Mấy quái thú đó lần lượt chạy ra, tiến vào bên trong thân phận giới chỉ của Phương Minh Nguy.
May mà không gian mà cái giới chỉ này thông nhau cực lớn, nếu không muốn đút mấy tên gia hòa này vào thật sự không phải là một chuyện đơn giản.
Một lát sau, Phương Minh Nguy móc một viên thú bảo ra, ném tới, sau đó mở Hư nghĩ bàn, ấn nấp ở trong một góc hèo lạnh ở xa xa. Đương nhiên, lần này hắn có chuẩn bị, phóng máy tiếp nhận ở hiện trường, cho dù không dùng lực lượng tinh thần, cũng có thể nghe thấy tiếng nói ở đây.
Cơ Kha điều khiển cơ giáp, cầm thú bảo lên, đi tới bên cạnh một quái thú hình hỗ sớm đã chết từ lâu, dùng kiếm laser chém nát bấy con quái thú này.
Vừa làm xong những việc này, mấy chiếc cơ giáp từ đằng xa dùng tốc độ cực nhanh bay tới.
Phương Minh Nguy vừa nhìn hình thức và tốc độ của những cơ giáp này, lập tức yên tâm, trong những cơ giáp này không có loại cơ giáp đinh cấp mà cao thủ thể thuật hệ từ cấp mười sáu trở lên sử dụng, có thể thấy năng lực mạnh nhất của những người này chẳng qua là cấp mười lăm mà thôi.
"Cơ Kha, ngươi sao vậy?" Người dẫn đầu hỏi.
Cơ Kha khúm núm thì thầm hai tiếng, tựa hồ như không dám trả lời.
Người đó nhìn máu me trên cánh tay cơ giới của Cơ Kha, lại nhìn lên hai đồng bạn bị bóp nát ở bên dưới, sau cùng nhìn lên thi thể quái thú đã bị chém nát, thế là, bầu không khí ở đây lập tức trở nên nặng nề.
Đột nhiên, một người cao giọng nói: "Thủ lĩnh, máy dò hiên thị- trên người Cơ Kha có thú bảo."
Giọng nói của người dẫn đầu lạnh như băng: "Cơ Kha, ngươi vì một thú bảo, không ngờ lại giết hại đồng bạn của mình chẳng lè không sợ sự báo thù của gia tộc ư?"
Phương Minh Nguy cười lạnh trong lòng, sợ ngươi mới lạ đó, có điều dưới sự khống chế của hắn, Cơ Kha chỉ mơ hồ phát ra mấy tiếng thở hồn hển.
Sau khi thông qua máy truyền tin nghe thấy giọng nói này, trừ Phương Minh Nguy ra, tất cả mọi người đều cho rằng Cơ Kha nghĩ tới hậu quả nên sợ rồi.
"Ài!" Người dẫn đầu thở dài một tiếng, nói: "Với tư chất của ngươi, trong những nhân viên ngoại vi cũng là số một số hai rồi, nếu như nỗ lực thêm một trăm năm nữa, có lẽ gia chủ sẽ cho ngươi một viên thú bảo. Nhưng ngươi lại hám lợi đen lòng, tự hủy đi tiền đồ của mình."
"Tôi... tôi..." Cơ Kha thốt ra hai từ tối nghĩa, trong giọng nói đầy vẻ run rẩy.
"Giao thú bảo ra, theo ta trở về, nghe đại thiếu gia phát lạc."
Cơ Kha cúi đầu, khi mọi người cho rằng gã muốn thúc thủ chịu trói thì cơ giáp cao to đột nhiên xoay người, chạy về đằng xa.
Người dẫn đầu ngây ra, lúc này mới có phản ứng, gầm lên tức giận: "Đuối theo."
Mấy chiếc cơ giáp đều đuối theo, trong nháy mắt đã không biết tung tích.
Phương Minh Nguy hơi lắc đầu, lập tức quay người, chạy xa khỏi nơi này. Đương nhiên, trước khi hắn rời đi đã xác định rồi. Máy có thể tra xét lực lượng tinh thần đã bị cánh tay sắt thép mà Cơ Kha điều khiển bó thành sắt vụn. Cho dù loại máy này có thể sửa chữa thì tất cả ghi chép ở bên trong cũng nhất định bị tiêu hủy toàn bộ, không thể uy hiếp được tới sự an toàn của mình.
Còn linh hồn đặt trên người Cơ Kha có thể đào thoát hay không, nói thực Phương Minh Nguy cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cần bản thân hắn không bị liên lụy là được rồi.
Chỉ là trải qua biển có này, Phương Minh Nguy đối với những người trong thế gia đại tộc tràn đầy sự cảnh giác, không muốn phát sinh bất kỳ qua hệ gì với họ.
Sau khi rơi xa khỏi nơi này, Phương Minh Nguy tìm một nơi kín đáo, phóng Hư nghĩ bàn ra, ấn tàng thân thể, sau đó bắt đầu điều tra ký ức của ba linh hồn vừa rồi.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, ba người đều là thành viên ngoại vi trong gia tộc Ma Tạp Lý.
Có điều, có một chuyện khiến Phương Minh Nguy cảm thấy vô cùng kỳ quái, đó chính là tuy gia tộc Ma Tạp Lý là đại gia tộc số một số hai ở trong nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, nhưng ba người bọn Cơ Kha lại không phải là công dân của nước cộng hòa Lợi Tư Mạn.
Ba người chúng phân biệt tới từ ba quốc gia cấp năm, cấp sáu khác nhau. Ở trong nước mình tuy có danh tiếng nhất định nhưng bọn chúng vẫn lựa chọn đầu nhập gia tộc Ma Tạp Lý.
Đương nhiên, mục đích thực sự mà bọn chúng gia nhập chỉ có một đó là hi vọng có thẻ đạt được một viên thú bảo.
Bởi vì những người này biết rằng, với tư chất của họ, tu luyện tới cấp mười lăm đã là đỉnh phong rồi, nếu như muốn tiến thêm một bước, trên cơ bản dựa vào nỗ lực của mình không thể nào thực hiện được. Biện pháp duy nhất chính là cầu cho được một viên thú bảo, dưới công hiệu thần kỳ của thú bảo, mới có hi vọng đột phá.
Song, cái thứ như thú bảo này, là vật có thể gặp chứ không thể cầu. Đặc biệt là đối với những tên gia hỏa năng lực thể thuật chỉ có cấp mười lăm này, trừ phi là có vận rắm chó cấp nghịch thiên, nếu không căn bản là không thể nào có được loại bảo vật quý giá này.
Cho nên mới gia nhập một đại gia tộc nào đó, hi vọng trong những năm còn sống, giành được sự ưu ái của gia tộc quyền quý, giành được một viên thú bảo có thể giúp mình thông tới đại đạo vô thượng.
Sau khi biết lai lịch của những người này, trong lòng Phương Minh Nguy khó tránh khỏi cảm thấy thương xót, nói thực, những người này tuy đáng hận, nhưng bọn họ cũng có chỗ đáng thương. Có điều đáng thương thì đáng thương, nhưng nếu gặp phải loại tình huống này, Phương Minh Nguy vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta...
Đương nhiên không thể nhẫn nhục chịu đựng, chỉ có nghĩ biện pháp bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước mới là lựa chọn tốt nhất.
Ở trong ký ức của họ tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng Phương Minh Nguy cũng tìm thấy thứ hắn quan tâm nhất, chính là máy có thể điều tra lực lượng tinh thần của người ta.
Thì ra thứ này là máy thăm dò đặc chế của quốc gia văn minh cấp tám, có thể thu thập lực lượng tinh thần còn sót lại trong không gian trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Mà cái máy này sở dĩ có thể phân tích ra được cỗ lực lượng tinh thần này thuộc về Phương Minh Nguy, kỳ thực cũng vô cùng đơn giản. Bởi vì di tích này thuộc quyền quản lý của nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, cho nên người ra vào đều phải đăng ký, khi đăng ký, phàm là lực lượng tinh thần của người tiến vào đều từng lưu lại dấu vết và nhập vào bên trong tất cả máu dò xét.
Hít sâu một hơi, thì ra còn có duyên cớ này, may mà hôm nay để mình biết được, nếu không ngày sau khẳng định có lúc gặp xui xèo.
Theo sự tiếp xúc với những quốc gia văn minh đẳng cấp cao, các loại sản phẩm khoa học kỹ thuật li kỳ có quái đều ùn ùn xuất hiện, lập tức khiến Phương Minh Nguy phải cánh giác.
Nói chung là sau này ở đây, nhất định không thể tùy tiện phóng lực lượng tinh thần ra ngoài, nếu không đây là chứng cứ thật, căn bản không thể nào che giấu được.
Đột nhiên trong lòng thoáng động, thầm mắng mình một câu, mình đã hồ đồ rồi, bản thân vương miện có tác dụng che giấu lực lượng tinh thần, nếu lúc muốn dùng lực lượng tinh thần, chỉ cần đội vương miện lên, há chẳng phải là có thể dễ dàng giải quyết chuyện này ư. Hơi lắc đầu, trong mắt Phương Minh Nguy đột nhiên sáng lên, nếu như mình sử dụng thuật ngụy trang, không biết có thể lừa được loại máy này không nhi?
Vừa nghĩ tới đây, Phương Minh Nguy lập tức trong lòng rúng động, cơ hồ như muốn một lần nữa quay trở về. May mà trải qua nhiều năm bồi dường, tâm tính của hắn đã có chút kiên nhân, cho nên nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này.
Đội vương miện lên, Phương Minh Nguy bắt đầu tìm kiếm linh hồn đã đưa vào trong cơ thề của Cơ Kha. Thực ra linh hồn này vẫn chưa hoàn toàn dung hòa với thân thể của Cơ Kha, ngay cả đi đường cũng lắc lắc lư lư, căn bản không thể tiến hành hành động cự ly xa.
Nếu như không phải là tiến vào cơ giáp, lợi dụng đặc tính của máy móc, vậy thì sớm đã không thể tránh được sự truy sát của gia tộc Ma Tạp Lý rồi.
Song, kết qua tra xét được lại khiến hắn giật nảy mình.
Ở phương bắc cách đây mấy chục dặm, có máy phi hành cờ nhỏ mà Phương Minh Nguy an bài. Lúc này, thông qua hai chiếc máy phi hành, Phương Minh Nguy nhìn thấy tám người truy kích Cơ Kha đang điều khiển cơ giáp mổ đám quái thú đã chết, còn Cơ Kha thì không biết ở đâu.
Sử dụng công năng đặc dị của vương miện, Phương Minh Nguy tìm kiếm tử tế một lúc, lập tức phát hiện nơi hạ lạc của Cơ Kha, giao lưu với linh hồn trong đầu gã một lúc mới hiểu rằng, thì ra vận khí của tên gia hòa này tốt vô cùng, lúc đang chạy trốn, không ngờ lại đá trúng một con ấu thú của bầy quái thú,từ đó kích nộ đám quái thú này.
Kết quả sau cùng tất nhiên là quái thú ùa lên, có điều quái thú lại không cản Cơ Kha đã chạy trước, ngược lại lại cản truy binh đằng sau.
Những truy binh đó không thoát được, cùng dần dần nổi giận, cho nên song phương mới bắt đầu giây dưa không thôi ở đó.
Trong lòng khẽ động, hạ mệnh lệnh từ xa cho Cơ Kha, đồng thời bản thân cũng nhảy lên cơ giáp đỉnh cấp, bay về đằng xa.
Từ sau khi tới đây, Phương Minh Nguy đã phát giác ra một chuyện, đó chính là tất cả mọi người bất kể là cơ giáp mà bọn họ điều khiển hay là gì đều sẽ không bay trên cao. Dễ dàng thấy được, hệ số nguy hiểm trên không trung khẳng định là hơn xa ở mặt đất. Cho nên Phương Minh Nguy cũng nhập gia tùy tục, bắt đầu luyện tập phi hành sát đất.
Rất nhanh, Phương Minh Nguy và Cơ Kha đã rời khỏi địa điếm xuất phát xa cả ngàn dặm.
Tìm một địa phương an toàn, Phương Minh Nguy bảo Cơ Kha xuống cơ giáp, đi quanh người gã mấy vòng, Phương Minh Nguy còn phát hiện ra một chỗ không ổn.
Dó chính là linh hồn trong cơ thể của Cơ Kha cùng với thân thể của gã không thật sự hợp phách, đặt biệt là dưới cảm ứng của lực lượng tinh thần của hắn, có một cỗ cảm giác cực kỳ đặc biệt.
Hàn Lập tức hiểu ra, đây là kết quả của linh hồn không thể dung hòa hoàn mỹ với nhục thể, có điều làm thế nào để hợp hai cái làm một quả thực là một nan để cực khó.