“Không dám?” Lâm Đức Bưu dùng dùng nổi giận quát: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Cái nào Thân vương đột phá, thành đại sư tình thần hệ?”
“Tướng quân, là Thân vương điện hạ Phương Minh Nguy”.
“Thúi lắm” Lâm Đức Bưu giận dữ nói: “Hai giờ trước, ngươi đã nói như thể nào? Phương Minh Nguy đột phá là bức tường thể thuật, kiếp nầy không có khả năng tiến triển ở tinh thần hệ” Lâm Đức Bưu giận dữ vung tay lên, may mán hắn tuy tức giận, nhưng cuối cùng không có khí giận lên đầu, cho nên lần này là hướng về phía bên kia màn hình lớn đánh tới.
Ầm một tiếng vang thật lớn, vách tường bên cạnh lập tức vờ tan ra, xuất hiện một lỗ hống lớn.
Lâm Tự Nhiên hít sâu một hơi, theo góc độ của hắn có thể đơn giản nhìn thấy lỗ hồng này, không khỏi toàn thân rét run, nếu như một quyền này là đánh vào trên người mình ■ Ễ.
Hắn nuốt nước bọt, xem ra mình đã trực tiếp đắc tội với vị lãnh đạo này.
Tiếng ồn ào không ngừng vang lên, mấy tên hộ vệ như bay đuối tới.
Lâm Đức Bưu xanh mặt, quát lớn: “Đều cút đi cho ta.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bịt tai chạy như điên, ai cũng không dám trêu chọc vị đã ở biên giới thể thuật đại sư đang nổi giận này.
Nhưng mà, thanh âm của Lâm Đức Bưu cũng không có đem tất cả mọi người dọa đi, lão quản gia kia lại chậm rãi đi đến, mà Lâm Đức Bưu nhưng không có bất luận xu thế gì muốn bùng nổ.
“Lâm Tự Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ chỉ tiết một lần”.
“Vâng” Lâm Tự Nhiên không dám chậm trễ, đem chuyện mà mình hiểu biết nói rõ ra một phen.
Lâm Đức Bưu sắc mặt thay đỗi khó dò hỏi: “Ngươi là nói. Phương Minh Nguy một mình cứ thế mà sau khi đột phá bức tường thể thuật, lại bế quan một tháng, lại lần nữa khó hiểu đột phá bức tường tinh thần hệ cấp mười lăm sao?”
Lâm Tự Nhiên khó nhọc gật đầu.
Lâm Đức Bưu ánh mắt sáng ngời nhìn hắn hỏi: “Nói lời này, ngươi tin tưởng sao?”
Lâm Tự Nhiên khẽ giật mình cười khổ nói: “Tướng quân các hạ, đây là Dương Minh Minh đại sư nói lại, thuộc hạ không dám không tin”.
“Dương Minh Minh à...” Lâm Đức Bưu trầm tư một lát, rồi nói: “Ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi”.
“Vâng”.
Lâm Tự Nhiên ngắt thông tin, đột nhiên cảm thấy lưng ướt sũng cực kỳ khó chịu, lúc này mới biết, vừa rồi nói chuyện đã khiến cho hắn chảy một thân mồ hôi lạnh.
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Hải sảnh, trong lòng cực kỳ ảo não. Vốn cho rằng đi theo Dương Minh Minh đại sư, là một cơ hội lãnh giáo khó được, nhưng mà không ngờ lại đụng phải chuyện của Phương Minh Nguy này. Bản thân lại phải đứng ở giữa, hướng về phía lãnh đạo trực tiếp báo cáo hai kết quả hoàn toàn khác biệt nhau.
Từ nay về sau. Là phúc là họa, vậy khó có thể đoán trước.
Cũng như vậy, sau khi ngắt thông tin, Lâm Đức Bưu cũng đứng ngấn người ở tại chỗ.
Nửa giờ trước. Hắn vừa mới từ chỗ của bệ hạ đi ra, hơn nữa hướng về phía bệ hạ bẩm báo một tin tức xấu không thể nào xấu hơn. Nhưng mà, vào nửa giờ sau, hắn lại phải đến đưa một tin tức như là một vở hài kịch địa ngục hóa thiên đường vậy.
Một loạt biến hóa này, coi như là hắn, cũng có chút ít đáp ứng không
kịp.
Thở dài một hơi, Lâm Đức Bưu nói: “Lão quản gia, chuẩn bị xe”.
“Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?”
“Đi hoàng cung, yết kiến bệ hạ”.
“Thiếu gia” Lão quản gia khẽ giật mình nói: “Ngài vừa mới từ trong hoàng cung trở về, nếu như lại tới nữa, chỉ sợ bệ hạ sẽ không cao hứng”.
Lâm Đức Bưu cười khổ một tiếng nói: “Coi như là bệ hạ mất hứng, ta cũng không thể không đi. Ài, Dương Minh Minh Nghiêm tiên sình hai người các ngươi hại chết ta rồi”.
Đêm khuya, một chiếc xe bay xa xỉ chậm rãi tiến nhập hoàng cung.
Nếu như là người bình thường, tại lúc này tuyệt đối không cách nào gặp được bệ hạ. Nhưng mà, thân là Tống thống lình cấm quân Lâm Đức Bưu tự nhiên là một trong những nhân vật ngoại lệ.
Có lẽ là bởi vì tâm tinh không tốt, cho nên Lâm Thiên cũng chưa có đi nghỉ, hắn ngồi ở trên ghế rồng, lẳng lặng xem một đoạn phim phóng sự, nghe nói Lâm Đức Bưu tới gặp, cũng vẻn vẹn là phất phất tay mà thôi.
Lâm Đức Bưu cẩn thận đi vào phòng, nhìn hình ảnh những nhân vật trên màn hình lớn, lập tức rõ ràng Lâm Thiên đang xem công tích vì đại của các đời đế vương hoàng thất.
Hắn tròng mắt vừa chuyến, đột nhiên lớn tiếng nói: “Bệ hạ, đại hỉ”.
Lâm Thiên khẽ giật mình xoay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
“Bệ hạ, vừa rồi thiểu tá Lâm Tự Nhiên điện báo, Thân vương điện hạ Phương Minh Nguy đã thuận lợi đột phá bức tường tinh thần cấp mười lăm, thành công tiến cấp làm đại sư đệ nhất tinh thần hệ của đế quốc”.
Lâm Thiên chớp chớp con mắt, rốt cuộc đã hiểu được ý tứ của những lời này. Hắn hai mắt sáng ngời, trong mắt lập tức tràn đầy đấu chí, toàn thằn hơn một loại khí thế không giận mà tự uy.
“Ngươi nói cái gì? Phương Minh Nguy đột phá?”
“Đúng vậy”.
Lâm Thiên hít sâu một hơi nói: “Ngươi không phải nói, Phương Minh
Nguy cuộc đời này đã không cách nào đột phá nữa sao, tại sao vừa chuyển lưng, hắn lại đã đột phá?”
Lâm Đức Bưu lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng của hắn thầm mắng, trời mới biết đây là chuyện gì, chẳng lê dưới gầm trời này, thực sự có quỷ sao?
Nhìn ánh mắt bức thiết của Lâm Thiên, Lâm Đức Bưu đành phải nói: “Bệ hạ, có lê là Thân vương điện hạ thể chất đặc thù, cho nên mới phải không bị giới hạn này”.
“Thể chất đặc thù?”
“Vâng” Lâm Đức Bưu trầm giọng nói: “Bệ hạ, ngài còn nhớ rõ không? Thân vương điện hạ đã từng sáng tạo qua kỳ tích trong một tháng, đem lực lượng tinh thần từ cấp mười hai trực tiếp tăng lên tới cấp mười bốn” Dừng một chút, tăng thêm giọng điệu nói: “Trước kia hắn đã có thể làm được, như vậy hiện tại lại làm một lần nữa trong một tháng tăng lên một bậc, cũng không phải là chuyện lạ gì”.
Lâm Thiên thần sắc có chút có quái, thật lâu sau mới hỏi: “Phương khanh một lần trước đó tăng lên cấp bậc, chỉ sợ căn bản không cách nào cùng lần này đánh đồng”.
Lâm Đức Bưu sắc mặt đỏ lên nói: “Bệ hạ minh giám, nhưng mà, Thân vương điện hạ tuyệt đối không thể dùng lê thường để do lường”.
Lâm Thiên có chút hiểu được gật đầu, ánh mắt ở l trên người âm Đức Bưu xoay chuyển hai vòng, đột nhiên cười nói: “Ngươi hôm nay đêm khuya hai lần tiến cung, thậm chí liên tục mang đến hai tin tức khác nhau, hắc hắc... Chẳng lẽ, ngươi đang trêu chọc trầm sao?”
Lâm Đức Bưu trên đầu lập tức mồ hôi rơi như mưa, trong lòng của hắn đã sớm đem đám người Phương Minh Nguy, Nghiêm tiên sinh Dương Minh cùng Lâm Tự Nhiên mắng một lần, nhưng mà bệ hạ ngay mặt, hắn căn bản cùng không dám mở miệng, chỉ là cười khổ nói: “Bệ hạ, những tin tình báo này đều là Nghiêm tiên sinh cùng Dương Minh Minh đại sư truyền tới”.
Thấy được vẻ mặt quẫn bách của Lâm Đức Bưu, hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên cất tiếng cười to nói: “Tốt, nếu như là bọn họ phán đoán, sau này trầm tìm bọn họ tính số là được”.
Lâm Đức Bưu lúc này mới thở phào một hơi, đem lo lắng trong lòng hoàn toàn để xuống.
“Lâm tướng quân”.
“Thần có đây”.
“Ngươi ngay lập tức đi điện, mời Nghiêm tiên sinh cùng Dương đại sư một lần nữa tra ra một lần, nếu là tin tức xác định ngươi lập tức thúc giục trình báo đoàn, bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành trình báo, không thể kéo dài”.
“Thần, tuân chi”.
Trò khôi hài phát sinh ở đế quốc xa xôi cũng không có ảnh hưởng đến Thiên Bằng tinh
Ở trên tinh cầu yên lặng vô danh tại đế quốc Nữu Man này, lại đang tụ hội bốn vị đại sư trong đế quốc. Tuy vị đại sư trẻ tuổi nhất trong đó thật sự là quá nhỏ, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến sự tôn trọng của mọi người đối với hắn.
Đêm khuya, trong một gian phòng ngủ rộng lớn vang lên một hồi tiếng thở dốc làm cho người ta huyết mạch sôi trào, sau khi tất cả đà bình tình trở lại, một thanh âm nũng nịu vang lên: “Minh Nguy, anh xem kế hoạch của em như thế nào?”
Phương Minh Nguy tay đang chậm rãi di chuyền từ lưng xuống mông của Khắc Lỵ Tư, trong miệng lại đáp: “Rất tốt, phần kế hoạch kiến tạo viện khoa học này là ai thiết kế?”
“Viên Ninh”.
“Bá vương long?” Phương Minh Nguy khẽ giật mình mà ngay cả bàn tay một mực hoạt động cũng ngừng lại.
“Đúng vậy, Viên Ninh muội tử là đã tài đã nghệ, sau khi đến Nữu Man, đã học tập từ đầu, nắm giữ tri thức khoa học kỹ thuật đã không kém còi bất luận một học sinh viện khoa học nào” Khắc Lỵ Tư nghiêm mặt nói.
Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, hắn đương nhiên rõ ràng trình độ khao khát đối với tri thức của Viên Ninh nếu quả thật đem tất cả kỹ thuật hướng về phía nàng toàn diện mở ra, như vậy nàng nhất định sẽ mất ăn mất ngủ học tập, không đem chúng nó nắm giữ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Không sai, rất giòi” Phương Minh Nguy thở dài một tiếng, nếu đối lại là mình mà nói, chắc chán sẽ không có kiên nhẫn lớn như vậy.
“Viên Ninh muội tử thiết kế đương nhiên là không tệ rồi, nhưng mà” Khắc Lỵ Tư cười duyên nói: “Cái dự toán thi công này là công lao của em”.
“Em?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ hỏi: “Em sao lại hiểu biết về việc này?”
Khắc Lỵ Tư tức giận trợn mắt nhìn nói: “Đừng quên, em là một thành viên của gia tộc Khải Lý”.
Phương Minh Nguy khó xử cười, ÔM vòng eo mềm mại không xương của nàng, hai người vui đùa ầm ĩ hồi lâu, Khắc Lỵ Tư vỗ lên tay hắn nói: “Nói đứng đắn, em đem tài sản của anh thống kê lại, định ra một kế hoạch phát triển, anh xem thoáng cái đi”.
Phương Minh Nguy hơi sững sờ, biếu hiện của Khắc Lỵ Tư hôm nay thật sự là khiến cho hắn bị dọa cho nhảy dựng.
Tùy ý lật xem qua, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: “Khắc Lỵ Tư, em làm kế hoạch này từ bao lâu rồi?”
“Ba năm”.
“Ba... năm?” Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn nàng, cười khổ nói: “Em thật là có tâm”.
“Có tâm cũng vô dụng” Khắc Lỵ Tư tự giễu cười nói: “Tốc độ phát triển của anh thật sự là quá nhanh, kế hoạch của em thủy chung là theo không kịp biến hóa của anh. Phần này cũng là vừa mới sửa chữa, đem tinh vực Mễ Tư Lan phong thưởng cũng tính toán vào”.
Phương Minh Nguy lường lự nói: “Cái này, anh xem không hiểu”.
“Xem không hiểu cũng không sao” Khắc Lỵ Tư cười uyển chuyển, trên khuôn mặt trắng nõn vũ mị hầu như muốn chảy ra nước: “Chỉ cần anh định ra một phương hướng, còn lại cứ giao cho em”.