Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Linh • Tả Lạp khoát tay bảo cung nữ, thái giám rời đi, cho đến khi mọi người lui xuống hết, mới đi tới cái ghế bên cạnh, thân thể không còn đè nén được nữa, run rẩy.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cả kinh, nhanh chóng để ly trà trong tay xuống: “Mẫu phi, người làm sao vậy?”

Nhẹ tay vỗ vỗ lưng Ngọc Linh • Tả Lạp, rất là lo lắng.

Không để ý ưu nhã, đoan trang, mà lâm vào hoảng sợ, lần đầu tiên hắn thấy mẫu phi như vậy, từ nhỏ đến lớn mẫu phi của hắn đều là nữ nhân đệ nhất Mạn La đế quốc.

Hoàng quý phi cao cao tại thượng, vinh dự của gia tộc, cũng đủ khiến mẫu phi kiêu ngạo, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

“Kỳ nhi… Kỳ nhi… .” Thanh âm Ngọc Linh • Tả Lạp có chút sợ, nàng đã cố gắng trấn định, nhưng hình ảnh đế vương cùng Thiên Nguyệt Triệt kia cứ quanh quẩn ở trong đầu của nàng, làm thế nào cũng không biến mất.

Đế vương ôn nhu sủng nịch như nhìn ái nhân của mình, Thiên Nguyệt Triệt bốc đồng càn rỡ, gọi thẳng tên đế vương, cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, ở trước mặt đế vương vẫn ngượng ngùng vạn phần.

Nàng không thể nào tin nổi, thế nào cũng không thể tin nổi, đế vương cao cao tại thượng, luôn luôn duy ngã độc tôn sẽ nuông chiều hài tử kia như vậy.

“Mẫu phi, uống ly trà, giúp mình bình tĩnh, sau đó nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?” Nam nhân luôn tỉnh táo hơn so với nữ nhân, cho dù nữ nhân kia đã đủ thành thục.

Không phải mẫu phi tới tẩm cung của phụ hoàng sao? Tại sao sau khi trở về lại có nét mặt như vậy?

Ở tẩm cung của phụ hoàng đã xảy ra chuyện gì?

Hay là hài tử xinh đẹp lại thập phần khả ái kia, có lẽ liên quan đến cá tính của lục đệ?

Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hiện lên một chút hoài niệm, Ngọc Linh • Tả Lạp đang cố gắng giúp mình bình tĩnh nên không nhìn thấy.

Nếu không nàng sẽ phát hiện, ánh mắt kia của Thiên Nguyệt Thiên Kỳ quá giống ánh mắt của đế vương khi nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

“Không có chuyện gì.” Ngọc Linh • Tả Lạp tỉnh táo lại, suy tư trong chốc lát, chuyện này không phải là tin tốt với bất cứ người nào.

Huống chi đối với Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mà nói, nàng không phải không biết nhi tử của mình có hứng thú với Thiên Nguyệt Triệt, nhưng, vừa nghĩ tới ánh mắt đế vương, sự sợ hãi trong lòng Ngọc Linh • Tả Lạp lại tăng lên.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cau mày nhìn mẫu phi ra vẻ kiên cường, rốt cuộc ở Kim Long điện đã xảy ra chuyện gì?

Khiến mẫu phi trở nên dè dặt như vậy.

“Bổn cung mệt, muốn nghỉ ngơi.” Suy nghĩ của Ngọc Linh • Tả Lạp vẫn còn rối loạn, chuyện này nàng muốn tìm hiểu rõ ràng, nhìn thoáng qua vẻ mặt khó hiểu của Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, nàng quá mức hiểu rõ con của mình, chuyện này đã mọc rễ trong lòng hắn.

Hít vào thật sâu: “Kỳ nhi, trước khi ngươi trở thái tử, trước khi phụ hoàng ngươi thoái vị, ngươi không nên đến gần Kim Long điện thì tốt hơn, còn có… Không cho phép ngươi đến gần Thiên Nguyệt Triệt.”

Lưu lại Thiên Nguyệt Thiên Kỳ trầm tư suy ngẫm lời nói của nàng.

Không cho phép sao?

Mẫu phi chưa bao giờ dùng ba từ “không cho phép” đối với hài nhi?

Nhưng bởi vì một câu “không cho phép”, cũng khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ càng thêm tò mò.

——— —————— ————————

Bình minh đến rất nhanh, đối với Thiên Nguyệt Thần một đêm chưa ngủ mà nói, nhanh đến chóng mặt, lần đầu tiên trong đời, xung quanh mắt phượng của tuấn mỹ đế vương xuất hiện quầng thâm.

“Phụ hoàng, hôm qua ngươi đi làm trộm sao?” Thiên Nguyệt Triệt vừa dùng tảo thiện, vừa trêu chọc.

Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt một cái: “Triệt nhi thật không có lương tâm, ngươi gối trên ngực ta cả đêm không chịu rời đi mà còn nói thế, phụ hoàng thật đau lòng.”

Thiên Nguyệt Thần còn cố ý sờ sờ ngực mình.

Hừ.

Thiên Nguyệt Triệt không đem trò diễn của hắn để vào trong mắt: “Lòng phụ hoàng đâu có yếu ớt như vậy?”

Xe ngựa đã đến trước cửa Kim Long điện, Nặc Kiệt đau lòng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, chỉ thiếu chút nữa nước mắt của hắn sẽ tuôn ào ào.

“Phụ hoàng?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần cùng hắn tiến vào bên trong xe ngựa.

“Đưa ngươi đến cửa ma học viện.” Thiên Nguyệt Thần biết tiểu đông tây nhất định sẽ đến cáo biệt năm lão đầu kia.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, tự mình tiến vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, có một người hiểu mình yêu mình thật sự rất hạnh phúc, tay nhỏ bé vòng quanh thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, thanh âm thanh thúy mang theo sự khẳng định: “Phụ hoàng, ngươi là ái nhân của ta.”

Là ái nhân mà không phải tình nhân, hai người mến nhau cả đời, Thiên Nguyệt Thần thích xưng hô thế này.

Xe ngựa nhanh chóng đi đến Ma học viện, năm lão đầu đã đứng chờ, có lẽ ngay từ lúc bọn họ nói ra chuyện ngũ hành thú cũng biết Thiên Nguyệt Triệt sẽ hành động.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt xuống xe ngựa, năm lão đầu có chút chột dạ tránh ánh mắt của hắn.

“Tiểu oa nhi đã quyết định?” Mở miệng đầu tiên chính là Bạch y lão đầu, không cười đùa giống như bình thường, mà là rất nghiêm túc.

“Ân, chờ bổn điện hạ tìm được ngũ hành thú, nhất định đưa cho các vị gia gia nhìn.” Không phải là tùy ý nói, mà là khẳng định.

Kể cả năm lão đầu và Thiên Nguyệt Thần cũng bị sự tự tin của Thiên Nguyệt Triệt lây nhiễm, gương mặt rạng rỡ kia, quá hấp dẫn người khác.

“Cho.” Hắc y lão đầu luôn luôn trầm mặc ít nói, nhưng không ngờ là người đầu tiên đưa bảo bối ra tặng hắn.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không khách khí: “Cám ơn Hắc gia gia.”

Mặc dù không biết là vật gì, nhưng là có thể được năm lão đầu ở ma học viện của Mạn La đế quốc chọn, hiển nhiên là thứ tốt.

“Đây là chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư.” Hắc y lão đầu giải thích: “Chiếc nhẫn có chứa đựng sức mạnh không gian, có tác dụng nếu như bản thân có ma pháp không gian nhất định.”

“Có thể đem một số đồ vật bỏ vào trong chiếc nhẫn, tỷ như chăn lông, các loại y phục sao ?” Nếu có thể như vậy thì không cần tốn nhiều sức.

“Có thể, chỉ cần khởi động, thả chú ngữ là có thể.” Hắc y lão đầu đem chú ngữ giao cho Thiên Nguyệt Triệt.

“Hắc lão quỷ thật hào phóng, ban đầu trẫm quấn ngươi mấy ngày, ngươi cũng không chịu đưa cho trẫm.” Lúc đầu Thiên Nguyệt Thần thật sự thích món đồ chơi này, nhưng Hắc lão quỷ không chịu cho.

“Đúng vậy a, đồ vật này của Hắc lão đầu quý giá vô cùng.” Thanh y lão đầu cũng không ngờ Hắc y lão đầu sẽ tặng thứ đồ quý giá như vậy.

Nói không cảm động là gạt người, Thiên Nguyệt Triệt lăng lăng nhìn Hắc y lão đầu: “Cám ơn Hắc gia gia.”

Hắc y lão đầu đeo chiếc nhẫnTạp Cơ Tư lên ngón cái tay phải của Thiên Nguyệt Triệt, chiếc nhẫn sẽ theo độ lớn nhỏ của ngón tay chủ nhân mà tự động điều chỉnh.

“Đồ của lão đầu ta không tốt như của Hắc y lão đầu, nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.” Hồng y lão đầu vừa nói xong, một khí cụ hồng sắc (màu đỏ) xuất hiện ở trong tay: “Đây là chí tôn thuẫn (lá chắn chí tôn), chỉ cần khởi động chú ngữ nó sẽ xuất hiện.”

“Ai… Các ngươi đang làm gì, so sánh bảo bối a.” Hoàng y lão đầu bất mãn nói, ngay sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một bọc đồ.

Thiên Nguyệt Triệt mở ra, là một y phục tơ mỏng hoàng sắc, mặc dù hắn nhìn không thấy sự đặc biệt của y phục này, nhưng sờ lên rất mềm mại, rất thoải mái, cho nên hắn biết đây là bảo bối.

“Đây chính là khôi giáp trong truyền thuyết.” Thiên Nguyệt Thần giải thích cho Thiên Nguyệt Triệt: “Trừ Kim Mang trường kiếm thì bất kỳ vũ khí nào cũng chém không đứt, đâm không thủng .”

Kim Mang trường kiếm? Trong đầu Thiên Nguyệt Triệt mơ ước một thanh thần kiếm như vậy, trong miệng không tự chủ nói nhỏ.

Cáo biệt năm lão đầu ở Ma học viện, Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên xe ngựa, nhìn một đống y phục, chăn lông trong xe, cho nên việc đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt làm, chính là kiểm tra chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư mà Hắc lão đầu đưa, chỉ trong chốc lát, một đống đồ biến mất không còn cái gì.

Thật là thần kỳ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Thiên Nguyệt Triệt không thể nào tin nổi sự thật trước mắt.

“Không ngờ mấy lão đầu kia thương ngươi như vậy.” Thiên Nguyệt Thần có chút cảm thán, đem một thanh kiếm nhỏ như ngón tay nhét vào trong tay Thiên Nguyệt Triệt.

Câu nói nhỏ lúc nãy của tiểu đông tây hắn có nghe thấy: “Đây chính là Kim Mang trường kiếm.”

“Phụ hoàng… ?” Thiên Nguyệt Triệt nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt Thần, sau đó kích động ôm thật chặt Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng chờ ta ở Anh Túc đế quốc.”

Trường kiếm từ từ biến mất ở trong tay Thiên Nguyệt Triệt, Kim Mang trường kiếm là vũ khí có linh tính, chủ nhân của nó vốn là Thiên Nguyệt Thần, đương nhiên sẽ hiểu rõ suy nghĩ của Thiên Nguyệt Thần, cho nên lúc Thiên Nguyệt Thần giao nó cho Thiên Nguyệt Triệt, nó liền nhận Thiên Nguyệt Triệt làm chủ.

Nhưng Thiên Nguyệt Triệt không biết rằng Kim Mang trường kiếm không phải chỉ có một thanh, nó là song kiếm, tình cảm của hai người giữ kiếm càng sâu, uy lực của kiếm sẽ càng mạnh.

Vốn Thiên Nguyệt Thần định đợi Thiên Nguyệt Triệt lớn lên chút nữa mới đưa cho, nhưng hắn vừa nghe được mơ ước của tiểu đông tây.

Hai chiếc xe ngựa dần dần biến mất trước cửa Ma học viện, thật lâu, tầm mắt Thiên Nguyệt Thần vẫn không thể thu hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK