Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tới Thiên Nguyệt Triệt không xa lạ gì, thậm chí là quá quen thuộc, nhưng Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực cũng quen thuộc vô cùng.

Một thân hắc y, không cao lớn giống Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, nhưng đồng dạng thon dài, mắt phượng mỹ lệ liếc về phía Thiên Nguyệt Triệt, dừng lại một chút, sau đó ưu nhã bước vào.

Bởi vì sự xuất hiện của Thiên Nguyệt Thần mà nơi này yên tĩnh trở lại, rất nhiều người đều suy đoán nam nhân tuấn mỹ mà cao quý này là ai?

Mồ hôi lạnh một giọt, hai giọt len lén rơi xuống, Thiên Nguyệt Triệt không ngờ nam nhân này sẽ tới đây, lúc này y phải ở ngự thư phòng mới đúng chứ?

Thiên Nguyệt Thần dừng trước bàn Thiên Nguyệt Triệt, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực định khom lưng hành lễ, bị Thiên Nguyệt Thần vung tay ngăn cản, "Miễn." Đơn giản một chữ cho thấy tính cách của Thiên Nguyệt Thần.

Bởi vì động tác của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực không rõ, cho nên rất ít người nhìn thấy, nhưng Địch Trạch ở bàn bên cạnh thấy được, có thể khiến đại ca tôn kính như vậy, thân phận của nam nhân này thật khiến người ta tò mò.

Hơn nữa không biết có phải hắn đa nghi hay không, từ lúc Xa công tử nhìn thấy nam nhân này, động tác có vẻ rất cứng nhắc.

Thiên Nguyệt Triệt hai mắt nháy a nháy nhìn Thiên Nguyệt Thần, dường như đang nói sao ngươi tới nơi này? Nhưng khiến hắn tức giận chính là tầm mắt của nam nhân này không nhìn hắn.

Đôi mắt ôn nhu mà sâu thẳm luôn nhìn hắn, lúc này đang hài hước nhìn thiếu niên trên võ đài.

Tâm vừa nhảy, phụ hoàng có ý gì, ăn vụng?

Dường như tiểu điện hạ Thiên Nguyệt Triệt có chút hiểu lầm, trừ hắn ra, Thiên Nguyệt chưa bao giờ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn người khác, mà giờ khắc này người ăn vụng cũng không phải y.

Phải nói là, dường như người nào đó ăn vụng bị bắt gặp.

Nhưng tiểu đông tây toàn thân ghen tuông không nghĩ như vậy, mặc dù ánh mắt Thiên Nguyệt Thần có vẻ nhìn chằm chằm thiếu niên gần như trần truồng trên vũ thai, nhưng dư quang thì hài hước liếc nhìn bảo bối đang hờn dỗi.

Đấu giá, y còn dám đấu giá, Thiên Nguyệt Triệt nắm y phục, dùng sức kéo, lại dùng lực kéo, nhưng không biết có phải lão Thiên đối nghịch với hắn hay không, chất liệu y phục quá tốt, xé không được.

"2000 kim tệ." Đấu giá, để xem, Thiên Nguyệt Triệt không đau không ngứa, dù sao tiền không phải của hắn.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần lăng lăng, tiểu đông tây còn muốn đấu giá: "2500 kim tệ."

"3500 kim tệ." Tức chết hắn, phụ hoàng cư nhiên cũng theo ra giá, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác máu nóng dâng lên, tựa hồ muốn phun ra.

"4500 kim tệ."

Phụ tử thi nhau đấu giá, người bên ngoài khó hiểu nhìn bọn họ, mà khiến Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực buồn bực chính là, một người là thiếu niên hắn muốn, một người là đế vương hắn không thể đắc tội, hai người này có chuyện gì chứ?

Vì một tiện dân bình thường mà đấu như vậy, cho nên hắn hảo tâm len lén lôi y phục Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo đừng đấu nữa, ở Mạn La đế quốc, Thiên Nguyệt Thần là chúa tể, nếu đắc tội với y, người thiệt luôn là Thiên Nguyệt Triệt.

Thiên Nguyệt Triệt đang nổi nóng, làm sao chú ý hành động mờ ám của Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, vung tay lên rút y phục của mình ra, lần nữa hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Thần.

Mặc dù hắn không chú ý tới, nhưng Thiên Nguyệt Thần chú ý tới, mục mâu hài hước nhất thời rét lạnh mấy phần, chỉ muốn lấy bả đao chặt cái tay trước mắt này, bảo bối của y mà cũng dám chạm.

Thiên Nguyệt Triệt cảm nhận rõ ràng Thiên Nguyệt Thần tức giận, nhưng hắn cho là Thiên Nguyệt Thần tức giận vì hắn, vì hắn tranh giành thiếu niên với y, nghĩ tới đây hai mắt ủy khuất không ít.

Nam nhân quả nhiên háo sắc.

Hừ, ngươi muốn ta sẽ không cho ngươi.

Cho nên phụ tử lại bắt đầu đấu giá, người lý trí nhất ở đây hiển nhiên là Nặc Kiệt đi theo Thiên Nguyệt Thần tới, vừa nhàn nhã ăn, vừa nhìn phụ tử tranh đấu.

Hai người này ghen không ai thua ai, về điểm này hắn hiểu rõ nhất, bất quá...

Tầm mắt Nặc Kiệt đột nhiên dừng trên người Thiên Nguyệt Triệt, xác thực mà nói là bị một nơi trên người Thiên Nguyệt Triệt hấp dẫn, kỳ quái, thật là kỳ quái, Nặc Kiệt lẩm bẩm tự nói.

"Kỳ quái cái gì?" Liệt La Đặc không còn lo lắng, có nam nhân này ở đây, chủ tử sẽ không làm chuyện kinh thiên động địa, cho nên hắn gia nhập hàng ngũ tán gẫu.

Nặc Kiệt như lưu manh nhìn Liệt La Đặc một cái, sờ sờ tóc của mình: "Này, sao tóc chủ tử lại có màu đen giống ta?" Tiểu điện hạ lúc nào cũng chú trọng bảo dưỡng mỹ dung?

Phải học hỏi một chút, Nặc Kiệt nghĩ thầm.

"Có cái gì kỳ quái, tinh dầu hà thủ ô của ngươi hiệu quả không tệ." Liệt La Đặc hảo tâm nhắc nhở.

Phanh... Tay Nặc Kiệt rơi xuống đất, trong đầu vang lên ba chữ, hà thủ ô... Hà thủ ô... Hà thủ ô của hắn bị trộm?

"Các ngươi biết nhau?" Nhìn hai người bọn họ dường như rất quen thuộc, Địch Trạch hứng thú hỏi, nào có chủ nhân đấu nhau, người hầu còn bình thản như vậy, cho nên hắn xác định bọn họ biết nhau, nói cách khác hai người đang đấu với nhau trước mắt biết nhau, nói như vậy, mắt Địch Trạch sáng lên, tựa hồ hiểu rõ.

"Ngươi quản cái rắm." Liệt La Đặc không khách khí trả lời, sau đó hướng Nặc Kiệt hảo tâm nhắc nhở, "Ta nói tài chính đại thần, dường như hai người phía trước ra giá bao nhiêu, cũng xuất từ một túi tiền a."

Di? Nặc Kiệt đột nhiên nhớ tới quan hệ này, tay gõ lên bàn, ba một tiếng, cái bàn chia năm xẻ bảy.

Ánh mắt của mọi người dời sang người của hắn, bao gồm cả Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt.

Nặc Kiệt rụt cổ lại, xong, cái bàn này nát, lại phải bồi thường tiền?

(Nặc Kiệt nắm giữ trong tay tài chính của Mạn La đế quốc, tài chính là chuyện quan trọng, Thiên Nguyệt Thần giao cho người hắn tín nhiệm nhất quản lý.)

Song cũng chỉ một lát, Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn, căm tức nhìn Thiên Nguyệt Thần, một tay nắm cổ áo Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực: "Người nọ là của ngươi, ngươi nói ngươi bán cho ai?"

Này... Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực còn chưa nói, Thiên Nguyệt Thần nhìn động tác của Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu sắc bén lại lạnh đi mấy phần, hai mắt đầy hàn khí nhìn về phía Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực.

Bị hai người giáp công, hắn không biết lựa chọn thế nào, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác ánh mắt bệ hạ nhìn hắn giống như muốn giết hắn.

Đó là tự nhiên, ai bảo thiếu niên là hắn mang tới, hơn nữa, lúc này nhi tử bảo bối của y lại nắm cổ áo hắn.

Thật lâu Thiên Nguyệt Thần mới nhả ra hai chữ, "Buông tay."

Buông tay? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, "Không được, ngươi buông tay trước." Thiên Nguyệt Triệt cho là Thiên Nguyệt Thần nói hắn buông tha thiếu niên kia.

Thiên Nguyệt Thần nghi hoặc nhìn hắn, bảo y buông tay trước? Có ý gì, hai tay y đâu nắm vật gì, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực nhìn hai người, nhắc nhở Thiên Nguyệt Triệt , "Công tử, vị này... Công tử, ý vị này là bảo ngươi buông tay đang nắm y phục của ta ra."

Lời chưa dứt, Thiên Nguyệt Triệt càng nổi giận, chẳng lẽ hắn nắm y phục của người khác cũng không được? "Ta không buông."

Vừa nói xong, nam nhân không kiên nhẫn bắt lấy tay Thiên Nguyệt Triệt, "Ta – không – cho – ngươi – nắm – y – phục – của – bất – kỳ – nam – nhân – nào – khác."

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nhưng phi thường rõ ràng.

Ách? Thiên Nguyệt Triệt chưa kịp phản ứng, nhưng từ ánh mắt muốn phóng hỏa của nam nhân, tay nắm lấy cổ áo Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực đột nhiên thả, mục mâu tức giận, nghi ngờ đột nhiên sáng lên, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hai mắt mang theo hài hước, "Thân ái, có phải ngươi hiểu lầm cái gì hay không?"

Kịch vui này vượt ngoài dự liệu của mọi người, vốn còn tưởng rằng có một trận đánh nhau oanh oanh liệt liệt, nhưng không ngờ... Mà kích động lớn nhất đương nhiên là chuyện hai người ôm ấp.

Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên tiếp thu ôm ấp yêu thương của người nào đó: "Cho nên ta chờ ngươi giải thích." Không phủ nhận cũng không thừa nhận, tham muốn độc chiếm người này đã đến điên cuồng, dùng lý trí không cách nào điều khiển cảm xúc, cho nên y thích.

"Cái này..." Hết lần này tới lần khác có người lên tiếng quấy rầy phụ tử tán tỉnh, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực nhìn hai người, rốt cục lấy lại thanh âm mất đi, "Hai vị biết nhau?"

Thiên Nguyệt Thần liếc hắn, đối với người y không quan tâm y sẽ không giải thích, nhưng lại có người hảo tâm: "Chủ nhân, tiểu chủ nhân ra giá, thành giao hay không thành giao?" Người này hiển nhiên là Nặc Kiệt.

"Thành giao." Không đợi Thiên Nguyệt Thần mở miệng, Thiên Nguyệt Triệt nói, "Như vậy, lão bản hiển nhiên không thể lấy cớ cự tuyệt, phải không?"

Ánh mắt hài hước nhìn Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực.

Mồ hôi lạnh nhỏ giọt, hắn có thể nói không sao: "Vâng, chỉ cần ngài cao hứng." Lời của Nặc Kiệt nhắc nhở hắn, tiểu chủ nhân, chắc chắn là tiểu điện hạ trong lời đồn, bệ hạ đối yêu thương tiểu điện hạ đến độ tiểu điện hạ muốn làm gì thì làm, xem ra không giả.

Cũng may hắn chưa động thủ, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực thở dài nhẹ nhõm, một lần thuận nước giong thuyền.

Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt, "Chuẩn bị phòng, ta có chuyện muốn hỏi hắn."

Chuẩn bị xong phòng sạch sẽ, hảo hạng, Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần ngồi ở bên trong, nhóm người Nặc Kiệt, Liệt La Đặc, Địch Trạch, Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực bị chặn ở phía ngoài.

Đẩy cửa phòng ra, thiếu niên ngạo khí mười phần đi vào, nhìn hai người trong phòng, một người thành thục tuấn mỹ, một người như hài tử, nhìn qua so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng phá lệ xinh đẹp, xinh đẹp như Tinh Linh xuất trần.

"Các ngươi mua tiểu gia ta?" Thiếu niên mở miệng nói lời thô tục, tùy tiện đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK