Một điểm đen nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hơn nữa khoác đại với tốc độ rất nhanh. Nhân viên chỉ huy trên mặt đất sớm đã nhận được tin tức, để lại một khoảng trống vừa đủ cho chiếc xe máy đỗ xuống.
Chiếc xe máy khổng lồ nhẹ nhàng dừng trên sân ga chuyên dụng, một đoàn người sớm đã đợi ở đây.
Cửa xe mở ra, bốn người do Đại vệ dẫn đầu lần lượt bước xuống, dưới sự vây quanh của các nhân viên đi vào bên trong căn cứ.
Căn cứ này là một sản nghiệp của gia tộc Khải Lý trên tinh cầu Tạp Lý Mỗ, tác dụng chủ yếu là để cải tạo và thử nghiệm cơ giáp. Bạch Hạc hiệu của Phương Minh Nguy sau khi được chế tạo xong liền được đưa tới đây.
Từng cánh cửa lớn được lần lượt mở ra, khi bọn họ đi vào hầm ngầm rộng rãi, Phương Minh Nguy khỏi khỏi hít sâu một hơi lạnh
Cơ giáp đặt ở nơi này ít nhất cũng có hơi trăm bộ, với nhận tức của Phương Minh Nguy trước mắt đối với cơ giáp, vừa nhìn đã biết đây đều là cơ giáp tư nhân, có một số là căn cứ theo chế thức cơ giáp mà lắp ráp lại, còn một số là thiết kế hoàn toàn độc lập.
Cơ giáp chế thức và cơ giáp tư nhân là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, bình thường, tính năng cơ giáp tư nhân hơn xa cơ giáp chế thức.
Không phải là trình độ của người thiết kế cơ giáp chế thức kém, mà là bời vì lúc thiết kế cơ giáp chế thức, thường thường phải suy tính tới nhân tố giá thành, không thể tùy ý tiêu xài thành phẩm.
Nhưng cơ giáp tư nhân thì khác, đó tuyệt đối là thứ đồ chơi của người có tiền, đối giá tiền tất nhiên sẽ không quá nghiêm ngặt. Không thể so sánh với nhau trên giá thành, vậy thì tất nhiên chất lượng của chúng cũng không thể nào đánh đồng được..
Có điều khiến hắn thấy kỳ quái là, trong những cơ giáp này, Phương Minh Nguy không nhìn thấy Bạch Hạc hiệu thuộc về mình.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, sau khi đi qua hai cánh cửa nhỏ, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng nhìn thấy con rồng thép hoàn toàn thuộc về mình này.
Thân hình khổng lồ cao bảy mét, thể hình mập mạp, thuẫn bài hình thoi trên mu bàn tay trái và kiếm laser treo trên cánh tay phải đều lộ ra uy phong lẫm lẫm, ngực trái hơi nhô lên, ở bên trong được lắp hỏa lực cường đại nhất của Bạch Hạc hiệu - pháo năng lượng.
Tuy chỉ là một cái máy lạnh lẽo, nhưng Phương Minh Nguy lại giống như sinh ra một loại cảm giác huyết nhục tương liên với nó.
Kinh nghiệm vô số lận tháp tác trong thiên võng không phải là uống phí Phương Minh Nguy có thể đảm bảo, không có ai quen thuộc với tên gia hỏa này hơn hắn.
Nhìn thấy thái độ ngứa ngáy muốn thử của Phương Minh Nguy, Thi Nại Đức cười nói: "Sao? có muốn lên cho đã nghiền không?"
Phương Minh Nguy đương nhiên sẽ không chối từ rồi, ánh mắt của hắn nhìn về phía tiến sĩ Tạp Tu.
"Được rồi, các cậu trước tiên chơi đùa một trước cũng được." tiến sĩ Tạp Tu trầm ngâm một lát rồi phân phó: "Thi Nại Đức, cậu trước tiên dạy Phương Minh Nguy một số kiến thức cơ bản, tôi và Đại vệ có chút chuyện cần thương lượng."
Sau khi tiến sĩ Tạp Tu và Đại vệ rời khỏi, nơi này chỉ còn lại Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy và mấy nhân viên công tác.
"Chúng ta cùng lên đi."
"Bạn cũng muốn lên à?"
"Đúng vậy, đây là cơ giáp thật, mình không muốn bị bạn đè chết đâu," Thi Nại Đức nói xong liền đi tới một cơ giáp khác.
Phương Minh Nguy mặt đỏ lên, hắn lập tức nhớ lại lần đầu tiên Thi Nại Đức dạy mình điều khiển cơ giáp, lúc đó mình quả thật đã đè chết Thi Nại Đức một lần. May mà là ở trên thiên võng, nếu như ở trong hiện thực, chỉ sợ đã khiến một người mất mạng rồi.
Nhìn cơ giáp của Thi Nại Đức, hắn lập tức nhận ra, đây chính là cơ giáp tư nhân chuyên dụng mà Thi Nại Đức dùng trên thiên võng, cũng là một cơ giáp hình người, có điều đầu của cái cơ giáp này rõ ràng là cao hơn Bạch Hạc hiệu khoảng một mét.
Khoang điều khiển của cơ giáp ở phần bụng, đứng ở dưới đất thì không thể nào trực tiệp tiệp nhảy vào được, may mà cơ giáp có năng lực điều khiến, ở phần chân cũng có một thang máy có thể thông hành, nếu không muốn lên lên xuống phải trèo thì cũng là một việc phiền phức.
"Két."
Cánh cửa của khoang điều khiển đóng lại, Phượng Minh Nguy cuối cùng cũng ngồi lên được cơ giáp chân chính.
Vuốt ve những thiết bị quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa ở trong thiên võng, trong lòng Phương Minh Nguy vô cùng kích động.
Lấy truyền cảm khí mang theo người ra đeo vào, cái này cũng giống như máy liên lạc đa công năng trên cổ tay, cơ hồ đã trở thành vật phẩm tùy thân không thể thiếu của tất cả nhân loại, mà Nhất Dạ Tình cũng không cầm thứ này đi.
Truyền cảm khí của Phương Minh Nguy là Thi Nại Đức bỏ giá cao ra mua, tài liệu sử dụng đương nhiên có công năng chống nước, cho nên hắn tuy rơi xuống nước, bị ướt như chuột lột, nhưng truyền cảm khí không có tổn hại gì cả.
Vào sát na truyền cảm khí nối với cơ giáp, trong lòng Phương Minh Nguy vô cùng thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên hắn điều khiển cơ giáp trong thế giới thực, cho nên hắn không nắm chắc linh hồn ở trong đầu có thể thao túng được con cự thú bằng sắt thép thực sự này không.
Đèn trên cơ giáp sáng hết lên, khoang điều khiển, khoang năng lượng, giáp phòng hộ, kiếm laser, súng năng lượng, pháo năng lượng, máy dò xét.
Khi đôi mắt trên đầu cơ giáp tràn ngập ánh sáng Bạch Hạc hiệu cuối cùng cũng chính thực khởi động
Cho tới lúc này, Phương Minh Nguy mới thở phào, sau khi linh hồn của Ai Khắc kết hợp với truyền cảm khí, không ngờ thực sự có thể tiếp tục điều khiển cơ giáp.
Có điều khiến Phương Minh Nguy cảm thấy không thoải mái là cơ giáp này dẫu sao cũng không phải là số liệu ảo như trong thiên võng cho nên tinh thần lực mà hắn phải hao phí tăng lên nhiều, nếu như một mực bảo trì trạng thái này, vậy thì thời gian mà hắn có thể liên tục điều khiển cơ giáp sẽ giảm đi nhiều.
"Phương Minh Nguy, sao vậy? cảm thấy thế nào." Thi Nại Đức thành thạo leo lên cơ giáp của mình điều khiển con quái thú bằng sắt thép đi tới trước mặt Bạch Hạc hiệu, thông qua máy điện thoại hỏi.
Chỉ huy Bạch Hạc hiệu hoạt động cánh tay, Phương Minh Nguy nói: "Rất tốt, tôi cảm thấy rất tốt."
"Đừng tự mãn." Thi Nại Đức dặn dò: "Phải nhớ, cơ giáp chân thực không giống như cơ giáp trên thiên võng, bất kể là biểu hiện của cậu trên thiên võng ưu tú như thế nào, nhưng tới thế giới thực, cậu phải bắt đầu lại từ đầu. Hôm nay chúng ta sẽ luyện tập nội dung đầu tiên, chính là... đi bộ."
"Đi bộ?" Phương Minh Nguy kinh ngạc thốt lên: "Cải này vẫn phải luyện tập ư?"
"Đương nhiên, cậu thử đi hai bước đi."
"Két két." Bạch Hạc hiệu sải bước hai bước về phía sau, sau đó quay đầu lại, hỏi: "Lả thế này à?"
"..." Thi Nại Đức thở dài, nói: "Mình quên mất, bạn là quái vật, không thể suy nghĩ theo lẽ thường được."
"Bạn mới là quái vật đó, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Không phải là lại luyện tư thế cơ bản chư?"
"Không." Thi Nại Đức quát to: "Muốn luyện tập tư thế cơ bản thì còn quá sớm, cậu phải học đi bộ đã."
"Không phải đã đi rồi ư?"
"Không phải đi như vậy, mà là có thể thích ứng với tất cả các loại sân bãi, đi lại giống như nhân loại vậy." Thi Nại Đức nói: "Mình dẫn bạn tới một chỗ, đi theo mình nào."
Hai bộ cơ giáp một trước một sau từ trong thông đạo bước và sân huấn luyện chuyên dụng của căn cứ.
Trên sân huấn luyện, đã có mười bộ cơ giáp đang làm các loại động tác cổ quái.
Thấy hai cơ giáp này tới, nhưng người đó chẳng buồn để ý, giống như là căn bản không nhìn thấy họ vậy.
"Thi Nại Đức, những người này là ai vậy?"
"Những người này đều là cao thủ cơ giáp của gia tộc Khải Lý, bất kỳ người nào trong bọn họ đều có năng lực trên cấp mười một, bạn sau này hãy học tập họ nhiều hơn."
"Ổ, năng lực của họ đều tương đương với tiến sĩ Tạp Tu ư?" Phương Minh Nguy giật náy mình thế lực của gia tộc Khải Lý thật là kinh khủng.
"Không, tiến sĩ Tạp Tu nếu như giao thủ với họ, chỉ có bị hành hạ đến chết mà thỏi." Thi Nại Đức khinh thường nói.
Phương Minh Nguy ngây ra, rụt rè hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ đều là siêu cấp cao thủ trên cấp mười sáu ư?"
Thi Nại Đức cười lớn: "Đương nhiên là không phải rồi, năng lực thể thuật hoặc là lực lượng tinh thần của họ tuy chỉ trên cấp mười một, nhưng bọn họ lại có thiên phú điều khiển cơ giáp rất mạnh cho nên khi cơ giáp đối kháng, cao thủ đồng cấp ở trước mặt bọn họ đều không kham nổi một kích."
Phương Minh Nguy bừng tỉnh, thiên phổ và đặc điểm của mỗi người đều khác nhau, ví dụ như Ái Đức Hoa, tuy có lực lượng tinh thần khủng bố cấp mười lăm, nhưng ông ta lại không có thiên phú điều khiên cơ giáp.
Nếu như bảo ông ta tiến hành đối kháng cơ giáp với người khác, vậy thì kết cục duy nhất là bị người ta giết trong nháy mắt, cho dù đối thủ của ông ta chỉ là Thi Nại Đức có lực lượng tinh thần chỉ cấp sáu, kết quả cũng vẫn vậy.
Nhìn hơn mười bộ cơ giáp đang tung tăng trên sân huấn luyện, trong lòng Phương Minh Nguy nổi lên lòng hiếu thắng, nếu như giao thủ với họ, không biết sẽ kích thích như thế nào nhỉ.
Cùng Thi Nại Đức đi tới một góc vắng vẻ của sân huấn luyện, bên trên khối đất khoảng hơn một trăm mét vuông ở trước mặt lồi lõm không bằng phẳng như bị sô vố mìn làm nổ.
"Thế này là sao? Đừng nói với mình rằng có người vừa đánh một trận ở đây." Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi, hắn không tin với tài lực của gia tộc Khải Lý lại không có tiền để tu sửa chỗ này.
"Không phải, mình đừng nói linh tinh để tránh làm mất mặt mình." Thi Nại Đức dặn dò. "Nơi này là sân huấn luyện đặc biệt dùng cho người mới."
Phương Minh Nguy quan sát từ tế một lát, đột nhiên hỏi: "Bạn không phải là muốn bảo mình đi trên đây chừ."
"Không sai, chính là đi trên đây." Thi Nại Đức trịnh trọng nói: "Muốn trở thành một cơ giáp thủ ưu tú, vậy thì bắt buộc phải vượt qua cửa này. Trước tiên, phải ở trên mặt đất dùng tốc độ 60km/h chạy mà không bị ngã. Sao? Có lòng tin không?"
"Mình có thể thử không?"
"Ừ, bạn thử đi, cho bạn nửa tháng, không, mười ngày nhé." Thi Nại Đức cười nói: "Bạn từ từ luyện tập đi, khi nào thành công thì gọi mình."
"Được, cảm ơn."
"Không cần khách khí." Thi Nại Đức mỉm cười lui ra sau hai bước, nhìn Phương Minh Nguy đang cẩn thận dè dặt bước vào khoảng đầy lồi lõm không bằng phẳng, trong lòng đắc ý nghĩ: "Bạn đã là thiên tài, vậy thì mình sẽ vạch ra một kế hoạch huấn luyện đặc biệt dành riêng cho thiên tài."