Ngày hôm qua hẳn là đều ngủ không tốt.
Đặc biệt là người thiếu niên kia, sắc mặt tái nhợt.
Quản gia sớm dọn món ăn lên, Thiên Nguyệt Triệt liền phát hiện ở Ma tộc, phương thức của bọn họ tương đối giống Châu Âu, từ kiến trúc thượng tần.
Ọc...
Thiếu niên quay đầu, nôn khan.
Phanh...
Một tay gạt cái mâm: "Ngươi đây là ý gì, ngươi biết rõ... Biết rõ ta chán ghét loại thức ăn nào."
"Chính là loại có mùi máu tanh." Quản gia nhặt cái mâm trên mặt đất, cái mâm làm từ sứ, mảnh vụn sắc bén, không cẩn thận cắt vào đầu ngón tay quản gia, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Hơn nữa vô cùng chói mắt, mọi người bị một màn này cả kinh, nam nhân không còn bộ dạng khiêm tốn bình thường, có chút đẹp đẽ, như nhập ma, nhưng lại khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, mặc dù tuấn tú, nhưng ở Ma giới mỹ nhân như vân, nam nhân tuấn tú quá nhiều, nếu không đặc biệt chú ý, dễ dàng khiến người ta bỏ qua.
Bất quá, lúc này, khuôn mặt thoạt nhìn bình thường, cư nhiên trở nên tuấn tú, lại có chút chói mắt.
"Thiếu gia thân thể không tốt, nếu liên tục ăn chay, thân thể sẽ không khỏe, đến, ăn một chút đi." Quản gia rút khăn lụa lau đi vết máu trên ngón tay, lại mang thịt bò tới, còn dùng tiểu đao cắt nhỏ.
Tim thiếu niên đập nhanh, lại chợt phát hiện cảm giác bị cưỡng chế khinh khủng ép vào linh hồn, hắn cũng không hiểu tại sao, tại sao rõ ràng không lâu trước, người này còn rất ôn nhu kia mà, nam nhân ôn nhu đã biến mất sao?
Miệng vô ý thức mở ra, tâm bối rối mà quên mùi máu tươi, từng miếng từng miếng ăn.
Trong lòng mấy người cũng không bình tĩnh, quản gia này, nam tử này.
Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt, thực hiện việc này cũng tốn không ít công sức, nhìn chung quanh, trong đám người chỉ có hắn bình thường nhất, tựa hồ hết thảy phản ứng của đám người là trong dự liệu của hắn.
Hành động lần này có thể dùng kinh tâm động phách để hình dung, ít nhất ngoài mấy người Thiên Nguyệt Triệt, tất cả mọi người trong phòng ăn đều bị hoảng sợ.
Ăn xong, đám người Thiên Nguyệt Triệt tính toán rời đi, thiếu niên cũng không có ý giữ người, cũng là nam tử ôn hòa mở miệng: "Hung thủ còn không tìm ra, thả bọn họ đi, thích hợp sao?"
Lời nói của nam tử ôn hòa, không thể nghi ngờ khiến mọi người nâng cao tinh thần lên.
Thần trí thiếu niên tựa hồ có chút tan rã, từ lúc ăn thịt bò đến nay còn trong trạng thái mê mang, cho đến khi nam tử ôn hòa nói, hoàn hồn mới biết được, mình cư nhiên vừa ăn tảng thịt bò máu tanh.
Nghĩ tới đây, dạ dày bắt đầu sôi lên, nôn, thật muốn nôn, thiếu niên lập tức rời khỏi chỗ ngồi xông ra ngoài.
Ước chừng qua một nén nhang, thiếu niên sắc mặt tái nhợt trở về, ánh mắt mang theo sát khí, tức giận nhìn quản gia, quanh thân liên tục quấn lãnh khí, mà tầng lãnh khí này, lại khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
Thiên Nguyệt Triệt nhất thời rõ ràng, công lực thiếu niên không tầm thường, như vậy sao lúc trước ở cầu gỗ lại không biểu lộ?
Thiếu niên vung tay phải, đại sảnh bắt đầu khô ráo, tầng tầng băng đánh hướng quản gia, tốc độ cực nhanh, tuyệt đối là cao thủ.
Quản gia ưu nhã cười, đi mấy bước, cầm lấy một cái mâm, sông băng phảng phất bị cái gì hấp dẫn, hướng phía cái mâm đánh tới, xuyên qua đáy mâm liền biến mất không thấy.
Mọi người ngây người, ngay từ một khắc thiếu niên sử dụng ma pháp đã ngây dại, bọn họ không ngờ thiếu niên biết ma pháp, hơn nữa còn lợi hại như thế, càng không nghĩ quản gia luôn luôn phục tùng lại ra tay chống đỡ.
"Không gian ma pháp rất tốt." Thiên Nguyệt Triệt vỗ tay khen ngợi, thanh âm của hắn gọi lý trí mọi người trở về.
Không tệ, quản gia kia là cao thủ không gian ma pháp.
"Ngươi... Ngươi... ." Thiếu niên nhìn quản gia, nhìn lại mình: "Ngươi hạ dược." Thiếu niên mở miệng, khiến mọi người lần nữa khiếp sợ, công lực của mình tuyệt đối không chỉ chừng này.
"Ha ha..." Quản gia cười thoải mái, từng bước từng bước hướng tới thiếu niên: "Nguyện, ngươi bây giờ mới biết sao? Cũng đúng, bằng phân lượng này, ngươi hiển nhiên không phát hiện."
Quản gia một tay đặt trước ngực, một tay sờ lên cằm, nét mặt tự tiếu phi tiếu khiến mọi người phi thường quen thuộc.
Dược, nói đến dược, mọi người kinh hoảng, bởi vì rất nhanh bọn họ phát hiện, ma pháp của mình tựa hồ cũng giảm bớt rất nhiều, đây là... Đây là có chuyện gì.
"Vũ Dạ, ngươi là Vũ Dạ." Ti mở miệng, trong mắt là kinh hoảng cùng sợ hãi.
Vũ Dạ, cái tên này là cấm kỵ, cấm kỵ trong lòng mọi người, là bọn họ dùng loại dược này hãm hại Vũ Dạ, lại không nghĩ rằng... Không không không... Mọi người lắc đầu, quá mức sợ hãi.
Mọi người hướng phía cửa chạy đi, nhưng không chạy được mấy bước liền bị bạch y nam tử ngăn cản đường.
"Trò chơi còn chưa kết thúc đâu." Bạch y nam tử ôn hòa cười.
"Ngươi... Ngươi, đây là chuyện gì?" Mọi người biết, việc mình làm, người nam nhân này... Đột nhiên mọi người hiểu rõ vấn đề, trong bọn họ căn bản không ai biết, người nam nhân này là ai.
Chẳng qua trong lúc bọn họ lơ đãng, nam nhân này cũng đã trà nhộn vào trong đám người bọn họ.
Vũ Dạ, kể từ khi cái tên này đã xuất hiện, thiếu niên quên phản ứng, ngây ngốc nhìn nam nhân cùng mình đồng sàn cộng chẩm, Vũ Dạ, thật sự Vũ Dạ sao? Nội tâm xao động, vô pháp giữ được bình tĩnh, con ngươi không ngừng co rút.
Vũ Dạ, là Vũ Dạ sao? Là Vũ Dạ ôn hòa kia sao?
"Ta là Vũ Nhật, ca ca Vũ Dạ." Nam tử ôn hòa lắc đầu, không tiếp tục ngụy trang: "Sống chung với đám người các ngươi thật mệt." Ôn hòa chẳng qua là hình tượng bên ngoài, không muốn bị người chú ý, chỉ có người ôn hòa mới dễ dàng bị người bỏ qua nhất.
Ngay cả như vậy, Thiên Nguyệt Triệt thấy được, nam tử này ôn nhu từ tận đáy lòng, nam tử gọi là Vũ Nhật kia, rõ ràng trong mắt hắn, lúc ấy, ở nhà tắm, nét mặt nam nhân này là ôn hòa như vậy, đây tuyệt đối không phải gạt người .
"Vũ Nhật." Trong đó có người sợ hãi kêu: "Là Nhật quân."
Nhật quân? Mọi người đè nén không được run rẩy lên, nam tử này là Nhật quân? Nam nhân Ma giới lãnh khốc nhất vô tình, làm sao có thể là Nhật quân cao cao tại thượng?
Ở Ma giới, thống nhất Ma tộc là Ma vương, đã từng cùng Ma vương giành quyền lực còn có hai người, là Nhật quân và Nguyệt quân, ở Ma giới bọn họ là sự tồn tại tuyệt đối, so với quý tộc, càng thêm cao quý.
Nếu như người nọ là Nhật quân, như vậy Nguyệt quân... Mọi người đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Vũ Dạ.
Trong giây lát, bọn họ hiểu rõ
Dạ Vi Nguyệt, chẳng lẽ người này, không không không... Vũ Dạ trong lòng bọn họ là hài tử bình thường, tuyệt đối không phải là Nguyệt quân.
"Phi phi phi, các ngươi nghĩ chỗ nào chứ, nếu Dạ là Nguyệt quân, năm ấy, các ngươi có thể đả thương hắn?" Vũ Nhật vung tay lên, cửa đóng lại: "Kịch hay mới bắt đầu, đừng thối lui nhanh như vậy chứ, rất không thú vị."
Vũ Nhật đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: " Ám Dạ chi chủ tôn quý, có thể vinh hạnh, thỉnh ngài cùng xem cuộc vui."
Cái gì? Thiên Nguyệt Triệt chấn động, nam tử này biết thân phận phụ hoàng, kia... Kia...
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mắt hoa đào câu nhân phong tình vạn chủng: "Ta thích xem một loại kịch khác." Hai tay kéo Thiên Nguyệt Triệt, ôm vào trong ngực.
Thiên Nguyệt Triệt ngây ngốc trong chốc lát, sau đó hắn phát hiện, hắn bị chơi xỏ: "Thiên Nguyệt Thần, ngươi nói cho bổn điện, đây là có chuyện gì?" Thanh âm tức giận có thể tưởng tượng tiểu tử này khó chịu đến thế nào.
Thiên Nguyệt Thần là Ám Dạ chi chủ, đã đủ rung động, mà hài tử này cư nhiên hướng phía Ám Dạ chi chủ hô to, càng khiến người ta rung động.
"Triệt nhi." Đem tiểu tử tức giận ôm chặt: "Nghe phụ hoàng nói, phụ hoàng cũng chỉ suy đoán, ngoan, trước xem tuồng vui này, Triệt nhi nên biết, phụ hoàng không có trí nhớ kiếp trước, sao biết được Nhật quân sẽ nhận ra phụ hoàng."
Thiên Nguyệt Thần ghé sát bên tai Thiên Nguyệt Triệt, môi khẽ mở, nhưng không phát ra âm thanh, đây là vô âm chi thuật, dù không âm, Thiên Nguyệt Triệt vẫn có thể nghe được.
Ngây ngốc ... Ngây ngốc ... Thiên Nguyệt Triệt biết hắn thật sự u mê, vốn cho là hắn đã hiểu rất nhiều, lại phát hiện, cái thế giới này hắn hiểu được chỉ một phần rất nhỏ.
"Hóa ra là tiểu điện hạ của Nguyệt chủ, tiểu điện hạ quả thật khả ái." Nghĩ lúc trước Thiên Nguyệt Triệt cùng hắn nói, Vũ Nhật cười có chút ngượng ngùng.
Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt lên, chính mình bị nam nhân này đùa bỡn, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn vẫn nhìn mình chê cười, hừ, chớ đắc ý quá sớm, bổn điện hạ nhất định sẽ đem hết thảy trả lại cho ngươi.
...
"Ngươi muốn làm gì?" Tỉnh táo lại, thiếu niên rất nhanh khôi phục lý trí lúc trước, chẳng qua ánh mắt thập phần tự giễu, Vũ Dạ, ngươi tới tìm ta báo thù sao? Phải không?
"Chỉ là cho các ngươi hiểu được đau đớn khi bị ma thú vây công, giống như cảm thụ của ta năm đó, nhất định sẽ càng thêm kích thích." Vũ Dạ nét mặt lạnh lùng, đôi mắt vô tình nhìn thiếu niên: "Ta cho là ta đối với ngươi thật tốt, ngươi sẽ hiểu được, tình của ta ngươi sẽ nhận thức, ta cho là quyền lợi cùng địa vị không trọng yếu như vậy?
Nhưng là ta sai rồi, nếu như vừa bắt đầu, ta cho ngươi biết, ca ca của ta là Nhật quân, ngươi có ngoan ngoãn mở hai chân mặc ta thượng không, Nguyện, ngươi sẽ sao?"
Thiếu niên nhìn Vũ Dạ, đột nhiên cười lạnh: "Sẽ, ngươi cũng biết, không phải ư?"
Ba ...
Vũ Dạ hạ một cái tát xuống mặt thiếu niên, nhìn vết máu từ trong miệng thiếu niên chảy ra, nói: "Ta biết ma pháp của ngươi rất mạnh, cho nên từng chút từng chút tản đi công lực của ngươi, những năm này, ngươi không biết, bọn họ cũng không biết, không biết ma pháp của ngươi mạnh bao nhiêu. Mỗi người đều là quân cờ trong tay ngươi, ngươi có quyền đùa bỡn quân cờ, chơi thật khá."
Ngón tay nhéo ở cổ hắn, trong mắt Vũ Dạ là hận ý thật sâu, hận ý nuốt lấy lý trí của hắn.
"Chơi thật khá, không phải ngươi đều biết." Cổ không bị chặn, hô hấp cũng vô cùng thuận lợi, thiếu niên xuất ra nụ cười.
Vũ Dạ tăng thêm một phần lực đạo: "Ngươi đã không còn cơ hội đùa bỡn, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Thân thể thiếu niên cứng đờ, đã sớm biết Vũ Dạ hận hắn, luôn luôn biết, nhưng biết thì biết, cảm nhận hận ý của đối phương rõ ràng như vậy, tâm vẫn rất đau.
Đau đi, nếu có thể hủy diệt lý trí của hắn, cũng không phải không tốt, hận, nếu như không khắc sâu trong linh hồn, như vậy hận lại có ý gì.
"Có thể nói cho ta biết, năm đó ngươi làm sao thoát khỏi?" Thiếu niên bình tĩnh hỏi, phảng phất hết thảy không liên quan tới hắn.
Nhưng thời điểm thiếu niên hỏi ra những lời này, mọi người đều cứng ngắc, bởi vì bọn họ sợ, so với biết thân phận của đối phương lại càng thêm sợ.
Toàn thân Vũ Dạ lạnh như băng, thậm chí tay bắt đầu run rẩy.
"Ngươi câm miệng." Vũ Nhật tiến lên, giật lấy tóc thiếu niên: "Dạ, hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi chờ đợi ngày này không phải rất nhiều năm sao? Ném toàn bộ những người này vào trong đám ma thú, khiến bọn họ từ từ thống khổ mà chết."
"Thế nào, ngươi sợ? Sợ nói cho ta biết? Không phải ngươi muốn ta sống không bằng chết sao? Không nói cho ta, làm thế nào trừng phạt ta?" Thiếu niên khiêu khích.
"Muốn chết." Vũ Nhật phát giác thân thể Vũ Dạ dần dần lạnh lẽo, biết đệ đệ vì thống khổ sâu trong trí nhớ mà kích động, phát chưởng tính toán đả thương thiếu niên, lại bị Vũ Dạ đột nhiên ngăn trở.
Mục mâu yêu mị nhìn thiếu niên, từng chữ từng câu lạnh lùng nói: "Những ma thú kia kéo từng khối từng khối thịt trên người ta xuống, máu trên người ta chảy hết, nhuộm đẫm thân thể bọn chúng, nhưng ta còn chưa chết, ta nhìn bọn họ uống máu của ta, gặm xương cốt của ta..."
"Đủ rồi... ." Thiếu niên nhắm mắt lại.
"Không đủ, thế nào sẽ đủ, không phải ngươi muốn nghe sao?"
"Cho nên khứu giác của ngưoi mới không ngửi được bất kỳ mùi vị gì, là bởi vì ngửi phải mùi máu tươi của mình lúc đó." Đầu Thiên Nguyệt Triệt từ trong ngực Thiên Nguyệt Thần đột nhiên chui ra, hỏi.
Thanh âm thanh thúy, khiến không khí khẩn trương thoáng cái thay đổi.
Vũ Dạ biến sắc, không ngờ hài tử này lại suy nghĩ nhạy bén như vậy, hắn không phản bác, bởi vì lời Thiên Nguyệt Triệt nói là thật.
Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Vũ Nhật: " A Nặc kia là ngươi giết." Thanh âm tràn đầy tự tin.
Cái gì? Mọi người trợn to hai mắt, suy đoán nhiều như vậy, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Thiên Nguyệt Triệt dùng ngữ điệu kiên định đến thế.
"Tiểu công tử thật là lợi hại."Vũ Nhật kéo ghế ngồi xuống: "Sao tiểu công tử xác định được?"
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng khẽ hừ, kiêu ngạo đáp: "Đơn giản." Nhưng thật ra vừa rồi hắn đã mất nhiều tế bào não mới nghĩ được chân tướng "Ngươi đang giết A Nặc, vốn muốn rời đi, nhưng ngươi trở lại gian phòng của mình, nhất định phải đi qua cửa phòng Nguyện, Nguyện vô cùng nhạy cảm với mùi máu, cơ hồ thành bệnh, vốn không phải cái gì to tát, chỉ là ngươi đi được nửa đường, cảm giác được Nguyện thức tỉnh. Cứ như vậy, nếu như đi qua, sẽ bị hắn phát hiện, cho nên ngươi vòng trở lại, chỉ là ngươi không ngờ tới bổn điện hạ sẽ xuất hiện nhanh như vậy, mặc dù ngươi không xác định được năng lực bổn điện hạ, nhưng phía sau bổn điện hạ là phụ hoàng, đừng nói là ngươi... Ma Vương cũng không thể ở trước mặt phụ hoàng che giấu dấu vết.
Hơn nữa, bởi vì trên người ngươi dính máu, cho nên ngươi không thể núp trong bóng tối, nếu không mùi máu tươi trên người ngươi dễ dàng bị phát hiện, bất đắc dĩ ngươi chỉ có thể xông lại, ôm lấy A Nặc, làm bộ xem xét thương thế của hắn.
Bổn điện đã cảm thấy rất kỳ quái, ngươi là một kẻ tương đối khiết phích, lại có thể không để ý mùi máu tươi ôm lấy thi thể, nhưng vì che dấu vết máu trên người, liền có thể lý giải ."
"Tiểu công tử quả nhiên tâm tư cẩn thận, nhưng những thứ này cũng có thể giải thích bằng cách khác, có lẽ ta thật sự lo lắng A Nặc, từ trong phòng chạy đến, về chuyện ta giết A Nặc, chẳng qua là tiểu công tử suy đoán, không phải sao?" Hiển nhiên Vũ Nhật vô cùng hứng thú với lý luận của Thiên Nguyệt Triệt.
"Không sai, nếu không có giọt máu kia, ta cũng vậy không dám khẳng định là ngươi, nhưng ở nơi ngươi đi qua, bổn điện hạ phát hiện một giọt máu, bổn điện hạ nghĩ, là ngươi thấy bổn điện nên vội vàng đi ra, sơ hở không đáng có." Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy tự tin nói.
"Ha ha ha... Tiểu công tử thật là khả ái, không tệ, đích thật là ta giết A Nặc, tiểu công tử thông minh như vậy, hẳn có thể đoán được lí do?" Vũ Nhật cười.
Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: "Không phải các ngươi dự định để cho mọi người cùng bị ma thú nuốt sống sao? Nếu muốn giải quyết hắn nhanh như vậy, đơn giản là vì hắn phát hiện bí mật của các ngươi, quản gia là Vũ Dạ, mọi người không phát hiện, hắn lại có thể, khả năng này mặc dù không bài trừ, nhưng lại rất thấp. Cho nên, ta đoán... ."
"Cho nên?"
"Lúc trước A Nặc và Nặc Kiệt động thủ, khi đó A Nặc cảm giác được công lực của mình có chút không đúng, bắt đầu hoài nghi." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, đắc ý nói.
"Ha ha ha... Không tệ... Không tệ, tiểu công tử nói tuyệt không sai." Tâm tình Vũ Nhật thật tốt.
A Nặc đích thật là vì cái này mới sinh nghi, cho nên nửa đêm tìm đến quản gia, muốn hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, cũng chính khi đó, quản gia nói cho A Nặc thân phận của mình, A Nặc mới hoảng sợ cực độ mở to mắt. Cũng là lúc này, Vũ Nhật giết hắn.
Nhưng bọn họ không ngờ, quản gia mới trở về phòng, thiếu niên đã tỉnh, quản gia chỉ có thể làm ra bộ dáng như vừa đi tiểu về, mà Vũ Nhật bởi vì Vũ Dạ, cũng không kịp trở lại phòng nữa.