Mục lục
Thiên Nguyệt Chi Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi phủ nội vụ, tâm tình Thiên Nguyệt Triệt thoải mái tới cực điểm.

Cuối cùng hoàng cung buồn tẻ đã náo nhiệt .

Rảo bước tiến vào Kim Long điện, Thiên Nguyệt Thần đang ngồi bên bàn ăn nhìn hắn.

“Phụ hoàng.” Hiện ra nụ cười sung sướng, Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, mở hai tay ra, Thiên Nguyệt Thần ôm lấy, thuận tiện cởi dép xuống, xoa chân ngọc tuyết trắng, lại phát hiện chân có chút lạnh.

“Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Đi giày vào mới được ra khỏi Kim Long điện.” Tiểu đông tây thật không ngoan, vạn nhất vết thương cũ bị hàn khí xâm lấn, trở đau thì làm sao?

“Phụ hoàng.” Tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ cái trán đang nhăn lại của Thiên Nguyệt Thần: “Không có gì đáng ngại, bây giờ Triệt nhi vẫn rất tốt, không phải sao? Phụ hoàng… .” Ánh mắt vô tội nhìn Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, vừa nhìn tiểu đông tây cũng biết có chuyện xảy ra.

“Hì hì… .” Thiên Nguyệt Triệt cười ngọt ngào: “Phụ hoàng, Triệt nhi vì ngươi chuẩn bị hí kịch, phụ hoàng sẽ thấy hài lòng.”

“Triệt nhi chuẩn bị hí kịch, phụ hoàng sợ là không nhận nổi.” Trời mới biết là cái gì, bản lĩnh của tiểu đông tây sớm đã xuất thần nhập hóa .

Mà hết lần này tới lần khác hắn lại cứ thích tiểu đông tây mang đến kinh hỉ, mang đến kích thích cho hắn.

“Nhận được, nhận được, trừ phụ hoàng, vẫn chưa có người nào đủ tư cách để Triệt nhi chuẩn bị hí kịch.” Tùy tiện nói lời kiêu ngạo như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin, thần thái sáng láng.

Nghe được lời này khiến tâm Thiên Nguyệt Thần ấm áp, có chút chế giễu chính mình, từ lúc nào lại giống như lão đầu, chỉ vì một câu nói của tiểu đông tây, mà cao hứng vạn phần.

“Phụ hoàng, lúc cười, nội tâm phải thả lỏng, tựa như vậy.” Thiên Nguyệt Triệt vươn hai cánh tay nhỏ bé kéo hai bên mặt của Thiên Nguyệt Thần ra.

Lúc này bọn thái giám vừa đúng lúc bưng món ăn lên, thấy đế vương tuấn mỹ, vĩ đại của bọn họ như vậy, cũng len lén cười.

Mắt phượng mỹ lệ đảo qua, mọi người đang cười trộm lập tức biết điều ngậm miệng lại.

“Nội tâm của Triệt nhi cũng thả lỏng như vậy sao?” Một tay giữ thắt lưng của tiểu đông tây, một tay gắp thức ăn thả vào chén nhỏ.

Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy cái muỗng: “Thả, bây giờ tràn đầy đều là phụ hoàng.”

Tình cảm có đôi khi nên dũng cảm thừa nhận, đặc biệt là đối với nam nhân như Thiên Nguyệt Thần.

Yêu chính là yêu , không yêu chính là không yêu.

“Vậy phụ hoàng nên làm như thế nào để hồi báo Triệt nhi đây?” Đối với câu trả lời của tiểu đông tây hắn thập phần hài lòng, mục mâu lóe quang mang, tràn đầy tiếu ý nhìn hài tử trong ngực.

Thiên Nguyệt Triệt chưa trả lời, chỉ thản nhiên ăn bữa tối.

Đang lúc này từ cửa truyền đến tiếng Nặc Kiệt thông báo: “Bệ hạ, phó tổng quản phủ nội vụ cầu kiến.”

“Không gặp.” Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói, chết tiệt…Nô tài này dám tới quấy rầy hắn và Triệt nhi tình thú, nghĩ mình sống quá dài rồi sao.

“Gặp.” Theo sát thanh âm của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt mở miệng.

“Đó là hí kịch ngươi chuẩn bị cho ta.” Hí kịch tiểu đông tây chuẩn bị liên quan tới phủ nội vụ sao?

“Ân.” Biết người nam nhân này nghĩ cái gì, Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười gật đầu.

“Lát nữa trả lời vấn đề của ta, lúc này ta cùng ngươi xem hí kịch.” Nếu quan hệ đến phủ nội vụ, Thiên Nguyệt Thần biết, chuyện này không đơn giản như vậy, phủ nội vụ cũng không phải lợi hại gì, nhưng để bảo đảm an bình trong hậu cung, ắt không thể thiếu nó.

Nặc Kiệt nhìn hai người một lớn một nhỏ, sau đó thân thể mập mạp đi ra ngoài cửa.

“Trong mắt hắn, lời của ngươi tựa hồ có giá hơn so với ta, lúc này ta còn chưa đồng ý, hắn liền đi truyền.” Thiên Nguyệt Thần dùng khăn lụa xoa xoa bên môi Thiên Nguyệt Triệt.

“Đó cũng là do phụ hoàng cho phép .” Thiên Nguyệt Triệt thờ ơ nói.

Ở cửa, phó tổng quản phủ nội vụ cẩn cẩn dực dực đi đến, lúc trước còn kiêu ngạo, lúc này đã an phận, cúi người đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt.

“Nô tài tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ.” Mặc dù hắn không dám ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nhưng vẫn thấy Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt.

Không thể không tin lời nói thúc thúc, tiểu điện hạ này thật sự rất được sủng ái.

“Nô tài, nô tài nào?” Thiên Nguyệt Triệt chơi đùa với ngón tay của Thiên Nguyệt Thần, tùy ý hỏi.

Phó tổng quản không nghĩ tới ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt sẽ vượt quá chức phận, sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng mở miệng: “Bẩm tiểu điện hạ, nô tài là phó tổng quản phủ nội vụ.”

“Phó tổng quản phủ nội vụ?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, làm bộ như không biết hỏi: “Phụ hoàng, nếu như Triệt nhi đã đổi tên cho nô tài, thì có dùng được hay không.”

Mặc dù không biết tiểu đông tây có ý gì, nhưng Thiên Nguyệt Thần vẫn nguyện ý phối hợp với bảo bối : “Đó là tất nhiên, giống như thánh chỉ của trẫm.”

“Nhưng, phụ hoàng, rõ ràng mới vừa rồi Triệt nhi đổi tên cho nô tài kia, tại sao nô tài kia không cần, có phải vì Triệt nhi vẫn còn là hài tử, hắn xem thường Triệt nhi hay không.”

“Làm càn.” Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nói: ” Ai dám xem thường Triệt nhi của trẫm.”

“Nô tài không dám… Nô tài không dám… Thỉnh bệ hạ cùng tiểu điện hạ minh giám, nô tài… Nga không không không… Cẩu nô tài ra mắt tiểu điện hạ… Ra mắt tiểu điện hạ… .”

Phó tổng quản hai chân run rẩy quỳ rạp xuống đất, trong thanh âm lại càng không che dấu được sợ hãi.

Cẩu nô tài?

Trong mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên tiếu ý, cái tên tiểu đông tây lấy thực không được tốt lắm, không biết nô tài này đã đắc tội gì, khiến tiểu đông tây làm như vậy.

“Nguyên lai là cẩu nô tài a, bổn điện hạ nhớ.” Thiên Nguyệt Triệt dùng nụ cười hồn nhiên nhất của hài tử hỏi: “Cẩu nô tài tới Kim Long điện tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?”

Này… Này…

Đại não của phó tổng quản đã sớm bị lời nói của Thiên Nguyệt Triệt làm sửng sốt, càng không hiểu được ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt.

“Nói.” Lại là một từ đơn giản, từ trong miệng Thiên Nguyệt Thần nhả ra, không thể đoán được tâm tình của đế vương lúc này.

“Vâng, nô tài… Cẩu nô tài đưa tài vật tháng này của ngũ hoàng tử tới cho tiểu điện hạ xem qua.”

“Nói càn.” Thiên Nguyệt Triệt nhỏ giọng chỉ trích: “Ngươi khi dễ Triệt nhi xem không hiểu.”

“Không không không… Nô tài… Cẩu nô tài không dám… Cẩu nô tài không dám… .” Trời ạ, tiểu tổ tông này có chuyện gì sao? Rõ ràng lúc ở bên trong phủ nội vụ không phải cái dạng này a, bây giờ lại giống như hài tử năm tuổi.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói?” Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trở nên lãnh lẽo, nhìn về phía phó tổng quản, tài vật của ngũ hoàng tử Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đưa tới Kim Long điện, nếu như còn nhìn không ra chuyện gì, Thiên Nguyệt Thần sẽ không xứng làm vua của một nước .

Hẳn là nô tài kia nuốt riêng tài vật của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nếu không đầu tháng đều phát tài vật vì sao đến giữa tháng mới lấy ra, hơn nữa lại mang tới nơi này?

Chẳng qua là?

Cúi đầu nhìn tiểu đông tây trong ngực một cái, lại phát hiện hai mắt của tiểu đông tây đã nhắm lại, Thiên Nguyệt Thần không khỏi lắc đầu, Triệt nhi, không phải ngươi rất vô tâm sao?

Vì sao lại có hứng thú với Thiên Nguyệt Thiên Ngọc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK