Tiếng gọi kéo Phương Minh Nguy đang thả hồn về nơi đâu quay trở lại, hắn đờ đẫn nhìn người ở bên cạnh, tinh thần run lên, vội vàng nói: "Ái Đức Hoa lão sư, chào ngài."
"Cậu sao vậy? Sao mặt trông trắng thế, không phải là không được khỏe chứ hả."
"À thì..." Phương Minh Nguy không khỏi cười khổ, ở bên cạnh hắn, Thi Nại Đức há miệng trông rất mất hình tượng, cơ nhục trên mặt rung rinh liên tục.
"Cậu tên là Thi Nại Đức à, mặt sao thế? Có cần tôi giới thiệu bác sĩ cho cậu không?" Ái Đức Hoa do dự một chút rồi nói: "Y thuật của vị bằng hữu đó của tôi rất tốt, đối với bệnh điên và bệnh liệt của trẻ em rất có nghề."
Nụ cười trên mặt Thi Nại Đức lập tức đông cứng lại, cái miệng mở ra cũng không phải mà đóng lại cũng không phải, trông có chút buồn cười.
Tâm tình Phương Minh Nguy lập tức được thả lòng, cười nói: "Thi Nại Đức, còn không mau cám ơn Ái Đức Hoa lão sư đi."
Thi Nại Đức bực mình trợn mắt lên, nói: "Ái Đức Hoa tiên sinh tìm bạn khẳng định là có chuyện, các người nói chuyện đi, mình sang bên kia một lát."
"Không cần, không cần." Ái Đức Hoa lắc đầu, nói: "Cũng không có đại sự gì đâu, chỉ có điều tuần sau tôi phải là thủ đô tinh rồi, cho nên muốn hỏi Phương Minh Nguy một chút, xem cậu ấy có muốn đi cùng tôi không."
Phương Minh Nguy trong lòng ấm lên, biết rằng vị nhạc sĩ lớn này là chân tâm thực ý muốn tài bồi mình, nếu Phương Minh Nguy thật sự có thiên phú về phương diện âm nhạc, có lẽ dưới cơn kích động nhất thời, hắn sẽ đáp ứng.
Nhưng trên thực tế, thiên phú âm nhạc của hắn cũng chẳng tốt hơn được Thi Nại Đức là bao, nếu là một nhạc khí điện từ diễn tấu bình thường, vậy thì dưới sự trợ giúp của tộc nhân Thiên Dực, còn có thể lừa bịp qua cửa. Nhưng nếu học tập mặt đối mặt những tn thức nhạc lý đó, sợ rằng cho trong chốc lát là bị người ta nhìn thấy sơ hở ngay. Cho nên trong tháng này, Phương Minh Nguy mượn cớ huấn luyện cơ giáp, mấy lần tránh gặp mặt Ái Đức Hoa, lúc này càng không đám theo ông ta tới Thủ đô tinh.
Nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Phương Minh Nguy, Ái Đức Hoa thở dài một tiếng, nói: "Tôi hiểu rồi, tâm tư của cậu đã không đặt ở phương diện âm nhạc, vậy thì tôi cũng không thể miễn cưỡng, chỉ là thấy đáng tiếc loại linh tính của cậu đối với cảm ngộ tự nhiên và nắm bắt tiết tấu thôi!"
Phương Minh Nguy mặt hơi đỏ lên, nói: "Ái Đức Hoa lão sư, thật sự là rất xin lỗi. Có điều tôi sẽ không bỏ âm nhạc đâu, đợi mấy năm nữa, nếu tôi có đột phá, vẫn thì lại phải nhờ thầy chỉ điểm rồi."
"Tốt." Ái Đức Hoa cùng không khách sáo, từ trong túi lấy ra một cái thẻ lưu trù; nói: "Tháng này, tôi đã chỉnh lý một số thứ liên quan tới phương diện âm nhạc, cậu nếu có thời gian thì xem nhé. Tuy không thể nào toàn tâm đầu nhập, nhưng cũng có thể tự an ủi mình."
"Vậy, cám ơn Ái Đức Hoa lão sư." Phương Minh Nguy cung kính cúi đầu xuống.
Trong lòng hắn thầm quyết định chủ ý, sau này nếu lực lượng tinh thần của mình lại có đột phá, khi ý thức linh hồn đó có thể phát huy được trình độ âm nhạc cao hơn, mình khẳng định sẽ lại một lần nữa bái phỏng vị nhạc sĩ rộng lượng này, không khiến một phiến khổ tâm của ông ta bị hao phí.
Ái Đức Hoa vỗ vỗ vai hắn tỏ ý khích lệ, sau đó quay người bước đi.
Ông ta vốn là một người rộng rãi tuy tên đệ tử này không muốn đặt tiết tâm ý vào âm nhạc, khiến ông ta có chút thất vọng. Nhưng ông ta vẫn tôn trọng sự lựa chọn của người ta. Dẫu sao, nghe nói thiên phú của đứa bé này ở phương diện cơ giáp cũng không kém hơn thiên phú âm nhạc của hắn một chút nào.
Dõi mắt nhìn Ái Đức Hoa rời đi, Thi Nại Đức thở dài một tiếng, nói: "Không ngờ bạn lại bỏ đi cơ hội tốt như vậy, nếu lần này bạn theo Ái Đức Hoa tiên sinh tới thủ đô, nhất định lập tức sẽ danh mãn thiên hạ, có lẽ ngay cả mấy quốc gia cấp ba ở xung quanh cũng phải nghe thấy đại đanh của bạn đó."
Phương Minh Nguy cười nhạt, nói: "Có được thì có mất, đã lựa chọn cơ giáp, vậy thì không nên hối hận, hơn nữa, mình cũng đâu định bỏ âm nhạc."
Hắn là nói thực, chỉ cần vẫn còn linh hồn của tộc nhân Thiên Dực ở trong đầu, vậy thì cho dù là hắn muốn bỏ âm nhạc cũng chẳng được.
Thi Nại Đức đột nhiên chọt chọt Phương Minh Nguy, hỏi nhỏ: "Đứa em gái họ của mình rốt cuộc là có cừu oán gì với bạn vậy, sao bạn lại đối với nó như vậy?"
Phương Minh Nguy lập tức cười khổ không thôi, chẳng lẽ lại nói rằng mình trộm hương không thành, bị người ta coi là dâm tặc rồi nện cho một trận ư? Những lời này vậy, hắn dù bị đánh chết cũng quyết không nói ra khỏi miệng.
"Tình tính của nó tuy không tốt lắm, nhưng cũng không phải là hạng không nói đạo lý, không biết tốt xấu, bá vương long một chút ôn nhu cũng không có... ừ, đúng rồi, lại còn có tính lãnh đạm, dục cầu bất mãn nữa." Thi Nại Đức sắc mặt có chút quỷ đị: "Bạn không phải là có... với nó chứ..."
Nhìn nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy lập tức phủ nhận ngay: "Tuyệt không có khả năng, tuy giữa mình và cô ta có chút hiểu lầm, nhưng không giống như bạn nghĩ đâu."
"À, hiểu lầm, bạn giao thủ với nó rồi à?"
"Đúng vậy, quần áo của mình chính là bị cô ta..." Phương Minh Nguy đột nhiêm ngậm miệng lại, vừa nghĩ tới chuyện mình không ngờ lại bị hạng nữ lưu đánh ngã, lập tức thấy xấu hổ.
"y phục..." Thi Nại Đức như bừng tỉnh, nói: "Ài, mình nói nè huynh đệ, em gái mình tuy tính khí hơi xấu một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nhân. Nó ngay cả áo mưa cũng đã chuẩn bị cho bạn rồi, mà bạn còn đối với nó như vậy, thế thì hơi quá đáng rồi đấy."
Phương Minh Nguy tức giận trừng mắt lườm gã, nếu câu nói này truyền tới tai tiến sĩ Tạp Tu, chắc mình chẳng được sống yên đâu.
Vào thời khắc này, hắn thậm chí có một tia hối hận, nếu vừa rồi đáp ứng Ái Đức Hoa tới
Thủ đô tinh, tất cả những phiền não này há chẳng phải lập tức được giải quyết ư.
"Phương tiên sinh." Giọng nói quen thuộc từ đằng sau vang lên. Phương Minh Nguy quay đầu lại, vội vàng nói: "Lý Minh tiên sinh, Đại Vệ tiên sinh, chào hai ông."
Lý Minh và Đại Vệ rất ăn ý bước tới cạnh Phương Minh Nguy, mấy người hầu ở xung quanh hữu ý mà như vô ý vây tới xung quanh bọn họ, ngăn mấy người rõ ràng là muốn tới kết giao tình lại.
Những người đó cũng là nhân vật đã lăn lộn rất lâu trong giới thượng lưu, tất nhiên nhìn ra mấy người có chuỵệti cần bàn, cho nên ai ai cũng mặt mày tươi cười quay người bỏ đi, còn trong lòng có chửi thầm hay không thì tất nhiên là không biết được rồi.
"Phương tiên sinh, hai người chúng tôi lần này là đặc biệt tới tìm cậu." Đại Vệ cười ha ha nói.
Thi Nại Đức gật đầu với họ, đang định tranh đi thì bị Đại Vệ kéo lại, nói: "Chuyện này cậu cũng nói giúp đi."
Thi Nại Đức nhún vai: "Tôi không tiện nhúng tay vào, vẫn là song phương các người tự bàn đi."
Phương Minh Nguy ngây ra, khẩu khí của Thi Nại Đức tựa hồ như biết mục đích mà hai vị đại lão này tìm mình. Hắn ngước lên nhìn, chỉ thấy trên mặt Thi Nại Đức không có một chút vẻ lo lắng nào thì lập tức yên tâm, biết rằng chuyện này đối với mình mà nói, ít nhất cũng không có hại gì.
"Hai vị, nếu có phân phó gì, Phương Minh Nguy có thể giúp đỡ được, nhất định sẽ không chối từ." Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói.
Với thân phận và địa vị của hai người này mà đã đề xuất yêu cầu, vậy thì mình, đáp ứng thì đáp ứng mà không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Đã như vậy, cớ gì mà không thuận nước giong thuyền.
Huống chi, trong lòng Phương Minh Nguy, đối với Khải Lý gia vẫn rất có hào cảm. Một ngàn vạn ở cuộc đua xe tuy hiện tại thì đã không còn là một con số khổng lồ nữa, nhưng số tiền đó đã giành sự cảm kích và hữu nghị chân thành của Phương Minh Nguy.
Đại Vệ và Lý Minh nhìn nhau, rồi cùng gật đầu, rất hài lộng và vui mừng trước thái độ của Phương Minh Nguy.
"Chuyện này đối với Phương tiên sinh mà nói thì có lẽ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng đối với chúng tôi..." Lý Minh nói tới đây nhiên mặt hơi biến sắc, nói: "Phương tiên sinh, bộ quần áo này không phải là của cậu đúng không?”
"Quả thực không phải là của tôi." Phương Minh Nguy thật thà nói: "Quần áo của tôi bị rách rồi, cho nên mới đổi bộ này."
Trên mặt Lý Minh tuy vẫn bão trì phong độ phiên phiên, nhưng ánh mắt của hắn đã chuyển thành lạnh lùng: "Phương tiên sinh, bộ quần áo của cậu là từ phòng Ái Luân lấy ra à?"
Câu nói này vừa được thốt ra, bất kể là Đại Vệ hay là Trương Dương đều biến sắc.
Chỉ có Phương Minh Nguy là vẫn nghi hoặc không hiểu, hỏi: "Ái Luân là ai?"
Lý Minh ngây ra, với lịch duyệt của y tất nhiên có thể phân biệt ra trong lời nói của Phương Minh Nguy có thành phần giả rối và hoảng loạn hay không, ánh mắt lập tức trở nên hòa hoãn lại.
"Ái Luân là vợ chưa cưới của Lý Minh thúc thúc." Thi Nại Đức vội vàng chen miệng vào: "Lý Minh thúc thúc, cháu nghĩ tất cả đều là hiểu lầm thôi, bộ quần áo này là em họ Viên Ninh của cháu đưa cho hắn."
"Viên Ninh?"
"Đúng vậy, đường muội của cháu bởi vì chuyện gì đó mà phát sinh hiểu lầm với Phương Minh Nguy, cho nên lúc lôi kéo làm rách quần áo của hắn..." Thi Nại Đức phát huy hết sức tưởng tượng của mình, ở bên cạnh hồ ngôn loạn ngữ.
Phương Minh Nguy lúc này mới biết được tên của nữ tử áo đen đó, trên mặt khẽ biến, vội vàng nói: "Thi Nại Đức, đừng có nói linh tinh."
Lý Minh và Đại Vệ sắc mặt càng lúc càng cổ quái, Thi Nại Đức nhún vai, nói: "Bỏ đi, tình hình đại khái là như vậy, tôi không quản nữa, mọi người cứ nói chuyện." Nói xong, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Lý Minh ho khẽ một tiếng, nói: "Phương tiên sinh, tôi không có ý can thiệp vào sinh hoạt đời tư của cậu, có điều Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh đều là nữ hài tốt, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng."
"Đúng vậy, người mà tôi không thích nhất chính là một chân đạp hai thuyền" Đại Vệ nghiêm mặt, nói. Có điều trong mắt của y lại đầy nét cười, bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra, y chì là đang nói đùa.
"Nhị vị, không phải là vậy đâu..."
"Y phục của cậu là Viên Ninh làm rách à?"
Phương Minh Nguy vô thức muốn phủ định, nhưng bắt gặp ánh mắt giống như hồ ly của hai người, trong lòng lạnh run, môi run run, rồi vẫn thật thà đáp: "Phải!"
"Vậy y phục trên người cậu là Viên Ninh đưa cho à?"
"Không phải." Phương Minh Nguy lập tức lẽ thẳng khí hùng nói.
"Vậy là ai?"
"Khắc Lỵ Tư."
Câu nói này của Phương Minh Nguy vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức thấy bất diệu. Quả nhiên thần sắc trong mắt của hai người kia đã quỷ dị lại càng thêm quỷ dị.
"Ài, tuổi trẻ." Lý Minh lắc lắc đầu.
Phương Minh Nguy chán nản vỗ vỗ đầu, thôi cứ để cho họ hiểu lầm đi, mình cũng chán chẳng buồn giải thích nữa.