điện, Cực Quang chi điện là điện của Quang Minh thần tử, nếu ta thật là thần tử, vậy hắn từng bị ta giam lại sao? Vậy ta và hắn là cừu nhân, có cừu nhân cường đại, mặc dù cuộc sống tăng thêm không ít vui thú, nhưng thời gian du ngoạn sẽ giảm rất nhiều, ta nên thu phục hắn thì tốt hơn." Thiên Nguyệt Triệt nói: "Tại sao kiếp trước ta phải giam hắn lại, nếu vậy, hắn liên tục tìm người tóc đen, mắt đen, hồng y, chẳng lẽ là ta sao? Hay là tên giả mạo thần tử?"

Thiên Nguyệt Thần xoa đầu của hắn, "Nhiều cái không rõ, gộp chung một chỗ, không dễ dàng trả lời, từ khi nào Triệt nhi nóng lòng như vậy, mọi chuyện phải từng bước từng bước, mà bây giờ không phải lúc lo lắng cái này, mục đích của chúng ta là hiệp hội ma pháp, hiểu chưa?" Không ngờ nhi tử bảo bối của mình để tâm vào chuyện vụn vặt, Thiên Nguyệt Thần ôn hòa nói. Đầu tiểu đông tây nhỏ xíu, lại luôn nghĩ thứ loạn thất bát tao, Thiên Nguyệt Thần thực bất đắc dĩ.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ ý tứ trong đó, "Phụ hoàng, ngươi nói, muốn dẫn Triệt nhi tới Ám Dạ chi tộc, là thật hay giả? Ám Dạ chi tộc là nơi thế nào, đều là quỷ hút máu sao?"

Thiên Nguyệt Triệt như hài tử ham chơi, kéo tay Thiên Nguyệt Thần hỏi không ngừng, A Nô ngoan ngoãn theo sau hắn, minh vệ và Nặc Kiệt cũng theo sau, duy trì khoảng cách nhất định với hai người.

Ít nhất hai người nói chuyện với nhau, bọn họ không nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK