"Đúng rồi, nam tử kia đâu?"Thiên Nguyệt Triệt nhớ tới nguyên nhân Nặc Kiệt ở lại chỗ này, vừa kéo cánh tay Thiên Nguyệt Thần, vừa nói.
"Tỉnh, nhưng là... ."Nặc Kiệt đỏ mặt.
Thật ra da Nặc Kiệt rất trắng, lại phì phì nộn nộn, nhìn qua cũng khả ái.
"Nam tử?"Thiên Nguyệt Thần nghe vậy, nghi hoặc nhìn cánh tay đang kéo cánh tay mình, mới hơn nửa tháng không thấy, tiểu đông tay lại kiếm ra nam tử.
"Hắc hắc."Thiên Nguyệt Triệt ý đồ lừa gạt qua cửa, nhưng nhìn đôi mắt hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần dừng trên người hắn, biết nam nhân này sẽ không bỏ qua cho hắn như vậy, cho nên phải nói chuyện đã trải qua từ đầu tới đuôi cho y biết.
Bàn tay to nắm chặt tay hắn, thanh âm trầm thấp ẩn chứa tức giận nghiêm trọng: "Ngươi cư nhiên dám đơn độc theo dõi người khác, Thiên Nguyệt Triệt, ai cho ngươi lá gan lớn vậy?"
"Ta... ."Biết nam nhân là lo lắng cho hắn, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mình không còn mặt mũi, xoay người nhìn ra phía sau, Đàn và Đàn Thành diện vô biểu tình.
Mà Liệt La Đặc bởi vì thân thể còn yếu nên ở lại hoàng cung tĩnh dưỡng.
Sau đó lại nhìn nam nhân đang tràn đầy tức giận, Thiên Nguyệt Triệt lấy lòng ôm thắt lưng nam nhân: "Phụ hoàng... ."
Nếu như không an ủi nam nhân tốt, sau này đừng nghĩ lại được ra ngoài một mình, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt cũng không định ra ngoài một mình.
Hừ... Thiên Nguyệt Thần mặt lạnh đi vào trong phòng, song tình huống bên trong lại khiến y nhíu mày: "Đây lại là chuyện gì?"
Chỉ thấy người ở bên trong giống như xác ướp bị trói ở trên giường, mà cái đầu lâu kia đang dương dương đắc ý ngồi ở trên thân nam tử.
Nghe thấy thanh âm của y, quay đầu nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, Thủ Điện Đồng mừng rỡ từ trên giường chạy vội xuống: "Tiểu đệ đệ... ."
Mặc giá y hồng sắc trên người, Thủ Điện Đồng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nhào tới.
Thân thể Thiên Nguyệt Triệt chợt lóe, trốn ra sau lưng nam nhân, lúc này nếu để cho Thủ Điện Đồng tới gần, Thiên Nguyệt Triệt biết nam nhân này sẽ còn tức giận lớn hơn nữa.
"Buông ta ra... ."Trên giường truyền đến thanh âm kháng nghị suy yếu của nam tử kia.
"Nặc Kiệt, bổn điện hạ nói ngươi chiếu cố hắn thật tốt mà?"Chẳng lẽ chiếu cố lên trên giường sao? Không thể nào, Nặc Kiệt là thái giám a, chẳng lẽ là giả? Đầu óc Thiên Nguyệt Triệt có chút loạn cả lên.
Nhìn ánh mắt không ổn định của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần bắt lấy cằm hắn: "Ngươi đang nghĩ loạn thất bát tao cái gì?"
Xoay người ngồi xuống ghế, cũng không đi để ý người trên giường, trực tiếp đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: "Nặc Kiệt, ngươi tới nói."
Nặc Kiệt sợ hãi nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái, sau đó hướng về phía Thiên Nguyệt Thần cung kính: "Vâng, ngày đó điện hạ đem nam tử này giao cho nô tài, nô tài vẫn ở chỗ này, ước chừng qua mười ngày sau, hắn bắt đầu tỉnh, sau đó tỉnh lại thì công kích nô tài cùng Thủ Điện Đồng, nô tài cùng Thủ Điện Đồng mất rất nhiều công sức mới trói được hắn lại.
Không có biện pháp, nam tử này quá mạnh, nô tài sợ to chuyện, bỏ nhuyễn cân tán cho nam tử này ăn một chút, như vậy sẽ không sợ nam tử này gây chuyện nữa, nô tài hỏi hắn rất nhiều, hắn cũng không mở miệng, cho nên nô tài vẫn chờ tiểu điện hạ, nhưng nô tài liên tục đợi không được, nô tài còn định, nếu như tiểu điện hạ không tới, nô tài liền mang theo hắn hồi cung."
"Nga? Cởi trói cho hắn."Thiên Nguyệt Thần hạ lệnh: "Các ngươi không phát hiện nam tử này có chuyện muốn nói sao?"
Không phát hiện.
Nặc Kiệt cùng Thủ Điện Đồng nhất trí gật đầu.
Được tự do, nam tử tức giận trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó lập tức rời đi, nhưng hân thể nam tử thật sự quá yếu, mới đi vài bước thì toàn thân vô lực.
Đàn Thành thấy thế, tiến lên đỡ lấy nam tử.
Nam tử ngẩn người, mới vừa rồi không có chú ý tới hắn, lúc này mới đánh giá mấy người trước mắt một lần nữa, nguyên lai là mấy người ở khách điếm kia, nhưng là...
Nam tử nhìn Thiên Nguyệt Thần một chút, người này rất xa lạ, mặc dù như thế, nhưng có cảm giác nói không ra lời, người này khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
"Uy, là bổn điện hạ cứu ngươi."Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, hắn không thích ánh mắt nam nhân kia nhìn phụ hoàng, phụ hoàng là của hắn, không ai có thể nghĩ, dù nhìn cũng không được.
Ánh mắt của nam tử rời khỏi người Thiên Nguyệt Thần, có chút không dám tin, là hài tử này cứu hắn, hắn biết, từ lúc tỉnh lại, là hắn biết có người cứu hắn, nếu không với tình hình đêm đó, hắn nhất định sẽ chết.
Vừa nghĩ tới đêm đó, nam tử ngay lập tức khẩn trương, đêm đó mình không ngăn cản được hành động của người nọ, như vậy khẳng định người nọ đã thành công, không tốt, qua nhiều ngày như vậy, sợ là không cách nào xử lý.
Đang nhớ lại những thứ này, nam tử lại nghĩ tới thân thể, bất đắc dĩ thân thể thật sự không có khí lực.
Thiên Nguyệt Triệt càng thêm khó chịu, cái người này, rõ ràng là mình cứu hắn, nhưng một chút phản ứng cũng không có, thật muốn một chưởng đánh chết hắn.
"Tạ... Đa tạ công tử đã cứu ta."Lúc Thiên Nguyệt Triệt cho là nam tử sẽ không để ý đến hắn, nam tử yếu ớt mở miệng.
Di?
Thiên Nguyệt Triệt mặt không đổi sắc: "Biết là bổn điện hạ cứu ngươi, vậy thì ngươi nói cho bổn điện biết đó là chuyện gì?"
"Xin lỗi." Nam tử không chút do dự cự tuyệt: "Chuyện này cùng công tử không quan hệ, công tử nhanh rời khỏi đây, nếu ngươi không đi, chỉ sợ không được mấy ngày nơi này sẽ bị ôn dịch lây bệnh, hủy diệt toàn bộ thành."
Cái gì?
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần hai mặt nhìn nhau, bọn họ vì ôn dịch mà đến, không ngờ người này cư nhiên biết chuyện ôn dịch.
"Ngươi là ai?"Mở miệng chính là Thiên Nguyệt Thần, không giống với Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt làm cho người ta có cảm giác phong độ nhanh nhẹn, quý công tử tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, còn Thiên Nguyệt Thần trừ vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ, thì mang đến cho người ta cảm giác áp bách thật sâu.
Nam nhân này này là ai?
Tại sao khiến người ta bị đè nén như vậy.
Hai người lại một lần nữa yên lặng suy đoán thân phận của đối phương.
Lại nhìn nhau, Thiên Nguyệt Triệt rất không thoải mái hướng phía bắp đùi Thiên Nguyệt Thần hung hăng sờ: "Ngươi là ai?"
Hai mắt hung hăng trợn mắt nhìn nam tử một cái, nam tử còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì nghe Thiên Nguyệt Thần nói tiếp: "Ôn dịch đã truyền ra."
Cái gì?
Nam tử càng thêm ngạc nhiên: "Không được, phải nhanh ngăn cản, nếu không người nơi này sẽ chết, liên lụy tới bách tính."
Thiên Nguyệt Triệt vừa chuẩn bị mở miệng, Thiên Nguyệt Thần lấy tay che miệng hắn lại: "Có thể có biện pháp?"
Mà Thiên Nguyệt Triệt hạ thủ ở một phương diện khác.
"Ách?"Không ngờ Thiên Nguyệt Thần sẽ hỏi hắn như thế, nam tử suy tư nên mở miệng thế nào, vốn chuyện này không liên quan đến loài người, nếu như không phải chuyện Phỉ Bỉ Na trước kia, cũng không có kết quả bây giờ.
Mặc dù là tội lỗi của loài người, nhưng phía trên phân phó, không nên để cho hậu nhân gánh chịu.
"Như vậy đi, Nặc Kiệt, Đàn, các ngươi ở lại chỗ này chiếu cố hắn trước."Thiên Nguyệt Thần từ trên ghế đứng lên, đồng thời hạ lệnh.
"Vâng."Nặc Kiệt cùng Đàn gật đầu.
Ngoài khách điếm
"Phụ hoàng, chúng ta đi tới nơi truyền ra ôn dịch sao?"Thiên Nguyệt Triệt nháy mắt hỏi.
Thiên Nguyệt Thần vuốt mái tóc mềm mại của hắn: "Ta còn giận ngươi."
Cho tới bây giờ cũng không biết nam nhân này hẹp hòi như vậy, Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, không thú vị nhìn y: "Vậy thì không nên tức giận quá."
Đâu phải chuyện gì quá đáng, chỉ là ban đêm theo dõi một chút thôi mà.
"Triệt nhi, ngươi biết mình sai ở đâu sao?"Nhìn tiểu đông tây nghiễm nhiên không có thái độ ăn năn, còn chỉ trích hắn hẹp hòi, Thiên Nguyệt Thần không biết nên cười hay là nên khóc.
"Không biết."Nói thật, Thiên Nguyệt Triệt thật sự không cảm giác mình sai ở đâu, có lẽ là chưa từng từng có chuyện như vậy, cho nên cũng chưa từng có thói quen ngẫm nghĩ: "Phụ hoàng, ta biết ngươi sẽ lo lắng cho ta, nhưng ta biết mình đang làm cái gì. Ta sẽ không để mình gặp nguy hiểm, bởi vì ta còn muốn sống thật tốt, dù cho chỉ là vì ngươi."
Thiên Nguyệt Triệt ôm thắt lưng nam nhân, làm nũng, nhưng thật ra hắn còn có một việc không nói , đó chính là chuyện gặp bạch y nam tử trong rừng, cùng với chuyện mình bị thương nặng.
"Phụ hoàng... ."Đột nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Cái gì?"Biết mình không có cách giận dữ với tiểu đông tây này, Thiên Nguyệt Thần ngẫm nghĩ, ít nhất sau này tuyệt đối sẽ không để cho hắn đi ra ngoài một mình.
"Trên thế giới này chỉ có một Tinh Linh hoàng sao?"Mái tóc màu đen giống nhau, hỏa diễm thấu minh giống nhau, cho nên tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Thiên Nguyệt Thần không có trực tiếp trả lời vấn đề này, dường như biết được suy nghĩ của hắn, Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, y biết Triệt nhi tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề râu ria.
Cho nên Triệt nhi phát hiện cái gì sao?
"Ta không phải là người của Tinh Linh tộc, chỉ nghe nói Tinh Linh hoàng có ấn ký hỏa diễm thấu minh, cụ thể chỉ có một Tinh Linh hoàng hay không, chẳng bao giờ có người hỏi."
Có lẽ ngay cả Quang Tinh Linh cùng Ám Tinh Linh vương tộc cũng không biết chuyện này.
Không tiếp tục đề tài này, nhưng trong lòng phụ tử hai người đều có đáp án, căn cứ ám vệ cung cấp, ôn dịch phát sinh ở Hồng Diệp thôn, mà người trong Phỉ Bỉ Na thành còn chưa biết có ôn dịch tập kích.
Có lẽ trong thành đã có người nhiễm, chẳng qua là chưa xuất hiện tử vong.
Hỏi dọc theo đường đi, Hồng Diệp thôn cách thành chính khá xa, trước khi trời tối bọn họ đặt chân tới một thôn khác gần Hồng Diệp thôn – Quất Tử thôn.
Trong một gian phòng tối, nam nhân đứng chắp tay: "Ngươi nói cái gì? Có người hỏi thăm vị trí Hồng Diệp thôn?"Thanh âm trầm thấp có chút kinh ngạc, hai mắt nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng.