Đám lệ quỷ hùng hổ kia cũng không phải thứ ngu xuẩn. Bọn chúng cảm giác được sự chênh lệch mạnh yếu hiện thời cho nên ở một khắc lúc Thiên Nguyệt Thần xuất hiện thì đã đều nhất loạt bỏ trốn.
Nhưng còn…………lão đại và lão nhị thì chịu đủ đả kích. Vốn còn đang tưởng bản thân sắp sửa trở thành món mồi cho oán linh ai ngờ chỉ trong chớp mắt những thứ kia bỗng hóa thành hư ảo.
May…….. Thật đáng sợ………..Người đàn ông này thật khủng khiếp…..
Ôm Thiên Nguyệt Triệt trong lòng, y đảo mắt khắp cung quanh. Ánh mắt lạnh lùng liếc tới lão đại và lão nhị đang run lật bật ở dưới đất,Hai thứ này sao lại xuất hiện ở đây?
Bên ngoài, trấn nhỏ hoang vu không còn giống như mấy khắc trước, mọi thứ đã trở về nguyên trạng, mặt đất là tro bụi tung bay, trên đường cái nào có bóng người. Hiển nhiên nó thực sự là một thị trấn chết.
“Phụ hoàng, sao người lại có mặt ở chỗ này?” Thiên Nguyệt Triệt đã khôi phục lại tinh thần, nhận thức rõ đây không phải là một giấc mộng.
“Kim Mang thần kiếm trên người ta cảm ứng được tình huống bên này, ta không yên lòng.” Đâu chỉ đơn giản như ba chữ không yên lòng, phải nói là tim gan đầu óc cứ nhảy loạn hết cả lên.
“Kim Mang thần kiếm?” Đúng nha, Thiên Nguyệt Triệt đã hiểu, nhưng mà, “Phụ hoàng, hình dạng này?” Đây không phải là thực thể, “Phụ hoàng, người xuất hồn ư?”
“Bọn ta bị nhốt ở trong một căn phòng đá, ta chỉ có thể xuất hồn mới tới được bên ngươi.” Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần hồi sắc, mới chỉ chớp mắt trước đấy thôi, tiểu hài tử này còn trắng bệnh tới dọa y hoảng loạn. Linh lực của Quang Minh thần tử trên người hắn tiêu thất nhanh hơn so với những gì y dự liệu. Nếu như chậm thêm một bước, nói không chừng linh hồn của Triệt nhi………
“Phụ hoàng, trên người ta có thánh linh châu mà.” Cho dù không còn linh lực của Quang Minh thần tử thì chỉ bằng linh hồn của hắn, thánh linh châu cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ chủ nhân của mình.
“Phụ hoàng, trước tiên nói cho ta biết sơ qua tình hình bên kia đi.” Hai người tìm một chỗ ngồi tạm xuống. Thiên Nguyệt Triệt từ trong Tạp Cơ Tư thả Thủ Điện Đồng, Tiểu Bạch cùng gấu cưng bảo bối ra, để chúng đi dò xét tình hình bên ngoài một chút, đồng thời dẫn cả lão đại và lão nhị đi theo.
“Sau khi Triệt nhi rời khỏi, bọn ta liền lâm vào trạng thái hôn mê…” Thiên Nguyệt Thần một bên dùng ám lực của mình trấn áp dòng máu Ám Dạ trong người hài tử, một bên đem chuyện kể ra, “Triệt nhi cảm thấy thế nào?”
Do ám lực của dòng máu Ám Dạ bị áp xuống nên linh lực được ổn định hơn.
Thiên Nguyệt Triệt thử điều tức, “Ưm, ta cảm giác được sức lực đang trở về.”
“Đây chỉ là phương thức tạm thời, nếu như muốn tách được hai loại ám lực và linh lực này ra thì Triệt nhi phải trở về tộc Ám Dạ.” Thiên Nguyệt Thần đem Thiên Nguyệt Triệt ấp vào trong lồng ngực, tỉ mỉ lau đi cái trán nhỏ đã ướt mồ hồi.
“Hồi Ám Dạ tộc?” Nếu là lúc trước, Thiên Nguyệt Triệt sẽ thực cao hứng, nhưng hôm nay sau khi đã tiếp xúc qua với hai vị huynh đệ chính gốc kia, thần sắc tiếp nhận của Thiên Nguyệt Triệt có chút không được dễ chịu gì cho cam.
Thiên Nguyệt Thần vô cùng nhạy bén, liền thay đổi đề tài, “Triệt nhi còn chưa nói cho phụ hoàng lý do bị lâm vào tình cảnh vừa rồi?”
Nói tới đây, nét mặt Thiên Nguyệt Triệt trở nên nghiêm túc, đem việc gặp phải lão đại và lão nhị kể hết một lần, “Lão nhị nói, thực sự tiến vào khu rừng chỉ có một mình ta, nói cách khác, phụ hoàng và mọi người căn bản chưa từng tiến vào, có kẻ đã thôi miên chúng ta.”
“Ý của Triệt nhi là gì?” Thiên Nguyệt Thần bừng tỉnh.
“Tiểu Triệt……..Tiểu Triệt…..không tốt………không tốt……” Tiếng Thủ Điện Đồng bất chợt vang lên. Trên không, Tiểu Bạch ngồi lên Thủ Điện Đồng, lão đại, lão nhị bay bên cạnh cũng khua loạn cả tay chân.
Còn gấu cưng bảo bối đâu?Thiên Nguyệt Triệt nghi hoặc, cũng chưa được bao lâu, cả hắn cả Thiên Nguyệt Thần đều bị chấn động.
Sa hùng vặn mình xoáy tới, áp lực đó cũng không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận. Phòng ốc bốn phía toàn bộ bị hất tung, dập xuống, khiến cát bụi bay mù trời.
Thiên Nguyệt Thần ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt tung mình lên không.
“Làm sao vậy?” Thiên Nguyệt Triệt hướng Thủ Điện Đồng hỏi, vừa rồi âm thành cô nàng vô cùng vội vã. Một Thủ Điện Đồng không sợ trời cũng chẳng sợ đất, sao lại khẩn trương như vậy?
“Nhìn thấy…….nhìn thấy…..” Thủ Điện Đồng có phần hưng phấn, nói mãi không ra câu.
“Nhìn thấy cái gì?”
“Nhìn thấy người quen.” Thủ Điện Đồng vỗ hai tay vào nhau, xương khô va chạm, phát ra chỉ toàn tiếng răng rắc.
“Người quen? Là ai?”
“Ai ư? Cái này……..” Thủ Điện Đồng bối rối, nghĩ mãi chưa ra.
Tiểu Bạch đem vỏ chuối ném trên mặt đất, “Đàn Thành.”
Đàn Thành?Không rảnh để ngẫm nghĩ xem âm thanh Tiểu Bạch non nớt, khả ái biết bao nhiêu, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần xoay mặt nhìn nhau một thoáng rồi vội vàng kêu Thủ Điện Đồng dẫn đường.
.
Nơi họ tới là một khu rừng rậm rạp, tứ phía trải ra chỉ một màu xanh lục tươi mát.
“Tiểu Triệt, ngươi nhìn.” Thủ Điện Đồng chỉ vào một cây đại thu cao lớn, chọc trời. Ở đó, có một thân ảnh bị dây leo vấn vít, quấn cả cứ chi trói buộc vào thân cây, xung quanh còn tản ra một tầng khí lực thần bí.
Thiên Nguyệt Triệt biết, đây chắc chắn là kết giới củalá chắn chí tôn.
“Phụ hoàng, thực sự là Đàn Thành.” Người có thể giả mạo nhưnglá chắn chí tônlà bảo vật có một không hai trong thiên hạ, dù là bất cứ ai cũng không thể biến thành.
Thiên Nguyệt Thần gật đầu. Hai người vừa mới tiến đến, chạm tới ranh giới cỏ kia, liền bị những dây mây chuyển động công kích.
Những dây mây kia di chuyển khiến cho Đàn Thành đang bị chúng trói buộc ở trạng thái hôn mê từ từ mở mắt, có chút khó tin, “Chủ tử?”
Đàn Thành rất sợ hãi, “Chủ tử mau rời đi, ngay lúc này.”
“Muốn đi cũng phải mang được ngươi theo.” Thiên Nguyệt Triệt ra ý, bảo Đàn Thành đừng lo lắng.
“Không, chủ tử, đây là………đây là….” Bởi vì gấp gáp, sức lực lại chẳng có là bao, Đàn Thành còn chưa nói hết cậu thì lại bị ngất.
Vốn cứ nghĩ những đám dây mây này có thể giải quyết nhanh thôi, nhưng ngoài dự liệu của họ, chúng vô cùng ngoan cố, chém rụng rồi lại vươn ra, chém một lại mọc cả mười.
“Phụ hoàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp.” Thiên Nguyệt Triệt trong mắt có chút toan tính.
“Ta cũng nghĩ vậy.” Thu hồi kiếm, Thiên Nguyệt Thần khơi dậy ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay. Đen là thứ màu sắc thâu tóm toàn bộ bóng tối, cũng tựa như Vàng là màu sắc có thể chiếu sáng muôn nơi.
Ngọn lửa giống như đang nhảy múa, vừa bắn đi chạm vào dây mây lại bật ngược trở về.
“Phụ hoàng?”
Thiên Nguyệt Thần vội ôm lấy bảo bối, “Triệt nhi chỉ cần đứng bên người phụ hoàng là được rồi.”
Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ hắn còn không tự biết mình sao? Lúc này, hắn không thể khởi dụng linh thực, nếu không một khi thần lực của Quang Minh thần tử bộc phát lên sẽ kích động tới ám lực bản thân mới giúp hắn nén xuống, chúng cắn xé nhau sẽ tổn hại tới thân thể Triệt nhi.
“Phụ hoàng, chúng ta còn chẳng nhìn thấy địch nhân, ta có thể nào …..” Thiên Nguyệt Triệt còn chưa dứt lời, những dây mây kia đã lại hướng họ phóng tới. Dường như chúng đều có ý nhắm vào Thiên Nguyệt Thần, nhằm tách rời cả hai.
Chuyện này khiến cho bọn họ chú ý đến.
“Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần cười tà mị, chúng muốn tách y và hài tử của y sao. Còn phải xem y có đồng ý không đã chứ.
Một tay Thiên Nguyệt Thần ôm chặt lấy Thiên Nguyệt Triệt, để cho ám lực và Ám Dạ minh châu dung hợp lại một chỗ, sức mạnh tăng thêm vạn lần, khiến cho những dây mây kia không cách nào hành động.
Đánh một chưởng về phía Đàn Thành, trong lòng bàn tay y còn kẹp băng tiễn.
“Phụ hoàng, người định làm gì?” Thiên Nguyệt Triệt không kịp ngăn cản, mắt thấy những mũi tên băng phóng về phía Đàn Thành, có khả năng làm tổn thương người kia, liền gấp gáp.
Ngay tại thời điểm tính mạng Đàn Thành tựa mành chuông treo sợi chỉ thì những bóng áo trắng từ đâu hiện ra. Trang phục thướt tha thuần nữ tính, trên người còn mang theo hương thơm kỳ lạ.
Mùi hương này?
Thiên Nguyệt Triệt giật mình, “Hình như ta đã từng được ngửi qua.” Thoáng cái đôi mắt lại bừng sáng, “Là hương thơm trên người cô ta, ở trên thuyền.”
Thiên Nguyệt Triệt ”kiếp” trước từng là sinh viên trường y, mặc dù là bên pháp y, nhưng khứu giác của hắn đối với các loại mùi vị lại vô cùng nhạy cảm.
“Ừm.” Thiên Nguyệt Thần gật đầu, nghe Thiên Nguyệt Triệt nhắc tới liền biết hắn có ý gì.
Mắt thấy những nữ tử đó muốn mang Đàn Thành đi, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt lập tức đuổi theo.
“Phụ hoàng vừa rồi dụng mưu?” Chẳng lẽ phụ hoàng đã biết mấy người này đã ẩn nấp sẵn ở đó.
“Triệt nhi không để ý sao? Đàn Thành mặc dù bị trói nhưng sắc mặt ngoại trừ tái nhợt ra thì tính mạng không hề nguy hiểm. Từ thời điểm Tu trở về, cho tới khi chúng ta lần được tới đây, đã bao lâu rồi, mà một người bị kìm giữ cả tứ chi làm sao có thể tự sống sót được?” Thiên Nguyệt Thần nhắc nhở Thiên Nguyệt Triệt.
Hắn nghĩ tới lúc trước, linh hồn nữ tử kia đã nói với hắn. Hoàng thất Thánh Linh tộc có thể trò chuyện với muôn loài, mà Đàn Thành cũng từng kể, tổ tiên bọn họ đã từng cứu Bạch hổ một phen, cho nên hắn có được loại năng lực giao tiếp đó. Nơi này vừa vặn là địa giới Thánh Linh quốc, có lẽ nào?
Danh Sách Chương: