"Triệt nhi, dậy thôi." Thiên Nguyệt Thần ngồi bên giường, vừa kéo chăn vừa nói.
Thiên Nguyệt Triệt xoay người đưa lưng về phía y, kéo chăn qua đỉnh đầu, tiếp tục ngủ.
"Triệt nhi, lần đầu tiên tới Sắc Vi đế quốc, không muốn đi dạo một chút ư?" Thiên Nguyệt Thần dụ dỗ.
"Hừ." Dùng lỗ mũi hừ lạnh, Thiên Nguyệt Triệt hung hăng kéo chăn qua.
Thiên Nguyệt Thần cúi người, kéo mền tơ ra, ôm lấy tiểu tử: "Hờn dỗi đã một buổi tối, tiếp tục nằm đều có thể ấp nở trứng."
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt dùng sức kéo, liều mạng kéo, nhưng khí lực nhỏ hơn người ta, cho nên không có biện pháp.
Thiên Nguyệt Thần nhìn tiểu tử nghẹn hồng mặt, cúi đầu khẽ liếm: "Còn đau sao?"
"Đau." Lớn tiếng kêu lên, chứng minh mình thật sự rất đau.
"Còn đau a, ta xoa bóp." Tay vươn vào trong chăn, đưa tay vào trong quần, ôn nhu vỗ về cái mông nhỏ phi thường khả ái, cảm giác vô cùng gợi cảm.
"Không được ăn đậu hủ." Thiên Nguyệt Triệt dời cái mông nhỏ đi, ủy khuất tối hôm qua hắn còn chưa quên, phụ hoàng cư nhiên dùng sức đánh hắn như vậy, khi đó hắn thật sự muốn khóc.
"Cũng không phải là chưa ăn quá." Thiên Nguyệt Thần vươn tay, Thiên Nguyệt Triệt, "Tức giận, không tốt?"
"Không tốt, mặt mũi người ta cũng mất hết." Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu, cố gắng giấu gương mặt vào trong chăn, nhưng có người nhanh hơn hắn một bước đem đầu hắn giữ lại, "Xấu hổ cái gì? Ai dám giễu cợt Triệt nhi, phụ hoàng báo thù cho ngươi."
"Không cần, gần đây phụ hoàng luôn nói không giữ lời." Thiên Nguyệt Triệt buông tha giãy dụa, tựa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, ngón tay đùa bỡn y phục của mình.
"Lúc nào phụ hoàng khiến Triệt nhi cảm thấy mình nói không giữ lời?" Tiểu tử bắt đầu cố tình gây sự.
"Ngày hôm qua ta chỉ nghĩ đào mộ phần mà thôi, rõ ràng phụ hoàng nói sẽ theo ta đời đời kiếp kiếp nhưng nhẫn tâm đánh ta như vậy." Hóa ra tiểu tử thị thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.
"Ai bảo ngươi muốn đào chính mộ phần tổ tông." Thiên Nguyệt Thần cảm giác nhức đầu tối hôm qua lại xuất hiện.
"Chỉ mới nghĩ, còn chưa thực sự làm mà." Phải biết rằng ý nghĩ trong lòng và thực tế hành động không giống nhau nha.
"Ý của Triệt nhi là, trong lòng nghĩ và thực tế muốn làm là hai chuyện khác nhau?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.
"Đương nhiên không phải, ý của ta là bây giờ ta chỉ nghĩ, ngươi vẫn không thể đánh ta, nếu quả thật muốn đánh, vậy cũng phải chờ ta làm xong, nhưng ngươi đánh ta trước, ta mà không làm thì thua thiệt chính là ta, cho nên ta cần phải làm chút gì đó?"
"Cưỡng từ đoạt lý." Thiên Nguyệt Thần ôm lấy đầu Thiên Nguyệt Triệt, "Chờ Triệt nhi làm, ta muốn ngăn cản còn kịp sao? Được rồi, ta nhượng ngươi một lần, nếu Triệt nhi thật sự đi đào mộ, cũng không phải là không thể."
"Thật sự?" Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng ngời.
"Nhưng, không thể đào mộ phần tổ tông." Mặc dù Thiên Nguyệt Thần không phải hiếu tử, nhưng cũng không làm chuyện đào phần mộ tổ tông nhà mình, nó liên quan đến mặt mũi hoàng đế Mạn La quốc.
"Sớm nói, ta cũng không cần đào phần mộ tổ tông nhà mình." Thiên Nguyệt Triệt cười tủm tỉm, thân thể lưu loát nhảy ra khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, cầm y phục để sẳn một bên, tốc độ cực nhanh mặc lên người, khiến Thiên Nguyệt Thần theo cũng không kịp.
"Phụ hoàng, đi dạo phố thôi." Rửa mặt chải đầu tốt, Thiên Nguyệt Triệt lập tức kéo Thiên Nguyệt Thần đi.
Thiên Nguyệt Thần lại bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa, y thề, nếu có thể, y tuyệt đối sẽ không dạy nhi tử thành như vậy.
Đế đô của Sắc Vi đế quốc luôn phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt, không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng không sao, dù gì nơi này cũng được ví như biển tinh dầu.
"Ta nghĩ, tinh dầu của Sắc Vi đế quốc, là do người nọ mang đến." Thiên Nguyệt Triệt suy tư chốc lát rồi nói, chính là vị lão giả nằm trong hoàng lăng.
Đối với người kia, Thiên Nguyệt Triệt thưởng thức, tò mò rốt cuộc là người thế nào, lại tạo nên một đời truyền kỳ như vậy.
"Ý Triệt nhi là?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Ở thời đại của ta, có một quốc gia sản xuất tinh dầu có giá trị rất cao, lại nghe nói Sắc Vi đế quốc cũng có tinh dầu, ta liền cảm thấy nghi ngờ, vật trên địa cầu mới có, sao lại xuất hiện ở nơi này, hiện tại đã hiểu, hóa ra cách điều chế là do người nọ mang đến." Cho nên Sắc Vi đế quốc mới trở thành một trong ba đại cường quốc.
Trên đường không có nhiều tiểu sạp, hầu hết thương gia đều có cửa hàng của riêng mình.
"Ở Sắc Vi đế quốc, trừ một vài cửa hàng tư nhân, căn bản đều là cửa hàng thuộc về quốc gia, nghe nói quy định này là từ thiên tuệ đế ( hoàng gia gia cua Cách Lực Tân) bắt đầu định ra." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ở một bên đáp lời.
"Ta hiểu được, quốc gia đem cửa hàng cho người dân thuê, từ đó thu tiền thuê, cho nên quốc khố của Sắc Vi đế quốc mới giàu có đến vậy." Đây là kinh tế theo kiểu hiện đại, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ.
Ở Sắc Vi đế quốc mấy ngày, sau đó bọn họ tới Ma giới.
Từ Sắc Vi đế quốc đến Ma giới cũng xem như gần, vốn dĩ Cách Lực Tân cũng chuẩn bị đi cùng, nhưng như vậy Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng sẽ đi, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không có năng lực tự bảo vệ nên ngăn cản.
Bởi vậy Cách Lực Tân không đi.
Nói những lời này, Địch Trạch có chút xấu hổ, bởi vì so với Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, tựa hồ y cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
"Phía trước là sa mạc, qua sa mạc này là lối vào Ma giới, ta tiễn đến đây." Cách Lực Tân đem lạc đà đến, sau đó còn chuẩn bị tốt thức ăn cho bọn họ.
"Làm phiền." Mạc Tà chắp tay cảm tạ.
Cách Lực Tân gật đầu: "Ngày khác sẽ đến hiệp hội ma pháp, khi đó còn chờ Mạc hội trường tiếp đãi."
"Nhất định nhất định." Mạc Tà cũng là người sảng khoái.
Bởi vì người hoàng thất mua, cho nên lạc đà đều là giống tốt nhất.
Bão cát trong sa mạc vô cùng lớn, mọingười đều ngồi trong xe, chất liệu xe ngựa cũng là Cách Lực Tân đặc biệt cho người làm, phi thường vững chắc và kiên cố.
Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt một chiếc, Liệt La Đặc, Địch Trạch một chiếc, Mạc Tà, Kim một chiếc, Nặc Kiệt, A Nô, Đàn Thành, Thụy Miện một chiếc, trong sa mạc, lạc đà là động vật có linh tính, không cần người sai sử, nó cũng tự biết đường.
Nhìn bốn cỗ xe lạc đà dần biến mất trước mắt, Cách Lực Tân vỗ vai Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nói: "Không cần lo lắng, thân thủ của mấy người bọn họ thử hỏi trong thiên hạ ai có thể địch."
"Ngươi cũng biết, ta sợ chính là Thần tộc, lúc trước Thần tộc đã xảy ra chuyện, lục đệ có thể bị nguy hiểm không?" Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nhíu mày.
"Cùng lắm thì lại đầu thai chuyển kiếp lần nữa." Cách Lực Tân trêu ghẹo, "Nếu là Thiên Nguyệt Triệt, hẳn sẽ không gặp chuyện xấu, Thiên Kỳ, bọn họ rất mạnh, so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn nhiều, hai người kia đều mạnh đến đáng sợ, chưa kể đến A Nô là Ma vương, Mạc Tà cũng tính là cao thủ ma pháp, đi thôi, lo lắng còn không bằng tin tưởng bọn họ."
Lạc đà đi ước chừng một canh giờ trong sa mạc, xe cũng bắt đầu lay động.
"Phụ hoàng, bão cát càng lúc càng lớn ." Thiên Nguyệt Triệt nằm trong ngực Thiên Nguyệt Thần nói.
"Uh, không biết xe này có thể kiên trì bao lâu." Thiên Nguyệt Thần lấy ra một bình nước, "Sa mạc quá mức khô ráo, Triệt nhi uống nhiều nước một chút, ngươi nhìn, môi cũng khô thế này." Mới một canh giờ, đôi môi vốn đỏ mọng hồng nhuận, đã khô trắng.
Thiên Nguyệt Thần vô cùng thương tiếc.
"Không sao, phụ hoàng, ta là nam nhân." Loại chuyện nhỏ nhặt này, ai quan tâm.
"Không được, Triệt nhi là của ta, mỗi một chỗ trên người đều thuộc về ta, cho nên ta tuyệt đối không cho phép hắn không hoàn mỹ trước mặt ta." Uy Thiên Nguyệt Triệt uống mấy ngụm nước, Thiên Nguyệt Thần một lọ tinh dầu vị trà từ trong túi ra.
"Đó là cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu.
"Đây là lúc trước chuẩn bị, có thể giữ nước trong thời gian nhất định, đến, phụ hoàng thoa giúp Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần xoa vài giọt trên mặt Thiên Nguyệt Triệt, quả nhiên, da mặt non mềm trở lại.
"Thực ẻo lả." Thiên Nguyệt Triệt rầu rĩ nói, "Đó là cho nữ nhân dùng."
"Ta biết, ta xác định Triệt nhi là nam nhân." Thiên Nguyệt Thần vừa nói vừa giải khai dây lưng y phục Thiên Nguyệt Triệt, bắt đầu bôi dược dọc theo xương quai xanh.
"Sao không làm trước khi tiến vào sa mạc, đợi đến bây giờ mới thoa." Thiên Nguyệt Triệt lật người.
"Không phải đã nói rồi sao? Thời gian hạn chế." Thiên Nguyệt Thần giải thích, hương trà nhàn nhạt vô cùng thoải mái, làm cho thần kinh cũng thư giãn rất nhiều.