“Phụ hoàng.” Hài tử trong ngực nam nhân ngửa lên, băng lam khi nãy giờ đây toàn bộ đã bao trùm huyết sắc, “Phụ hoàng, ta khát.”
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, sự chịu đựng của Triệt nhi không thể nào kém như vậy, chẳng lẽ là bởi vì sự thức tỉnh của dòng màu Ám Dạ vượt quá dự tính của hắn, “Triệt nhi, đem Tiêu Tinh Linh cùng Thủ Điện Đồng thu vào trong Tạp Cơ Tư đã, rồi phụ hoàng sẽ để cho Triệt nhi giải khát.”
“Thật…?” Thần trí trong mắt của tiểu gia hỏa đã tản đi, con ngươi tan rã lưu lại quang mang thuần tịnh, giống như một hài đồng ngây thơ, thiên chân vô tà.
Làm sao có thể có Ám Dạ chi tử trên người mà ánh mắt vẫn đơn thuần như thế.
“Thật.” Thiên Nguyệt Thần hứa với Thiên Nguyệt Triệt, là lời hữa vĩnh viễn không nuốt lời, cho dù biển cạn đá mòn.
Thiên Nguyệt Triệt cười ngọt ngào làm thu Tiểu Tinh Linh đang e sợ cùng với Thủ Điện Đồng ngơ ngác thu vào trong Tạp Cơ Tư, sau đó đem miệng nhỏ hướng tới cánh tay Thiên Nguyệt Thần cắn xuống.
Răng mèo bén nhọn, dễ dàng đâm sau tới tận xương, đau nhất định có nhưng nhìn nét mặt tiểu hài tử thỏa mãn như thế, Thiên Nguyệt Thần một chút cũng không thấy đau huống chi hắn không muốn để cho máu của kẻ khác chảy trong người Triệt nhi. Bảo bối, chỉ có thể là hắn.
“Thì ra là như vậy.” Âm thanh cao ngạo vang lên phía sau lưng Thiên Nguyệt Thần.
Cái thanh âm cao ngạo này, Thiên Nguyệt Thần hiển nhiên quen thuộc, là ….Thương Khung.
“Ngươi theo tới.” Thiên Nguyệt Thần căng thẳng nắm chặt bên hông Thiên Nguyệt Triệt, từ khi Thương Khung nguyện ý ở lại hoàng cung y đã cảm thấy chuyện không đơn giản có thế, chỉ không nghĩ việc Thương Khung theo sau. Hắn là Tinh Linh hoàng, có muốn ẩn khí không ra mặt thì Ám Dạ chi chủ như hắn cũng không tài nào phát hiện được.
“Ngươi cư nhiên để hắn hút máu, Thiên Nguyệt Thần, ngươi coi thường tính mạng của hắn sao.” Thương Khung tức giận, thế nào cũng không tin nổi, hắn là con của thần, cao quý như vậy cư nhiên, cư nhiên như thế….. như thế…..Được, hắn thừa nhận, bộ dáng Thiên Nguyệt Triệt hút máu vô cùng khả ái, nhưng ngay cả như vậy cũng không nên để hắn hút nguồn máu Ám Dạ, “Máu trên người ngươi cùng với khí tức của Quang Minh sẽ sinh ra ngăn cách.”
“Ta biết.”
“Biết mà ngươi còn làm như thế, ngươi không phải thương hắn sao? Sao lại làm ra việc phá hủy hắn như vậy? Ngày ấy lúc hắn tu khí toàn thân, gọi tới không biết bao nhiêu ác linh lớn nhỏ, chúng có thể đến gần hắn điều đó làm ta nghĩ sao cũng không hiểu được,…………..nếu như không phải lần này ta theo sau dò xét, thì hoàn toàn không tài nào nghĩ tới. Ngươi là Ám Dạ chi chủ, máu của ngươi là thừa kế từ máu của Ám Dạ chi tử, giống như linh lực của ngươi, sẽ truyền vào trong hắn, khi trong người hắn sáng tối không cách nào thăng bằng, hắn sẽ bị hủy diệt.”
“Ngươi không cảm thấy, hiện tại nói cái này là vô ích sao?” Liếc mắt lạnh lùng hướng về phía Thương Khung, đem tiểu tử hút no máu đang ngủ thiếp đi trên tay hắn ôm vào trong ngực, “Thương Khung, đừng nói những lý do hoàng đường đó nữa, chân chính hại hắn……hại Quang Minh thần tử biến thành thế này, là người.”
“Ngươi nói nhảm.”
“Ta nói nhảm?” Thân ảnh Thiên Nguyệt Thần trong nháy mắt vụt tới trước mặt Thương Khung, “Ngày đó, ta cùng hắn sống lại, dù là ai cũng không cách nào dự liệu được rằng kiếp sau sẽ như thế nào. Đây hết thảy ngay từ đầu đã định, làm người, làm con của ta, ta cùng hắn cũng không được chọn lựa, nhưng…….nếu ban đầu ngươi tình nguyện ở một bên, thì sẽ không có kết quả như ngày hôm nay. Hắn ở bên ta sớm tối, muốn ta để trên người hắn chảy huyết quản của kẻ khác ư.” Ánh mắt phát ra quang mang tà mị. Năm đó, y chỉ đơn thuần hy vọng, đứa bé này trên người chạy huyết mạch của chính mình, bới cả đứa bé và y đều giống nhau, là Ám Dạ chi tử, bọn họ là duy nhất cúa nhau.
Nhưng ai lại nghĩ tới thân thế phức tạp đến vậy.
Sáng cùng tối, không thể đồng thời dung trong một người, “Hắn sẽ không chết, nếu linh lực của Quang Minh có thể chiến thắng ám lực của bóng tối, như vậy hắn sẽ chân chính thành Quang Minh thần tử.”
“Nhưng nếu ngược lại, hắn sẽ chân chính thành Ám Dạ chi tử.”
“Vậy thì như thế nào, hắn là Triệt nhi.”
“Không giống, linh lực quang minh một khi biến mất, nguồn sáng duy trì bị bao phủ bởi bóng tối, các vì sao sẽ tắt, đến lúc đó thế giới không có ban ngày.” Điều bí mật này, là hắn lúc còn ở Thần tộc đã phát hiện ra, cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn tin tưởng năm đó Quang Minh thần tử không thực sự chết.
“Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Ngươi….” Tên nam nhân này, dưới mặt na nhu hòa đó, tâm sau lại tàn lãnh như vậy, thậm chí….Thương Khung cười khổ, “Nếu như Thiên Nguyệt Triệt thành Ám Dạ chi tử, hắn…còn là Thiên Nguyệt Triệt sao?”
Thiên Nguyệt Thần chấn động,Thiên Nguyệt Triệt đó vẫn là Thiên Nguyệt Triệt sao?
Ám Dạ chi tử tâm băng lãnh, đạo lý này, Thiên Nguyệt Thần đã sớm hiểu, nhưng tiểu hài tử hắn yêu là Triệt nhi tùy hứng như vậy, vui vẻ chạy nhảy như vậy không phải là một lãnh tử như kia…..
“Ta cùng hắn là song sinh, cho dù hôm nay hắn là Thiên Nguyệt Triệt, nhưng linh hồn hắn lại là Quang, cho nên ngươi phải biết, linh hồn chúng ta song sinh, hắn chưa nói, ta cũng chưa từng nhắc tới, nhưng ta biết phó hồn của hắn đã rời đi, ta nghĩ phó hồn ly thể còn bởi một nguyên nhân trọng yếu khác.”Thương Khung nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt thần, “Phó hồn có thể tự ý thức được chủ hồn có mạnh hay không, trong cơ thể hắn, nguồn lực của Ám dạ khiến cho phó hồn sợ hại nên bất kể hắn có dùng thần thức thế nào đi chăng nữa phó hồn cũng sẽ tránh ra, sẽ không chủ động tới nghênh hợp.”
Ân…
Từ trong ngực của Thiên Nguyệt Thần truyền ra tiếng ngâm khẽ, thân ảnh của Thương Khung nhất thời biến mất tại chỗ.
“Triệt nhi?” Y lo lắng cúi nhìn hài tử tong ngực, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Huyết sắc đã thối lui, đôi con ngươi trở về một màu đen tuyền, trong trẻo, tinh khiết, “Phụ hoàng….” Mới gọi hai chữ, trong miệng nồng đậm mùi máu tươi truyền đến, “Phụ hoàng, tay của người không sao chứ?”
“Không phải lần đầu tiên, Triệt nhi sợ cái gì?” Nhẹ nhàng vỗ về đầu nhi tử, “Chờ sau khi giải quyết xong việc này, chúng ta trước sẽ vè Ám Dạ chi tộc, trong người Triệt nhi có nguồn máu của Ám Dạ đang thức tỉnh, cũng không còn khống chế được trong tay, mỗi lúc nguồn lực trong máu của Ám Dạ thức tỉnh, nếu như phụ hoàng không có ở bên Triệt nhi, Triệt nhi sẽ gặp nguy hiển, cho nên trước mắt phải trở về đã.”
“Không được, ta muốn tìm phó hồn về trước đã.” Cái phó hồn không hiểu quy củ kia, một mình thoát đi cũng không cho chủ nhân này biết một tiếng, bắt được nó, hắn không thể không nghiên cứu nó một hồi.
“Triệt nhi chớ quên, phó hồn mặc dù ở bên thế giới kia, nhưng phải chờ ngũ tinh hợp lại một đường cánh cửa thời không mới mở, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa nếu Triệt nhi nắm bắt được năng lực từ nguồn máu Ám Dạ trong cơ thể không phải khi bắt phó hồn sẽ đơn giản hơn sao? Thiên Nguyệt Thần từng chút, từng chút một phân tích.
Thiên Nguyệt Triệt nheo nheo mắt, “Phụ hoàng có hay không đang có chuyện gì gạt ta?” Thiên Nguyệt Triệt là kiếp sau, là chuyển thế của Quang Minh thần tử, cho dù có trí nhớ của người nọ nhưng vẫn là hai chủ thể độc lập. Từ ý thức cho tới tính cách, căn bản hoàn toàn không giống nhau.
“Triệt nhi có còn nhớ mình đã từng nói, giữa ta và ngươi không cần phải có bí mật .” Thiên Nguyệt Thần tiến tới, hai tay khoác lên vai Thiên Nguyệt Triệt, “Chuyện của Ám Dạ chi tộc, ta có chút bận tâm, Triệt nhi còn nhớ mảnh huyết ngọc? Năm đó Thiên Ngọc được ban cho mảnh ngọc bội đó, người nọ chính là Ám Dạ chi tử. Phụ hoàng cũng từng nói, Ám Dạ chi tử không phải người có thể tùy ý bước vào Nhân tộc, cho dù là con dân của Ám Dạ chi tộc, Thần tộc, Tinh Linh tộc, hay Ma tộc đại khái đều giống nhau, trừ khi bị lưu vong.”
“Phụ hoàng….?” Thiên Nguyệt Triệt trầm tư, hắn đương nhiên nhớ kỹ, vì chuyện kia, hắn còn buồn bực thật lâu, cảm giác như bản thân đã phụ sự tín nhiệm của ngũ ca, “Phụ hoàng cảm thấy năm đó, người cướp đi huyết ngọc có thế là Ám Dạ chi tử lưu vong, bọn họ sẽ hướng về phía Ám Dạ chi tộc gây chuyện?”
“Ta chưa thể kết luận được.” Thiên Nguyệt Thần đem nan đề lưu lại cho nhi tử của mình ngẫm nghĩ, ít nhất có thể dời đi lực chú ý của hắn, “Bất quá, trước mắt còn có chuyện trọng yếu hơn, đang đợi Triệt nhi đi làm”, Thiên Nguyệt Thần chỉ chỉ hải tặc trước mắt.
Mới rồi, thời điểm Triệt nhi hút máu, y cũng không có hạ kết giới, mùi máu của Ám Dạ chi tử với mùi máu tươi của nhân loại bình thường không giống nhau, hải tặc đối với máu tanh đặc biệt nhạy cảm, đã sớm hướng phía bọn họ đi tới.
“Kẻ nào, đi ra?” Cây đuốc chiếu sáng bốn phía.
Phụ tử hai người từ trong bụi cỏ đứng lên.
“Phụ hoàng, ngươi là lần đầu tiên bị người khác ra lệnh nha.” Tâm tình háo hức chờ xem cuộc vui, Thiên Nguyệt Triệt đồng thời nói mát.
“Triệt nhi cảm thấy phụ hoàng nên làm thế nào?” Lúc này, hay là theo ý hắn, tránh cho tiểu tử ngẫm nghĩ tiếp vẫn đề kia, sau lại phiền toái.
“Này…..” Không ngờ, Thiên Nguyệt Triệt đã hướng đám hải tặc kia nói, “Phụ hoàng ta nói, các ngươi làm hắn không vui.” Âm thanh nhu mềm mà dứt khoát, xen lẫn ý cười.
“Lão đại, đứa bé này là từ đâu mà ra vậy, chưa thấy bao giờ.” Tên hải tặc nào đó không khỏi nhìn nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần, “Lão đại, nhìn hắn lớn lên da mịn thịt mềm, có hay không là Tinh Linh trong rừng rậm.”
“Là yêu tinh thì có, nơi này kiếm đâu ra Tinh Linh.”
“Là quỷ hồn không biết chừng.”
Nhìn Thiên Nguyệt Triệt một thân bạch y, thân thể tinh tế, mảnh mai, lại thêm ban đêm đơn độc trên đảo, cũng có mấy phần khiến người ta nghĩ tới quỷ hồn.
“Câm miệng.” Lão hải tặc lạnh lùng nói, con ngươi khóa chặt Thiên Nguyệt Triệt, hắn cũng không lộn xộn như đám thuộc hạ kia, nếu không sao xứng làm lão đại –Đứa trẻ này nhìn bộ dáng ước chừng mười ba mười bốn tuổi, thần sắc không có lấy nửa điểm run sợ, hơn nữa….Nếu như mình không có nghe nhầm, hắn vừa mới gọi tên hắc y nam nhân phía sau kia là phụ hoàng.
“Các ngươi là ai?” Lão hải tặc động tác thật nhanh, thanh âm vừa rơi xuống, thân ảnh đã lướt tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt. Bởi vì cùng với tên nam nhân kia so sánh, hắn chủ quan cho rằng, đứa bé này ít nguy hiểm hơn hẳn.
Danh Sách Chương: