Tốc độ xe đã chậm lại, chậm rãi dừng lại ở một chỗ đất trống.
Hai người nam trẻ tuổi sóng vai đi xuống, trong đó một người tùy ý phất phất tay, đem người hầu Khải Lý gia chào đón đuổi đi.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ hướng về cửa chính phương xa đi đến.
“Thi Nại Đức, ngươi đối với nơi này tựa như rất quen thuộc!”
“Đương nhiên, hàng năm đều tới nơi này bảy tám lần, hơn nữa có đôi khi còn ở lại một tuần muốn không quen thuộc cũng khó”.
“Ngươi cùng Khải Lý gia rất quen thuộc?”
“Không phải ta quen thuộc, mà là lão đầu tử nhà ta quen thuộc”.
Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, cũng không hỏi về gia thế nhà hắn nữa.
Từ bãi đỗ xe đến cửa chính thật ra còn có một đoạn đường xa, nếu như dựa theo tốc độ đi bộ của bọn họ, tối thiểu cần đi 20 phút.
“Ngươi mỗi lần đến đây đều phải đi xa như vậy sao?”
“Không, ở đây có loại xe nhỏ chỉ cần đi lên, rất nhanh có thể tới”.
“Vậy chúng ta tại sao phải đi bộ?”
“Bởi vì đi bộ có lợi cho sức khỏe”.
Tuy không hài lòng với lời nói của hắn, nhưng mà Phương Minh Nguy vẫn cảm kích liếc nhìn đồng bạn, đoạn đường này đi tới, loại cảm giác áp bách mãnh liệt vừa rồi khi mới tới đây cảm thấy đã trong lúc bất tri bất giác tiêu tán rất nhiều, mà ngay cả tiến độ của bán thân hắn cũng trở nên thoải mái hơn.
Đi qua một con đường lớn đầy cây, xa xa trông thấy một cái bể bơi lớn ở bên trái, Phương Minh Nguy hâm mộ nói: “Bê bơi tu nhân thật lớn! Cuộc sống của người có tiền đúng là không giống”.
“Bể bơi?” Thi Nại Đức hướng qua bên đó liếc qua, nói nhỏ: “Đợi lát nữa không nên nói lung tung, nơi đó không có bể bơi gì đâu”.
“Không phải?”.
Thi Nại Đức gật đầu nói: “Nơi đó là ao cá”.
“Ao cá...”
“Không sai, nơi đó nuôi mấy trăm con kim ngư quý hiếm”.
Phương Minh Nguy ánh mắt lại lần nữa ở nhìn qua mặt nước bên kia, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta thấy chỗ đó nuôi mấy trăm người cá cũng đủ”.
Trong khi nói chuyện, bọn họ rốt cuộc đã đi tới cửa chính, sớm có người hầu đi vào thông báo, cho nên khi bọn hắn vừa mới đi tới, đã có người ra đón.
“Thi Nại Đức, sao lại có nhã hứng như vậy, lại đi bộ tới đây”.
Phương Minh Nguy ngẩng đầu xem xét, không khỏi địa hơi sững sờ, người này hắn nhận ra, chính là tổng giám đốc trường đua xe Lý Minh.
“Ha ha, Lý Minh thúc thúc, đã lâu không gặp”.
Thi Nại Đức cười tiến lên cùng hắn ôm lấy, xem bộ đáng bọn hắn, rõ ràng là quen biết đã lâu. Sau đó, Thi Nại Đức nói với Phương Minh Nguy: “Huynh đệ, vị này chính là Tổng tài điều hành tập đoàn Khải Lý”
“Chúng ta có quen biết” Lý Minh cười cắt ngang lời của Thi Nại Đức, hướng về phía Phương Minh Nguy vươn tay ra nói: “Phương tiên sinh, hoan nghênh đi tới Khải Lý gia”.
Phương Minh Nguy mỉm cười, hào phóng vươn tay ra cùng hắn bắt tay, mặc dù sau khi biết thân phận chân thật của đối phương, hắn cũng không có biểu hiện ra thần thái câu thúc bất an gì. Tựa như hắn là Tổng tài tập đoàn Khải Lý cũng tốt là tổng giám đốc một trường đua xe nho nhỏ cũng được, đều không thể đối với hắn tạo thành ảnh hưởng gì.
Lý Minh cùng Thi Nại Đức trong mắt đồng thời lóe lên một tia hào quang khác thường.
Nếu như không có thân phận tương đương, như vậy người sau khi biết được thực lực chân chính của tập đoàn Khải Lý, còn có thể ở trước mặt Lý Minh bảo trì thái độ bình thản như thế, xác thực là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa càng làm cho Thi Nại Đức ngạc nhiên là sau khi thấy bố trí đặc thù của Khải Lý gia, Phương Minh Nguy vẫn là người đầu tiên có thể nhanh chóng thoát khỏi áp lực mang đến từ loại kiến trúc cực lớn này.
Nếu như đổi lại một người thân phận cùng Thi Nại Đức không kém bao nhiêu, cái này cũng không kỳ quái, nhưng mà Phương Minh Nguy quá khứ phi thường đơn giản, xuất thân từ gia đình một người dẫn chương trình bình thường, lại có thể có biểu hiện xuất sắc như vậy, vậy không thể không khiến người tán thưởng.
Phương Minh Nguy cũng không có nghĩ đến biểu hiện của mình lại nhanh chóng ở trong lòng Lý Minh khắc sâu một hình tượng tốt như vậy.
Kiến trúc ở ngoài cửa kia mặc dù là trải qua xử Lý đặc thù, có thể làm cho người lần đầu tiên trông thấy sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé hèn mọn. Nhưng mà so với hình ảnh Thiên Dực tộc nhân cải tạo cả một hằng tinh vô song kia, đó chính là ngay cả tư cách xách giày cũng không có.
Cho nên đối với Phương Minh Nguy mà nói, coi như là nhận lấy một ít ảnh hưởng, nhưng mà trong khi đi bộ 20 phút, cũng đã toàn bộ thoát khỏi. Giờ phút này trong mắt hắn, cái cửa lớn theo kiểu cổ điển mà Khải Lý gia nhọc lòng thiết kế cùng với cửa lớn nhà người ta cũng không có gì khác nhau.
Tại Lý Minh dẫn đường, ba người sóng vai đi vào đại sảnh.
Trong sảnh đã sớm tụ tập hơn mười người, mỗi người quần áo đều phi thường đơn giản, xem ra thật đúng là một hồi tụ hội phi thường tư nhân.
Phương Minh Nguy xuất hiện lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý, không chỉ là bởi vì gương mặt hắn xa lạ, càng chủ yếu là ăn mặc trên người hắn cùng thần thái thong dong trên mặt hình thành một bộ đối lập mãnh liệt.
Những người kia trên người phục sức đều là nhà thiết kế vì bọn họ mà tỉ mỉ chế tạo riêng, mặc lên người, vô luận là chất liệu, kiểu dáng đều có vẻ phi thường hợp thể.
Mà bộ y phục hàng ngày trên người Phương Minh Nguy kia rõ ràng cho thấy là hàng vỉa hè, mà xem hành động cử chỉ của người này, cũng chẳng khác gì người bình thường, căn bản không có ưu nhã cao quý gì.
Nhưng trên mặt hắn lại biểu hiện ra một loại thần thái khác hẳn, đó là một loại thong dong, một loại bình tĩnh, phảng phất lạnh nhạt không đem tất cả để ở trong lòng.
Nếu như chỉ cần nhìn biểu hiện trên mặt của hắn giống như là tới tham gia lời mời của một người bình thường, phảng phất như mỗi một đại nhân vật thanh danh hiển hách trong đại sảnh này đều chỉ là bạn bè bình thường của hắn vậy.
Một tên khất cái xuất hiện ở trong thịnh yến của quốc vương, lại bày ra một bộ đáng ngang hàng kết giao, đây cũng là một việc làm cho người ta chán ghét tới cỡ nào.
Nhưng mà, loại vẻ mặt này xuất hiện ở trên mặt Phương Minh Nguy, lại ngoài ý muốn không có gây cho người khác bất luận phản cảm gì.
Phảng phất tại như trên mặt hắn có lực lượng thần bí nào đó, khiến người ta tâm cam tình nguyện tiếp nạp thái độ của hắn. Mặc dù đối với cho bọn hắn mà nói, giờ phút này giá trị của Phương Minh Nguy cùng với khất cái cũng không có gì khác nhau.
Không ai biết được, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy thời khắc nào cũng cùng với linh hồn Thiên Dực tộc nhân trong đầu bảo trì một tia liên lạc, đúng là thông qua tia liên lạc này, mới khiến cho trên người hắn sinh ra một số biến hóa kỳ diệu, xuất hiện một loại khí chất thần bí không ai có.
Mà đó cũng là nguyên nhân lớn nhất Phương Minh Nguy mới có thể nhanh chóng được mọi người tiếp nhận.
“Lý thúc thúc”.
Thanh âm đễ nghe từ bên trái truyền đến, Phương Minh Nguy vô ý thức nhìn lại, lại nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đỏ như lửa từ bên người xẹt qua.