Lúc này mặt trời đã lên cao, Thiên Nguyệt Triệt còn nằm trên giường, nhưng nằm trên giường hiển nhiên không phải là ngủ, mà vươn ra ngón chân tuyết trắng, "Phụ hoàng, nhanh lên một chút." Thiên Nguyệt Triệt vừa ăn nho, vừa thúc giục.
Thiên Nguyệt Thần đang cầm kéo tỉ mỉ cắt móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt, nói thật, móng chân của Thiên Nguyệt Triệt cũng không quá dài, nhưng tối hôm qua, lúc ngủ, chân gác lên người nam nhân, kết quả ngón chân vẽ hoa lên thân y, cho nên chuyện đầu tiên nam nhân làm lúc hạ triều là cắt bỏ móng chân cho Thiên Nguyệt Triệt. Để kéo xuống, lại dùng tinh dầu bôi lên ngón chân hắn, nhìn bàn chân hoàn mỹ không tì vết, Thiên Nguyệt Thần thật hài lòng, thân thể hoàn mỹ này thuộc về y.
"Được rồi." Lấy tất đi vào cho hắn, rồi mang giày, ôm tiểu đông tây xuống giường.
"Phụ hoàng, ngươi không vội sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trước gương, để Thiên Nguyệt Thần buộc tóc cho hắn, mái tóc dài được nâng lên, dùng tơ mỏng hoàng sắc cột phía sau.
"Chuyện này có gấp cũng không được, không phải một ngày hai ngày có thể chuẩn bị tốt ." Thiên Nguyệt Thần nói: "Được rồi, ngươi tự ngoạn, trẫm có việc."
Ngoạn? Hoàng cung này, có nơi nào hắn chưa từng tới a, Thiên Nguyệt Triệt không có việc gì liền tới thiện phòng: "Liệt La Đặc đâu?" Nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Liệt La Đặc, Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngự trù bên cạnh.
"Hồi tiểu điện hạ, hôm nay chưởng trù chưa tới thiện phòng."
"Nga? Hắn bận cái gì?" Bữa sáng cũng quên làm, Thiên Nguyệt Triệt xoa bụng đói: "Các ngươi làm điểm tâm Giang Tây, bổn điện đói bụng rồi."
"Vâng."
Sau khi lấp đầy bụng, Thiên Nguyệt Triệt dạo đông dạo tây, đi tới một chỗ hẻo lánh sau sơn giả, bị chuyện trước mắt khơi dậy hứng thú. Chỉ thấy Liệt La Đặc và Địch Trạch đang lôi kéo, y phục có chút xốc xếch.
"Tiếp tục đi." Thanh âm thiếu niên vang lên, hai người lập tức hoàn hồn.
"Chủ tử." Liệt La Đặc dùng sức kéo y phục, vẻ mặt xấu hổ.
"Di, từ lúc nào các ngươi trở nên tốt như vậy, nếu bổn điện nhớ không lầm, hai người các ngươi mới biết nhau mấy ngày trước a." Thiên Nguyệt Triệt nâng cằm, vẻ mặt xem kịch vui.
"Chủ tử không biết, cái này người hạ lưu vô sỉ." Liệt La Đặc đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt còn cẩn cẩn dực dực phòng bị Địch Trạch.
"Nga? Hắn hạ lưu vô sỉ với ngươi thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hai tay ôm ngực, buồn cười nhìn hắn.
"Chủ tử." Liệt La Đặc nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Thiên Nguyệt Triệt ý, nhưng: "Người này trà trộn vào hoàng cung, đùa giỡn thuộc hạ."
"Trà trộn vào hoàng cung, lời này không đúng, dù ta không có quan chức nhưng cũng là nhị thiếu gia của Nhĩ Đặc Lãng gia tộc, hay Hồi Giác thiếu gia cảm thấy ta thứ xuất, không xứng tiến vào đại viện hoàng cung." Địch Trạch cười trả lời, bóng dáng cao lớn có vài tia phong lưu ý nhị. Nam tử này quả nhiên không đơn giản, Thiên Nguyệt Triệt đã gặp qua Nhĩ Đặc Lãng Mộc Thực, dù nam tử kia lợi hại, nhưng không phải đối thủ của nam tử trước mắt này, nếu nam tử này có lòng ham tước vị, Nhĩ Đặc Lãng gia tộc sẽ rơi vào tay hắn.
"Hừ." Liệt La Đặc hừ lạnh: "Chủ tử vừa rời giường, hẳn đói bụng, thủ hạ đến thiện phòng."
"Không cần, bổn điện đã ăn rồi , Địch Trạch là khách nhân, nếu tới hoàng cung, hiển nhiên bổn điện phải tiếp đãi, nếu Liệt La Đặc có chuyện thì đi trước." Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, cho biết không để ý.
Liệt La Đặc thật sự không muốn ở cùng nam nhân nham hiểm này, chưa kể chủ tử là hạng người gì, hai lão hổ đụng chung một chỗ sao có thể nói chuyện tốt, cho nên hắn phải đề phòng, đi theo thì tốt hơn.
"Nếu chủ tử đã dùng bữa sáng, thuộc hạ không có chuyện gì, hiển nhiên là làm tùy tùng của chủ tử." Liếc Địch Trạch một cái, đi theo Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Địch Trạch chớp chớp mắt, hai người ngầm hiểu.
Liệt La Đặc buồn bực nhìn hai người kia, một bình trà có gì dễ uống, hai người còn uống say sưa.
"Ngươi thở dài cái gì? Hay cũng khát? Ngồi xuống uống uống, sao nét mặt căng thẳng như vậy?" Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Đúng vậy a, Hồi Giác công tử là trù tử nổi danh, nếu có may mắn được ăn, chắc chắn nhớ mãi dư vị." Địch Trạch nhìn Liệt La Đặc, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
"Nằm mơ, đời này ngươi đừng nghĩ." Liệt La Đặc ngồi giữa hai người, tránh cho chủ tử bị người này lây nhiễm.
"Có đôi khi nằm mơ cũng tốt, không biết tiểu điện hạ có đồng ý lời của ta." Địch Trạch dịch sang phía Liệt La Đặc, khiến Liệt La Đặc bất mãn.
"Không tệ, mộng rất đẹp, người nên mộng." Thiên Nguyệt Triệt cười: "Quan hệ của nhị thiếu gia và Liệt La Đặc vượt quá dự liệu của bổn điện."
"Từ ngày đó, ta đối với Hồi Giác công tử trong lòng nhớ thương, cho nên không mời mà tới, mong tiểu điện hạ lượng thứ." Địch Trạch nói mục đích đến.
"Sau này coi đây như nhà mình, cứ đến, muốn ở đây cũng không sao, trong Mạn La các của bổn điện còn nhiều phòng." Thật ra Thiên Nguyệt Triệt đang nghĩ, nếu hai người kia có thể phát sinh chuyện gì đó thì càng tốt, chỉ cần cho hắn đi xem.
"Chủ tử, thuộc hạ không muốn thấy bản mặt kia."
"Tiểu điện hạ... Tiểu điện hạ... ." Thanh âm của Nặc Kiệt từ xa truyền tới: "Tiểu điện hạ, bệ hạ đang tìm ngài."
"Tìm ta, phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?" Mới rời đi không bao lâu mà? Chẳng lẽ phụ hoàng nhớ hắn? Không thể nào, vậy là có chuyện.
"Tiểu điện hạ đi thì biết, bệ hạ đang chờ." Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi vừa rót cho mình một ly trà, hắn sắp chết khát.
Như vậy a... Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút, sau đó cáo từ Địch Trạch, hướng Ngự thư phòng, tốc độ cực nhanh khiến Địch Trạch phải kinh ngạc.
"Uy, chủ tử đã đi xa, ánh mắt của ngươi nên thu hồi." Liệt La Đặc xanh mặt nói, nhìn xem, hắn nhìn chủ tử bằng ánh mắt gì, có thể nhìn chủ tử như vậy sao? Để bệ hạ thấy được, coi chừng đào mắt của ngươi.
Địch Trạch thu hồi tầm mắt, tới gần hắn ngửi ngửi, bị Liệt La Đặc đẩy ra: "Ngươi làm gì?"
"Quá chua, hôm nay ngươi ăn ô mai?" Địch Trạch trêu đùa.
"Ngươi bệnh thần kinh." Liệt La Đặc đứng dậy, vội vàng rời đi.
"Uy, đừng đi a." Địch Trạch đuổi theo.
"Phụ hoàng... ." Cửa phòng bị đá mở, Thiên Nguyệt Triệt chạy vào: "Phụ hoàng, ngươi tìm ta?"
Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu từ đống tấu chương: "Tại sao mỗi lần đi vào đều thô lỗ như vậy?" Nhìn cửa bị hắn đá lỏng, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu thở dài.
"Phụ hoàng, đó không gọi là thô lỗ." Thiên Nguyệt Triệt đi tới thư trác, nằm bẹp bên bàn, ngẩng đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần.
"Được gọi là gì?" Nhìn tiểu đông tây cưỡng từ đoạt lý, Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Cá tính, được gọi là cá tính." Thiên Nguyệt Triệt tỏ rõ quan điểm.
Lúc này tiếng gõ cửa truyền đến. "Đi vào." Thiên Nguyệt Thần trầm giọng nói: "Chuyện gì?" Thấy thị vệ đi vào, Thiên Nguyệt Thần hỏi.
"Bệ hạ, dân chính đại thần có việc cầu kiến."
"Vi thần tham kiến bệ hạ." Dân chính đại thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt ngồi bên cạnh Thiên Nguyệt Thần một cái: "Vi thần tham kiến tiểu điện hạ."
"Miễn, chuyện gì?" Thiên Nguyệt Thần nói.
"Hồi bệ hạ, Nam Giang thành phát sinh thiên tai, thành chủ Nam Giang thành có tấu chương gửi lên." Dân chính đại thần đem tấu chương dâng lên.
"Thiên tai?" Thiên Nguyệt Thần mở tấu chương, chân mày nhíu chặt: "Chuyện này đã thăm dò?"
"Hồi bệ hạ, nhận được tấu chương vi thần liền phái người đi thăm dò, thiên tai rất nghiêm trọng, cuộc sống của thành dân phi thường khó khăn."
Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ: "Đã như vậy, chuyện này cấp bách, trẫm lập tức hạ chỉ giúp nạn thiên tai, 1000 bao gạo cùng 500 vạn kim tệ, lập tức mang đến, gạo và kim tệ đưa tận tay nạn dân, dọc đường có Tu chịu trách nhiệm áp tải." Tay di động, chữ rồng bay phượng múa rơi xuống, thánh chỉ đã viết xong.
"Vâng, vi thần thay thế thành dân của Nam Giang thành tạ ân điển của bệ hạ."
Chờ dân chính đại thần lui ra, Thiên Nguyệt Triệt mới lên tiếng: "Lần này thiên tai rất nghiêm trọng sao?" Nhìn nét mặt Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết chuyện không đơn giản.
"Ân." Thiên Nguyệt Thần gật đầu: "Nước ta đất đai phì nhiêu nguồn nước dồi dào, cây nông nghiệp phong phú, Nam Giang thành lại có thể gặp hạn hán, có chút kỳ quái."
"Ý phụ hoàng là chuyện này đáng ngờ?" Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ hỏi chuyện quốc gia, cũng chưa từng thấy Thiên Nguyệt Thần vì chuyện quốc gia mà phiền nhiễu, bây giờ, phải dùng một mặt khác để nhìn nam nhân này. Phụ hoàng, rốt cuộc là vua của một nước.
"Lần này chúng ta tới hiệp hội ma pháp cũng đi qua Nam Giang thành, thuận tiện thăm dò, đoạn đường này Triệt nhi sẽ không cảm thấy nhàm chán." Vẻ mặt nghi hoặc của Thiên Nguyệt Thần biến mất, thay vào đó là nồng đậm sủng nịnh đối với Thiên Nguyệt Triệt.
"Phụ hoàng xem ta là người ham hưởng lạc sao, ta là người sống nội tâm." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị, sau đó ngồi lên chân nam nhân: "Phụ hoàng, vừa rồi bảo Nặc Kiệt gọi ta đến, có chuyện gì?"
"Bị dân chính đại thần quấy nhiễu, phụ hoàng quên mất, thật ra cũng không có gì, chỉ muốn gọi Triệt nhi cùng ăn cơm." Nào có đại sự gì, sợ tiểu đông tây nhàm chán, lại đi hậu cung gây phiền toái, cho nên mới bảo Nặc Kiệt đi gọi hắn, thuận tiện nhìn hắn.
[/size]