[Ngươi đã tỉnh] Thanh âm quen thuộc, làm Thiên Nguyệt Triệt chấn động, thanh âm này hắn quen thuộc, cũng sẽ không quên, là thanh âm của Tinh Linh hoàng, đột nhiên mở mắt ra, trước mắt là nam tử một thân bạch y, mục mâu nhu hòa che dấu hết thảy, khí chất thần thánh tản ra quang mang chói mắt.
Không phải là Tinh Linh hoàng, cho dù mặt giống nhau như đúc, thanh âm tương tự, nhưng người kia không phải là Tinh Linh hoàng, Tinh Linh hoàng không có hơi thở quang minh như vậy, không có quang mang chói mắt như vậy.
Như vậy người này là... Quang Minh thần tử.
[Đây là đâu?] Thiên Nguyệt Triệt từ trên mặt đất đứng lên, đồng dạng y phục trắng noãn, hai người rõ ràng khác biệt, hai mặt nhìn nhau, giờ khắc này, tựa hồ bị dung hợp chung một chỗ.
[Thiết, nghĩ ngươi sẽ tò mò ta là ai chứ.] Quang Minh thần tử mỉm cười, mục mâu sáng rực nhìn Thiên Nguyệt Triệt, [Đúng là khuôn mặt khiến người yêu thích, khó trách y yêu ngươi như vậy.]
Nghe vậy, trán Thiên Nguyệt Triệt nổi hắc tuyến, nói gì thế, không phải nam nhân này là quân tử đường đường sao? Đường đường là thần tử của Thần tộc lại giống như tên du côn.
[Mấy năm này thông qua mắt của ngươi, nhìn được không ít chuyện thú vị.] Quang Minh thần tử cười giải thích.
Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được [Ngươi liên tục trong lòng ta?]
[Phải, linh hồn của ta bị phong ấn trong thánh linh châu, cho dù đầu thai , còn có linh lực thần tử, cho nên lý trí của ta còn giữ.]
[Cho nên, ta vô cớ sử dụng quang minh ma pháp, là bởi vì quan hệ tới ngươi?] Thiên Nguyệt Triệt hỏi tiếp.
[Không tệ.] Quang Minh thần tử gật đầu, [Ngươi thông minh hơn ta tưởng tượng rất nhiều, cho dù ở trong thân thể của ngươi, ta vẫn không cách nào đoán được ý nghĩ của ngươi, lòng của ngươi ẩn nấp vô cùng sâu.]
[Ngươi là cường đạo điển hình, cư nhiên trộm tâm sự của ta.]
[Ha ha ha ha... So đo cái gì, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.] Quang Minh thần tử cười to.
[Uy.] Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát ngồi xuống mặt đất [Đây là đâu?]
[Khu vực của thần, không gian riêng tư của ta, cũng là nội tâm của ngươi.]
[Là không gian giả tưởng?] Nam nhân này có lẽ còn mạnh hơn tưởng tượng của mình.
[Ta đương nhiên mạnh hơn ngươi.] Bạch y nam nhân kiêu ngạo nói, nét mặt tự phụ kia, hoàn toàn là phiên bản của Thiên Nguyệt Triệt.
[Ngươi lại đọc trộm nội tâm của ta.] Thiên Nguyệt Triệt tức giận, nhấc tay đánh về phía nam nhân, lại phát hiện không có một điểm khí lực, [Đây là chuyện gì?]
[Không phải như ngươi mới nói sao? Đây là khu vực của thần, nội tâm của ngươi, địa phương hư ảo là không có lực lượng.]
[Cho nên hết thảy là giả?] Bao gồm nam nhân chướng mắt trước mặt này, hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ của hắn.
[Không, thật sự, nhưng chân chính tồn tại là giả, còn có, đừng mắng ta chướng mắt, tâm ý của chúng ta tương thông, nếu không, sẽ không coi trọng cùng một nam nhân, quan trọng nhất là, ngươi là ta, ta là ngươi, ngươi thừa kế gian trá của ta, thiện lương của ta cũng truyền cho ngươi.]
[Da mặt của ngươi thật dày.] Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, sợ rằng không có ai tự phụ hơn hắn, Thiên Nguyệt Triệt vô thức so sánh da mặt mình dày hơn người ta.
[Cám ơn, điểm này cũng di truyền cho ngươi.] Quang Minh thần tử nhún vai, sau đó có chút trầm muộn, [Thời giờ của ta không nhiều lắm, ngươi có nghi vấn gì cứ việc hỏi, xong, ta sẽ vĩnh viễn biến mất, cùng ngươi hòa hợp nhất thể.]
[Nếu chúng ta dung hợp, ta có thể nhớ lại mọi chuyện, vì sao phải cho ngươi cơ hội nói, đến đây đi.] Thiên Nguyệt Triệt giang hai tay.
[Ha hả...] Quang Minh thần tử vừa cười, [Ta thật sự tới.]
[Ân.] Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, phi thường quyết đoán, Quang Minh thần tử cũng nghiêm túc, từng bước từng bước tiêu sái tới gần Thiên Nguyệt Triệt, thân thể trong suốt dần dần đi vào thân thể Thiên Nguyệt Triệt.
Mọi ký ức nhanh chóng lướt qua đầu Thiên Nguyệt Triệt.
Về mẫu thân của hắn, thánh nữ của Thần tộc, nữ nhân như mộng ảo kia, nàng ở thật lâu trước kia tìm đến mình, ngay lúc đó mình vẫn là Quang Minh thần tử.
Nàng nói, nàng thích thế giới nhân tộc như hoa, nàng không muốn sinh mệnh vô tận cùng vĩnh viễn không cảm nhận được hỉ nộ ái ố của Thần tộc, nàng hướng tới bầu trời bao la.
Sau đó, trong trí nhớ mình đã cười, nhận lời nàng, thu hồi sinh mệnh vô tận của nàng, cho nàng cơ hội nếm thử hỉ nộ ái ố, cho nàng bầu trời bao la.
Nghĩ tới đây, tâm Thiên Nguyệt Triệt trầm xuống, mình của kiếp trước, thật ác độc, dù người này là mình, Thiên Nguyệt Triệt vẫn là đã hứa sẽ làm, cho nên mẫu thân ở thế giới kia của hắn, mang theo linh hồn của Quang Minh thần tử tới Địa cầu.
Mà thế giới như hoa lại tàn nhẫn đến vậy.
Trí nhớ vẫn không ngừng lưu chuyển, đi tới ngày Quang Minh thần tử cùng Nguyệt chủ thành hôn.
Trong thánh điện, hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhìn nhau.
Tinh Linh Hoàng ôm nam nhân mặc giá y đỏ thẫm trước mặt, đôi mắt khiêm tốn là nồng đậm ưu thương: "Ta lại không thể sao? Quang, chúng ta là song sinh, chúng ta là một đôi hoàn mỹ nhất thiên địa, chúng ta là linh hồn tinh khiết nhất thiên địa, tại sao ta không thể, tại sao?"
Cuối cùng Tinh Linh hoàng khóc trong lòng Quang Minh thần tử.
"Bởi vì, chỉ có đêm tối mới khát vọng ban ngày, chỉ có ánh trăng mới khát vọng ánh mặt trời, cũng chỉ có đêm tối là ban ngày không cách nào nhận thức, ngày đó Nguyệt xuất hiện dưới bầu trời xanh lam, ca, ngươi không thể tưởng tượng, khi đó bầu trời bao la đẹp đến thế nào."
"Phải không? Phải không? Cho nên ngươi quyết định, có phải hay không, Quang, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ có một lần, chỉ cần ngươi hối hận, ta liền buông tha." Nét mặt bi thống của Tinh Linh hoàng biến thành quyết liệt cùng tối tăm.
"Dứt khoát." Mỉm cười, ôn hòa như cũ, cho dù thân thể bị khốn trụ, trong thế giới của hắn cũng không có hai chữ hối hận.
"Ha ha ha... Dứt khoát... Dứt khoát... ."
Tinh Linh hoàng lẩm bẩm tự nói, đưa tay giải khai y phục trên người Quang Minh thần tử, ngón tay dài nhỏ xẹt qua thân thể hắn, ôn nhu như vậy, động dung như vậy, nhưng âm tàn nơi đáy mắt càng ngày càng sâu.
Chỉ vì trên thân thể mỹ lệ kia, khắp nơi đều là dấu hôn xanh tím.
"Ta sẽ khiến ngươi hối hận." Lưu lại một câu nói kia, Tinh Linh hoàng mặc vào giá y của quang minh thần tử ra khỏi thần điện, khuôn mặt giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn ngũ thần tướng canh giữ ở cửa cũng khó phân ai là ai.
Hướng phía Nguyệt chủ đi tới, Tinh Linh hoàng không ngờ sẽ chạm trán Ma vương, hắn thừa dịp bất ngờ phong ấn linh hồn Ma vương, dùng không gian ma pháp, trực tiếp ném vào Tỏa Yêu tháp của cực quang chi điện.
Sau đó hắn thấy được nam nhân kia cũng mặc giá y, giờ khắc này giá y trên người Nguyệt chủ làm đau nhói ánh mắt hắn.
Thân ảnh nhào vào lòng nam nhân.
Màu đỏ chói mắt khiến Nguyệt chủ nhất thời không phát hiện, nam tử này không phải là người mình yêu mến, song lúc hắn nhào vào lòng y, y nhận rõ, ái nhân của y, Quang Minh thần tử cao cao tại thượng, vĩnh viễn là thần thánh, động tác yêu mị ở trên người của hắn, cũng là ấm áp.
Mà thân thể này, không có hương vị của y, căn bản không phải ái nhân của y.
Nhưng cho dù rõ ràng cũng không còn kịp rồi, Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử là song sinh, là linh thể tinh khiết nhất thiên địa, nói cách khác, dưới tình huống đó, Quang Minh thần tử mạnh như thế nào, Tinh Linh hoàng cũng mạnh như thế.
Từng đợt gió thổi qua, y rời Thần tộc, khi dừng lại, thân thể bị Tinh Linh hoàng ném xuống mặt đất.
Không khí nơi này phi thường sạch sẽ, không có một chút hỗn độn, bốn phía đều là tầng mây bao quanh, nhìn lại một cái, thiên địa ở dưới chân.
Nơi này là đỉnh Linh Sơn.
Nhưng đây cũng không phải điều khiến Nguyệt chủ cảm thấy sợ, y sợ chính là hồn phách của y, hồn phách của y đang từ từ biến mất.
Quang Minh thần tử giải khai phong ấn của Tinh Linh hoàng đã một lúc lâu.
"Thánh Anh." Hắn thả ra hài tử bị che dấu kia.
Thánh Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút không biết làm sao.
"Thánh Anh, ba ngày, ba ngày sau tới đỉnh Linh Sơn." Hắn biết dựa vào linh lực của hắn và Tinh Linh hoàng, đối phương chỉ có thể chịu đựng ba ngày.
Chuyện đúng như Quang Minh thần tử dự liệu, ba ngày, chỉ có ba ngày.
Tinh Linh hoàng không tin, hắn không thể nào tin nổi: "Ngươi điên rồi, ngươi sẽ biến mất, linh hồn của y đã tản mát, ngươi lấy nguyên thần của ngươi cứu y, người biến mất là ngươi, ngươi điên rồi... Quang... Ngươi điên rồi..."
Tinh Linh hoàng miệng tràn máu tươi, hô to, không, hắn không tin, hắn tuyệt đối không tin, tại sao... Tại sao... Rõ ràng mình mới là người nên đứng ở bên cạnh hắn a.
Tại sao... Tại sao...
Tinh Linh hoàng nổi giận, kinh mạch trong cơ thể bị chấn đoạn.
"Ngươi không thể chết được." Như cũ là thanh âm ôn nhuận, Tinh Linh hoàng mở mắt ra, đôi mắt của Quang Minh thần tử thực bình tĩnh, không có tức giận, không có bi thương, thỉnh thoảng hiện lên hưng phấn.
Đúng, hưng phấn, Tinh Linh hoàng nghi ngờ, tại sao lúc này, hắn còn có thể cười.
"Ngươi đang quan tâm ta sao? Ta chết đi, ngươi cũng sẽ khổ sở đúng không?" Tinh Linh hoàng yếu ớt nói, Quang Minh thần tử nhanh chóng bảo vệ tâm mạch của hắn.
"Phải, bởi vì ngươi là ca ca của ta." Đây là lý do duy nhất liên hệ hai người, lý do duy nhất..."Nếu như ngươi chết, Tinh Linh giới sẽ loạn."
"Ha ha... Ha ha... Đây mới thực sự là nguyên nhân đi, ngươi sợ phiền toái, sợ Tinh Linh giới rối loạn, sẽ phiền toái đến ngươi, ngươi không hận ta sao? Không hận ta sao?"
"Không hận." Từ trước tới nay hắn đều là người thông minh, người thông minh sẽ không sống trong cừu hận.
"Ngươi thậm chí vô tình đến mức ngay cả hận cũng không chịu cho ta, không... Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện ... ." Vừa nói, Tinh Linh hoàng chuẩn bị khởi động linh lực lần nữa.
Quang Minh thần tử nhíu mày, dùng số lượng linh lực không nhiều lắm của hắn phong ấn linh hồn bạo loạn của Tinh Linh hoàng: "Ca ca, ngủ say đi, khi ngươi tỉnh lại, hết thảy không còn giống như vậy."
Ánh mắt mệt mỏi, mệt mỏi, Tinh Linh hoàng quả thật ngủ thiếp đi.
Dùng một tia lực lượng cuối cùng, khởi động không gian ma pháp, Quang Minh thần tử phong ấn thân thể Tinh Linh hoàng trong Tinh Linh tộc, linh hồn thanh tĩnh sau vạn năm sẽ như thế nào?
Ngũ thần tướng nhanh hơn Thánh Anh một bước tìm được linh hồn còn sót lại của Quang Minh thần tử, năm người bọn họ hợp lực tu bổ linh hồn của Quang Minh thần tử, nhưng sợ thời điểm hắn sống lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên cũng phong ấn lực lượng đã ngủ say.
Tạo thành Thiên Nguyệt Triệt chuyển thế.
Trong tế ti tháp ngũ thần tướng đã tỉnh lại, trí nhớ lúc trước và hiện tại hỗn loạn, trừ Kim và Thổ, những người khác đều có chút đau đầu, mà Thiên Nguyệt Thần vẫn chưa thức tỉnh, ngủ say như cũ.
Về điểm này, ngay cả Kim và Thổ cũng không hiểu.
Thánh linh châu quay chung quanh Thiên Nguyệt Triệt từ từ dung nhập vào trong thân thể, lực lượng cường đại mà tường hòa không ngừng phát ra từ trên người Thiên Nguyệt Triệt, mái tóc dài màu đen mềm mại tản ra bốn phía.
Nhân nhi băng thanh ngọc khiết cực kỳ xinh đẹp.
Đột nhiên, Thiên Nguyệt Triệt mở mắt ra, mục mâu hắc sắc ẩn hiện ngũ thải quang mang, đó là lực lượng chân chính thuộc về Quang Minh thần tử.
"Thần Chủ." Kim và Thổ kích động trước.
Thiên Nguyệt Triệt hướng bọn họ gật đầu: "Khiến các ngươi lo lắng." Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy, từng bước từng bước đi tới bên người Thiên Nguyệt Thần, lúc này trí nhớ ngủ say vạn năm đã khắc sâu trong đầu hắn.
Ngồi xổm xuống, ôm nam nhân một đầu tóc trắng vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng manh kia, giống như khẽ gọi linh hồn đang ngủ say của y.
Từ từ, Thiên Nguyệt Thần mở mắt ra, nhìn Thiên Nguyệt Triệt đang hôn mình, đầu tiên sửng sốt, sau đó hai tay ôm lấy cái cổ duyên dáng của hắn, đoạt lại thế chủ động...
Như cũ là hoàng cung, Ngự thư phòng, chẳng qua không khí lần này không giống với lần trước, mấy người ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, lại không biết nên nói cái gì?
Thiên Nguyệt Triệt vẫn là Thiên Nguyệt Triệt, ngồi ở trên ghế, không ngừng ăn đồ, Thiên Nguyệt Thần vẫn là Thiên Nguyệt Thần, ôn nhu ôm hài tử trong lòng.
Khiến những người đang chờ chân tướng phải nóng nảy.
"Ăn a, sao không ăn, là tay nghề của Liệt La Đặc kém sao?" Thiên Nguyệt Triệt cảm giác bản thân giống như thật lâu không ăn gì, Thiên Nguyệt Thần giơ tay lên, thân mật lau đi mảnh vụn trên khóe môi hắn.
"Chậm chút, lại không ai đoạt với ngươi." Biểu hiện vẫn như vậy, tưởng rằng có trí nhớ nhiều đời trước sẽ trở nên thành thục một chút, hóa ra y đánh giá cao tiểu tử này.
Mà Nặc Kiệt nhìn một đầu tóc trắng của Thiên Nguyệt Thần, thương tâm muốn khóc, hắn lén cảm thấy là Thiên Nguyệt Thần sử dụng linh lực quá độ, chưa già đã yếu.
Về điểm này, Thiên Nguyệt Thần cũng không muốn giải thích với hắn.
"Thần Chủ."
"Chủ tử."
"Đệ."
Mấy người đồng thời kêu, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai không lên tiếng, chẳng qua ánh mắt đầy mỏi mệt nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Rốt cục giải quyết xong điểm tâm, Thiên Nguyệt Triệt còn nhịn không được liếm liếm tay, tiếp theo kéo tay Thiên Nguyệt Thần sờ bụng của mình: "Có phải lớn hơn nhiều không?"
Ăn no muốn ngủ, làm người có một điểm đặc biệt lười này.
"Gần đây không có ăn sai ma quả đi?" Thiên Nguyệt Thần phụng bồi trêu ghẹo, một bên ám hiệu.
"Đương nhiên, thật muốn biết Á thân vương ra sao?" Lười biếng cọ cọ lồng ngực của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt không vội, tuyệt không gấp.
"Tiểu điện hạ." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cũng nhịn không được nữa, Hâm nhi còn trong tay Tinh Linh hoàng, y một khắc cũng không dám buông lỏng.
"Xem, đã khôi phục trí nhớ còn không tôn trọng bổn điện." Thiên Nguyệt Triệt ủy khuất kháng nghị, "Phụ hoàng, ta quá thất bại ."
Ánh mắt lạnh lùng, phúc hắc nam nhân cười đề nghị: "Triệt nhi có thể điều giáo, điều giáo." Ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua mọi người, bị nam nhân nhìn, mọi người một trận run rẩy, nam nhân này đang uy hiếp bọn họ.
Quả nhiên, chờ chuyện này hoàn thành, hoàng cung không thể ở lâu, mọi người nghĩ thầm.
Rốt cục lúc mọi người muốn nổi giận, thanh âm ôn nhuận của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra: "Cảm giác được làm chính mình rất tuyệt phải không, không còn là ngũ thần tướng lạnh lùng, mà là bản thân chân chính, có hỉ nộ ai nhạc."
Năm người sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý tứ của hắn, nhưng vẫn không rõ.
"Lúc trí nhớ của các ngươi tái diễn trong đầu, các ngươi có ý kiến gì không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Sau khi sắp xếp ký ức, bất quá là nhìn lại một kiếp." Đầu tiên trả lời là Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, y là người lý trí, trong cái được và mất, y vĩnh viễn rõ ràng mình muốn cái gì.
Liệt La Đặc vốn lười nhác, thân phận ngũ thần tướng quá nhạy cảm, cũng quá trầm trọng, hắn thích làm người bình thường, tùy tâm sở dục.
Về phần Dụ Phi, hắn và Thiên Nguyệt Triệt giống nhau, chịu sự giáo dục tinh anh của thế kỷ 21, trí tuệ của bọn họ so với người thời đại này, siêu việt hơn rất nhiều, nói thí dụ như xuyên qua thời không, người hiện đại sẽ không tin tưởng.
Nhưng nếu như xảy ra, người hiện đại thích ứng tuyệt đối nhanh hơn người cổ đại, bởi vì ở hiện đại, những truyền thuyết như vậy, được dựng thành phim quá nhiều.
"Đúng vậy a, bổn điện thấy, cũng bất quá là nhìn lại một kiếp, trí nhớ của Quang Minh thần tử khôi phục, lực lượng của Quang Minh thần tử cũng khôi phục, mà bổn điện vẫn là Thiên Nguyệt Triệt, chỉ có trí nhớ trong đầu nhiều hơn một thế. Các ngươi nhất định tò mò mọi chuyện, nhưng thật ra chuyện này phát sinh trong tính toán của ta ở kiếp trước." Thiên Nguyệt Triệt cố ý cường điệu, là kiếp trước của hắn, mà không phải hắn, tránh mọi người tức giận, trút lên người của hắn.
"Có ý gì?" Mọi người đồng thanh hỏi rõ.
"Không phải các ngươi vẫn luôn tò mò ư? Tại sao kiếp trước của ta chưa bao giờ tham gia yến hội của Tinh Linh hoàng, tại sao hắn du ngoạn nhiều nơi như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa đi Ám Dạ chi tộc, bởi vì hết thảy đã được chú định." Cho nên hắn cố gắng kháng cự vận mệnh này, nhưng không biết, mọi thứ vẫn theo mệnh định mà xảy ra.
"Đúng." Bọn họ là tò mò, từ kiếp trước tới kiếp này.
"Bởi vì lúc ta tu luyện ở kiếp trước, linh hồn từng rời đi." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nam nhân to gan kia, đại khái cả đời chưa từng xui xẻo như vậy, "Mà một lần linh hồn rời đi, lại tới địa cầu thế kỷ 21, thấy được thánh nữ Thần tộc, cũng chính là mẫu thân kiếp trước của ta, hắn thấy tận mắt ta ra đời."
Cho nên mới dự liệu mọi chuyện.
"Nếu vậy, sao năm đó Thần Chủ không ngăn cản, mà muốn nhìn tận mắt chuyện phát sinh?" Kim không giải thích được hỏi.
"Hồ đồ." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên lạnh lùng nói, "Các ngươi là ngũ thần tướng, chẳng lẽ các ngươi không rõ sao? Nếu chuyện này tồn tại trong tương lai, chứng tỏ nó thật sự từng có, bổn điện sống lại ở hiện đại, nói rõ một điểm, Quang Minh thần tử lúc trước đã sống lại, nếu không không có bổn điện xuất hiện. Mà chuyện đã xảy ra, bất kể ngươi muốn thay đổi thế nào, kết quả chỉ có một, kết cục cuối cùng vẫn giống nhau, chẳng qua quá trình bất đồng."
"Thuộc hạ ngu dốt." Kim cúi đầu, đúng là, hắn hỏi một vấn đề rất ngu.
"Thôi." Thiên Nguyệt Triệt khoát tay, "Chuyện này nên trách chính là ta, không, là kiếp trước của ta, nên giải thích với các ngươi, lúc năm người các ngươi chạy tới, linh hồn của Tinh Linh hoàng bị ta phong ấn mà quay về Tinh Linh tộc ngủ say, còn phụ hoàng, Nguyệt chủ lúc đó, đã bị ta đưa đi chuyển thế, chẳng qua là... ."
Hắn đột nhiên cười tà: "Phụ hoàng, nếu cả đời này không có Thiên Nguyệt Triệt, vậy Thiên Nguyệt Thần sẽ tịch mịch đời đời kiếp kiếp."
"Nga?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, "Là tình nguyền rủa?" Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ của kiếp trước, hiển nhiên Thiên Nguyệt Thần cũng vậy, cho nên rất nhanh y liền hiểu rõ.
"Tình nguyền rủa?" Năm người lần nữa đồng thanh hỏi.
"Uh, chú ngữ cổ xưa, bị liệt là cấm kỵ, cho nên bọn ngươi không biết. Sau khi Quang Minh thần tử đưa Nguyệt chủ chuyển kiếp, đồng thời hạ tình nguyền rủa, nếu Nguyệt chủ chuyển sang kiếp khác tìm không được, hơn nữa yêu không phải là ta, cả đời y sẽ tịch mịch. Đồng dạng, nếu như y nhận định ta." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Như vậy ngày ta khôi phục lực lượng của Quang Minh thần tử, cũng chính là ngày Nguyệt chủ thức tỉnh."
Tình yêu, không phải là thành toàn, mà là độc quyền chiếm hữu.