Hài…
Tiếng than thở sau áp đảo tiếng than thở trước.
Cứ tưởng rằng kể từ khi bệ hạ rời khỏi nơi này cuộc sống của bọn hắn sẽ yên tĩnh trở lại, không ngờ tới lúc này bệ hạ nổi hứng đưa tiểu điện hạ tới đây.
Xế chiều ngày hôm qua nghe bệ hạ nói như vậy, năm lão đầu liền biết bắt đầu từ đây cuộc sống khó có thể bình an, cho nên triển khai quan hệ của bọn họ, điều tra về tiểu điện hạ một phen.
Cho ra duy nhất một kết luận chính là: bệ hạ rất sủng ái tiểu điện hạ.
Một tiểu oa nhi năm tuổi, tay không thể xách, vai không thể gánh, nhìn bộ dáng còn muốn mấy người rất nhanh gần đến ngàn tuổi như bọn hắn chiếu cố.
Nhưng có một việc ngoài dự liêu của bọn hắn.
Băng tằm bệ hạ ném cho bọn hắn năm năm trước, cư nhiên là lấy trong thân thể tiểu điện hạ, rốt cuộc là ai ác tâm như vậy, dùng linh lực thủy hệ cùng băng tằm hàn tính thương tổn tiểu oa nhi kia.
Nếu như bọn hắn không đoán sai, bệ hạ rất thương yêu tiểu oa nhi kia.
Rất xa một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới đây, ngồi phía trước xe ngựa là bóng dáng mập mạp bọn họ cực kỳ quen thuộc, cũng là một đệ tử khác của bọn họ—— Nặc Kiệt.
Tiểu tử ngốc này rất trung thành với bệ hạ.
“Lão sư.” Nặc Kiệt hướng năm lão nhân phía cửa lớn tiếng hô, có thể thấy được tâm tình của hắn lúc này không tệ, chẳng qua là có một bóng dáng trắng trắng như vậy trốn ở cửa len lén nhìn tình hình phía ngoài.
Sợ là đến xem tiểu nam hài xinh đẹp nhìn thấy lúc xế chiều ngày hôm qua.
Mặc dù Tiểu Bạch không hiểu cái gọi là tiểu nam hài xinh đẹp, nhưng mùi vị trên người Thiên Nguyệt Triệt nó phi thường quen thuộc, dù sao nó từng ở trong thân thể của hắn gần một năm.
Chẳng qua là lúc này nghe được tiếng Nặc Kiệt ở cửa, nhịn không được rụt cổ lại, có chút sợ.
Rèm xe ngựa bị kéo ra, bóng dáng Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trong tầm mắt năm lão đầu, trường bào tơ lụa hắc sắc, mang theo hơi thở vô cùng tôn quý.
Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm tiểu đông tây trong xe ngựa ra.
Không tà mị như Thiên Nguyệt Thần, mà là khuôn mặt nhỏ nhắn như Thái Dương Thần xinh đẹp.
Thượng y (áo) bạch sắc, khố tử (quần) hắc sắc, ủng ngắn màu nâu, phối hợp với ủng ngắn là dây lưng da trâu màu nâu bao ngoài thượng y bạch sắc.
Hiển nhiên là tiểu công tử nhanh nhẹn.
Chỗ duy nhất giống nhau giữa hai người chính là trong đôi mắt kia có một tia vô tình cùng lạnh nhạt.
Người như vậy sợ là ai yêu cũng sẽ thống khổ cả đời.
Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt đặt ở trên mặt đất, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt vòng tay quanh cổ của hắn, thế nào cũng không muốn buông ra.
Mày rậm khơi lên, giọng nói có chút trầm thấp: “Chẳng lễ Triệt nhi giống như hài tử lần đầu rời nhà, muốn phụ hoàng cho một cái hôn an ủi?”
Nghe vậy, thân thể Thiên Nguyệt Triệt vừa động, nhanh chóng buông tay nhỏ bé ra, trong đôi mắt kim sắc là ủy khuất nói không ra lời.
Thùng thùng…
Nhanh chóng chạy đến bên cạnh năm lão đầu.
Trong mắt Thiên Nguyệt Thần đều là ý cười nồng đậm, tiến lên phía trước: “Năm vị lão sư, tiểu đông tây của ta giao cho các ngươi chiếu cố.”
Năm lão đầu cả kinh, âm thầm mắng bệ hạ thiên vị, hướng về phía tiểu điện hạ thì nhu tình, lại tự tiếu phi tiếu hướng về phía bọn họ thể hiện uy hiếp rõ rệt.
Thiên Nguyệt Thần cố ý đề cao hai chữ “Của ta”, còn chưa đủ để nói rõ tầm quan trọng của tiểu oa nhi này sao?
Đương nhiên bọn họ rõ ràng.
“Bệ hạ yên tâm.” Thanh âm trả lời rất là cung kính, nhưng trong đầu đang nghĩ tới chủ ý làm thế nào để khi dễ tiểu oa nhi này.
Tâm tư năm lão đầu này, sao Thiên Nguyệt Thần lại không biết, chẳng qua là, đôi môi gợi lên, ai khi dễ ai còn chưa biết, Tiểu đông tây của hắn không phải là bình hoa trong Kim Long điện kia.
… …
Vào ma học viện, Thiên Nguyệt Triệt đưa tay vươn vai, giãn tứ chi, sau đó vận động duỗi chân.
Năm lão đầu đứng một bên không giải thích được, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ tiểu oa nhi này là người ngu ngốc?
Kết quả: đương nhiên không phải.
“Tiểu oa nhi, ngươi đang làm cái gì vậy?” Thanh y lão đầu kềm nén không được hiếu kỳ, mở miệng hỏi.
“Thanh gia gia, cái này gọi là vận động tứ chi.” Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên một mạt sáng rực, hai má lúm đồng tiền, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn phát ra thanh âm ngọt ngào.
Trong phút chốc thanh y lão đầu bị tác động , quá… Tiểu oa nhi quá khả ái a, một tiếng Thanh gia gia thật là ngọt, nhớ năm đó bệ hạ đã lớn như vậy, nhưng vẻ mặt không khác gì rắm thúi.
Thanh y lão đầu nghĩ tới đây, đem nước mắt chảy vào đáy lòng.
“Tiểu oa nhi, tứ chi vận động này nên giải thích thế nào?” Bạch y lão đầu không ngại học hỏi kẻ dưới, kì thực hắn cũng muốn nghe tiểu oa nhi gọi hắn một tiếng Bạch gia gia, thanh âm ngọt ngào kia so với kẹo đường còn ngọt hơn.
Khó trách bệ hạ yêu thích không buông tay.
Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, đương nhiên biết tâm tư Bạch y lão đầu, chẳng qua là…
“Cái gọi là tứ chi vận động chính là rèn luyện thân thể bình thường, tựa như sáng sớm đứng lên luyện thái cực, để cho thân thể của mình buông lỏng, đem tâm linh cảm giác dung nhập vào thiên nhiên.”
Thái cực?
Lại là từ ngữ mới mẻ, tại sao tiểu oa nhi này lại giải thích như vậy, chẳng qua là…
Bạch y lão đầu có không khỏi cong miệng lên, vẻ mặt ai oán nhìn Thiên Nguyệt Triệt, bất mãn nói nhỏ: “Tiểu ngoạn nhi, ngươi thiên vị, còn nhỏ tuổi đã thiên vị là thói quen không tốt.”
Thiên vị?
Thiên Nguyệt Triệt có chút xem thường, người có tim bên trái chính là thiên (lệch).
Nhưng nhìn nét mặt của Bạch y lão đầu, Thiên Nguyệt Triệt cố làm bộ như không giải thích được, có chút ủy khuất nhìn hắn, hai mắt lưng tròng đáng thương nhìn bạch y lão đầu.
“Thanh gia gia, tại sao Bạch gia gia nói ta bất công?” Không giải thích được mở to hai mắt, Thiên Nguyệt Triệt nói có chút đáng thương.
Thanh y lão đầu vội vàng đem Thiên Nguyệt Triệt ôm chặt trong ngực, an ủi: “Tiểu oa nhi đừng sợ, Thanh gia gia cho ngươi chỗ dựa, lòng của ngươi cứ việc thiên (Thiên vị), không sao.”
Nghe một chút, đây là đáp án gì?
Cuộc chiến tranh giành tình cảm của những lão đầu bắt đầu.
Bất quá, thời điểm thích hợp, Thiên Nguyệt Triệt gọi ra một tiếng Bạch gia gia, lại đem bất mãn của Bạch y lão đầu đè trở về.
“Tiểu oa nhi, kêu một tiếng Hồng gia gia nghe xem.” Hồng y lão đầu đem Thiên Nguyệt Triệt trong ngực Thanh y lão đầu kéo ra, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng hắn.
“Hồng gia gia.” Thanh âm vang vọng, cho Hồng y lão đầu mười phần mặt mũi.
“Còn ta, còn ta, dừng đem ta vứt xuống giới chứ.” Hoàng y lão đầu mang vẻ mặt mong đợi cùng hưng phấn.
“Hoàng gia gia.” Xem ra mấy lão đầu này đều là lão ngoan đồng, phụ hoàng không có nói sai, quả nhiên là lão bất tử .
Bất quá trong lúc này tựa hồ có một Hắc y lão đầu không bị mình đẩy vào vòng.