Cửa sổ phòng được mở ra, cánh hoa anh đào mỹ lệ bay xuống, bên trong, nhóm người Đàn Thành nhìn thấy thân thể Thiên Nguyệt Triệt phiêu du trong không trung.
“Chủ tử.” Đàn Thành xông qua, có chút bận tâm.
“Chủ tử chỉ ngủ thiếp đi.” Trong không khí truyền đến thanh âm Thánh Anh.
Ba người nhìn nhau, tuy có nghi vấn, nhưng vẫn nhớ kỹ bổn phận của mình.
“Đến rồi?” Thanh âm có chút mỏi mệt từ trong ngực Thánh Anh truyền ra, Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi mở mắt, mục mâu kim sắc như cũ, có chút mơ hồ nhìn bốn phía.
Biến hóa duy nhất chính là mái tóc dài thủy phấn đã biến thành hắc sắc.
Một phần sức mạnh thuộc về Tinh Linh hoàng đã thức tỉnh, mái tóc hắc sắc chính là chứng minh tốt nhất.
“Ân, đến rồi.” Thánh Anh ôn nhu đem Thiên Nguyệt Triệt thả trên mặt đất, mặc dù mọi người không nhìn thấy nàng, nhưng từ thanh âm của nàng có thể nghe ra nàng rất quan tâm tới Thiên Nguyệt Triệt.
“Chủ tử, tóc của ngươi?” Đàn cả kinh kêu lên.
Nghe được thanh âm của nàng, Đàn Thành cùng Liệt La Đặc mới đưa tầm mắt chuyển trên tóc Thiên Nguyệt Triệt.
“Chẳng qua là chuyện nhỏ, không có gì đáng ngạc nhiên.” Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt mở miệng, cũng không giải thích nhiều.
Chiếc nhẫn hướng khoảng không phía trước, Thiên Nguyệt Triệt đem Thụy Miện bên trong chiếc nhẫn phóng ra.
Ba người đồng thời đem tầm mắt tập trung trên người Thụy Miện, hai mắt tràn đầy tò mò.
“Trời ạ, ta nói Thiên Nguyệt công tử, bên trong vật kia sao lại có nhiều đồ như vậy?” Thụy Miện vừa bò dậy từ trên mặt đất, vừa trêu chọc.
Mắt ba người đều tập trung vào chòm râu trên mặt, mái tóc khô sơ xác, chỉ có thanh âm mới nghe ra hắn là một nam tử còn trẻ tuổi.
“Chủ tử, người này là?” Lúc này người mở miệng chính là Liệt La Đặc, không biết có phải hắn nhạy cảm hay không, hắn cảm giác chủ tử có chút dung túng người này.
Mà nam nhân kia ở trước mặt chủ tử cũng phi thường phóng túng.
” Ca ca của Thụy Phi.” Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thụy Miện một cái, nam nhân này sẽ quá phô trương.
Nói đến Thụy Phi, Đàn nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: “Vừa rồi lúc chủ tử đi ra ngoài, Thụy Phi tới, hắn nói Cách Lực Hộc mất tích.”
Cái gì?
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thụy Miện nhìn nhau, lo lắng nhất là Thụy Miện: “Ta đi xem.”
“Cùng đi.” Thiên Nguyệt Triệt nói thêm.
Thụy Miện nhìn hắn một cái: “Thân thể của ngươi?” Dù sao hắn cũng chỉ là một hài tử, Thụy Miện sợ thể lực hắn không tốt.
“Không có gì đáng ngại, chuyện này quan trọng hơn.” Thiên Nguyệt Triệt cự tuyệt: “Đàn, ôm ta đi.”
“Vâng.”
Bước qua cánh cửa, mọi người đi tới phòng Thụy Phi.
Hành lang khách điếm tối đen, phảng phất giống như bị cái gì đó bao phủ.
“Chính là chỗ này .” Lúc trước Đàn Thành có đi xem qua, cho nên biết phòng Thụy Phi ở đâu: ” Phòng khóa ngoài, nói như vậy trong phòng không có ai.”
“Bọn ta vào xem.” Nói không chừng người đang ở bên trong, phía ngoài bị người khác khóa trái .
Lúc này cửa sổ ngoài hành lang có tiếng gió thổi qua, cảm giác u ám, giống như bị người ở trong bóng tối theo dõi.
“Ân.” Thụy Miện đồng ý, lấy một cây tiểu đao từ trong túi ra, khóa cửa nhanh chóng bị phá.
Tiểu đao 10 năm không dùng, vẫn cực kỳ sắc bén.
Trong phòng không có một bóng người, ngay cả chăn cũng được xếp ngăn nắp.
“Chủ tử, bên này có chữ viết nhỏ.” Đàn Thành đi tới bên bàn, cầm lấy tờ giấy, trên tờ giấy có chữ viết.
Cách Lực Hộc:
Ta ra ngoài tìm ngươi, nếu như ngươi trở lại thấy lời ta viết, đừng rời đi.
Không tốt.
Nhất thời trong lòng Thiên Nguyệt Triệt vang lớn: “Cách Lực Hộc cùng ta đã từng đi đến chiếc thuyền kia, sau khi trở về ta phát giác trên người Cách Lực Hộc có một cỗ mùi vị xa lạ, mà mùi này cực kỳ giống mùi thối rữa, giống như người sau khi chết, thi thể bị hư thối.”
“Là hắn… Là hắn tới.” Trong mắt Thụy Miện ánh lên một tia sắc bén, nam nhân kia tới.
“Ai?” Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được Thụy Miện vô cùng lo lắng.
“Hải tặc đầu lĩnh, nam nhân đã từng huyết tẩy đảo này, chúng ta lập tức đi tìm Tiểu Phi, nếu như âm hồn kia thật sự ở trên người Cách Lực Hộc, vậy chuyện không còn đơn giản như trong tưởng tượng.” Trên ánh sáng nhân thân, thời gian càng dài, thương tổn càng lớn.
Tại sao Cách Lực Hộc lại không cẩn thận như vậy, huống chi kia còn là lệ quỷ mấy trăm năm.
Đạo hạnh rất sâu.
“Tốt.” Mấy người lên ngựa rời khỏi khách điếm.
“300 năm trước cũng có một chiếc thuyền tới này, lúc đầu cư dân trên đảo đối với ngoại nhân phi thường hoan nghênh.
Ngày đó vừa lúc đảo chủ đảo này thành thân, nghe nói đảo chủ và tân nương tình cảm rất sâu đậm, tân nương là một cô nương có gia thế bình thường, hiển nhiên mẫu thân đảo chủ xem thường tân nương.
Tân nương là nữ nhân chưa lập gia đình nhưng đã có con, mặc dù dân phong nhiệt tình, nhưng chưa lập gia mà có con phải chịu bao nhiêu chỉ trỏ, cho đến khi mẫu thân đảo chủ qua đời, đảo chủ mới hướng tân nương hạ sính lễ, khi đó người dân trên đảo mới biết, hóa ra hài tử trong bụng nữ nhân kia là của đảo chủ .
Mà cũng chỉ có ngày bọn họ thành thân, bọn đạo tặc này ở hạ thuốc mê trong rượu, phải biết rằng thuốc mê của hải tặc so với bình thường mạnh hơn gấp mấy lần.
Toàn bộ người trên đảo đều bị trói lại với nhau, mục đích là cướp bảo vật.
Chuyện bịa đặt sao có thể biến thành sự thật, hải tặc bắt đầu điên cuồng giết thôn dân, lúc đó đảo chủ tận mắt nhìn thấy nữ nhân mình yêu và hài tử chết trước mặt mình, linh hồn vốn là nhân tính bắt đầu tan rã mà thành ma .
Oán khí trên đảo khiến cho âm hồn của người bị giết biến thành lệ quỷ, những âm hồn kia cùng người dân trên đảo dưới sự lãnh đạo của đảo chủ bắt đầu đem từng tên đạo tặc trói lại trên thuyền, dìm bọn họ chết đuối.
Song oán khí nơi này quá nặng, hồn phách bị vây ở chỗ này không cách nào siêu sinh, sau khi đảo chủ trăm tuổi, phủ đảo chủ biến thành âm trạch như bây giờ.
Nhưng chuyện cũng không kết thúc, qua mấy năm chuyện như vậy sẽ tái diễn, có thể là sâu trong nội tâm những quỷ hồn này có một phần hy vọng, hy vọng chuyện đó chưa từng xảy ra.
Cho nên khi thuyền của các ngươi ở trên biển, vào lúc nào đó, ở một nơi nào đó cùng thuyền hải tặc kia hợp lại một chỗ.”
Thụy Miện tận lực nói ngắn gọn, nhưng làm mọi người run như cầy sấy.
“Nói cách khác, linh hồn tên hải tặc đầu lĩnh kia liên tục ở trên thuyền, chẳng qua là đợi thời gian phù hợp hắn sẽ ám trên thân một người nào đó, tới đảo này, tìm đảo chủ báo thù, mọi chuyện lại diễn ra như trước kia.
Chỉ khắc là, người dân đảo này sẽ giết ngoại nhân?” Thiên Nguyệt Triệt tổng kết.
“Thật ra rất nhiều chuyện có quan hệ tới ngũ hành, không thể nào hiểu rõ, lúc nửa đêm, 12 giờ, âm hồn đảo chủ sẽ rước tân nương qua cửa, khi đó hải tặc đầu lĩnh sẽ ra ngoài giết người, chờ đến canh ba mọi chuyện sẽ lại trở lại bình thường. giống như quỷ chưa từng xuất hiện, bọn họ chờ cơ hội kế tiếp, chuyện lại tiếp tục tiếp diễn.” Nhân quả luân hồi, sinh sôi không ngừng, vận mệnh được tạo thành như vậy.
“Cho nên, trước tiên phải ngăn cản Cách Lực Hộc, nếu như tối nay hải tặc đầu lĩnh không ngăn cản hôn lễ quỷ, như vậy âm hồn đảo chủ sẽ được yên nghỉ, tâm nguyện của bọn họ được hoàn thành, mọi việc sẽ khôi phục, có thể hiểu như vậy sao?” Ngăn cản Cách Lực Hộc không khó, nhưng tìm được hắn rất khó khăn.
“Đúng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng vô pháp kết luận, nếu có năng lực đem những âm hồn này tinh lọc là tốt nhất, bất quá ta nghe sư phó của ta nói, lệ quỷ tu đến tu vi nhất định, phàm vật không thể giết được.” Thụy Miện đã từng dùng bội kiếm của mình, cuối cùng cũng chỉ đấu ngang sức với hải tặc đầu lĩnh.
Phải biết rằng bội kiếm của hắn đi theo hắn kể từ khi hắn tập đạo thuật, không phải là phàm vật bình thường, cho nên chỉ có thể nói oán khí nơi này thật sự quá nặng.
“Nga? Có thể dùng thần vật gì?”
Thiên Nguyệt Triệt hỏi ra một câu, làm mọi người nín hơi đợi chờ.
“Có, nhưng cho dù có, bọn ta cũng không thể có được.” Thụy Miện chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt: “Trừ phi kỳ tích xuất hiện.”
Kỳ tích sao?
Thiên Nguyệt Triệt tỉ mỉ suy nghĩ những lời này của Thụy Miện: “Cho tới bây giờ bổn điện hạ đều tin tưởng kỳ tích .”
Thanh âm cuồng ngạo có chút lạnh lẽo, mượn ánh trăng mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nghiêng nước nghiêng thành, cho dù nhân gian tuyệt sắc trong thiên hạ hỏi có mấy người đứng trên hắn?
Kỳ tích, hắn và phụ hoàng quen biết, hiểu nhau, mến nhau, khẳng định là kỳ tích nhất trong cuộc sống rồi.
Cả đời Thiên Nguyệt Triệt vốn là kỳ tích nhân gian.
“Kim Mang trường kiếm, nghe nói đó là thần kiếm có thể hủy diệt hết thảy sự vật trong thiên địa.” Thần kiếm cũng là ma kiếm, thần và ma, từ trước đến nay chưa một ai phân được rõ ràng.