“Tại sao phải vui?” Hạ Linh Lung ôn hòa nói: “Nếu như điều khiển một ngàn cơ giáp mà vẫn không thể giành hạng nhất trong cuộc thí này, vậy thì cậu đã làm uổng phí tâm tư dạy bảo của lão sư rồi”
Phương Minh Nguy lập tức giảm hửng thú xuống, quả thật, với thực lực của hắn bây giờ, nếu như hạng nhất trong tinh cầu Tạp Lí Mỗ mà cũng không lấy được, thì đúng là khiến người ta thất vọng lắm lắm.
Tuy mức độ của cái hạng nhất này không cao, nhất tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên hạng nhất của hắn, cũng đã để ăn mừng mà.
Đương nhiên, tiệc chúc mừng cụ thể là do tập đoàn Sao Chổi thu xếp.
Thành tích xuất sác của Phương Minh Nguy đã khiến cho Hứa Minh Duệ mừng như điên, tuy rằng ông biết rõ, đây có thể là lần đầu tiên Phương Minh Nguy đại biểu cho tập đoàn Sao Chổi, cũng có thể là lằn cuối cùng, nhưng mà chỉ bằng hiệu ứng hành động lần này, cũng đã đủ để mang đến sự đầu tư gấp trăm lần lúc trước.
Một lần điều khiển một ngàn cơ giáp! Tuy không dám nói là cuối cùng, nhưng ít nhất là cũng chưa từng có. Trong lúc nhất thời, danh vọng của tập đoàn Sao Chổi trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ nhất thời tăng lên vù vù.
Chỉ là, Phương Minh Nguy không có tham gia vào hoạt động chúc mừng này, hắn đem tất cả giao cho bọn người Lương Tuấn Vĩ, sau đó lái phi thuyền, cùng bọn người Cơ Nặc đi về hướng Thủ Đô tính.
Trên phi thuyền, Phương Minh Nguy trốn bọn người Cơ Nặc và Diệp Bá Bảo, vụng trộm đi tỉm Viên Ninh, nói: “Viên tiêu thư, giúp tôi một chuyện được chứ?”
Viên Ninh nghi hoặc nhìn hắn, người này trở nên khách khí như vậy hồi nào thế: “Chuyện gì? Nếu là chuyện xấu, tôi sẽ không ủng hộ”
“Yên tâm đi, tôi là người tốt mà, đương nhiên là nhờ cô làm việc tốt rồi” Phương Minh Nguy lấy vương miện cất trong người ra.
Viên Ninh lật qua lật lại một hồi, cau mày: “ Đây là cái gì? xấu muốn chết! Chẳng lẽ cậu nhặt trong đống rác sao?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình, đột nhiên cảm giác một tia dao động kì quái phát ra từ vương miện, tự hồ như cái vương miện này có ý thức riêng, giờ phút này đang phát ra kháng nghị không tiếng động với Viên Ninh.
Viên Ninh giật mình một cái, run rẩy nói: “Thật là kỳ quái, tại sao lại đột nhiên lạnh như vậy?”
Phương Minh Nguy cũng có cảm giác rùng mình rợn da, cũng may là hắn có quan hệ nhiều với các linh hồn, cho nên cũng luyện được một lá gan lớn, hít sau một hơi, đè nén sự kinh hãi trong lòng, nói: “Viên Ninh, giúp tôi gắn một truyền cảm khí phân lưu tiên tiến lên nó nha”
“Vì sao phải gắn lên đây?”
“Bởi vì tôi thích” Phương Minh Nguy nói: “Trong trận đấu, tôi thấy có nhiều tuyển thủ sử dụng truyền cảm khí vô cùng kỳ lạ, cho nên cũng muốn tìm một cái khác lạ cho mình”
Viên Ninh do dự một chút, đưa mắt nhìn cái vương miện không chút thu hút trong tay, đang định phê pháp trắng trợn mắt thẩm mỹ của đối phương một phen, thì đột nhiên ngay trong lúc đó, cảm thấy hàn khí đại thịnh, làm cho nàng có cảm giác kinh hồn khiếp vía. Thế là những lời dạy bảo liền nuốt vào trong bụng, cuối cùng gật đầu một cái cho rãnh nợ.
Sau đó, Phương Minh Nguy lấy một cái phân lưu truyền cảm khí từ Nữu Mạn đế quốc ra, tính luôn cả cái vương miện này giao cho Viên Ninh. Mà Viên Ninh không hồ là thiếu nữ thiên tài kiệt xuất nhất của viện khoa học, chỉ cần mấy giờ đã giải quyết ổn thỏa, đặt khéo léo lên trên vương miện, khiến cho nộ nhìn từ phía trên hoàn toàn khác hẳn so với lúc xưa.
Phương Minh Nguy cầm cái vương miện trên cơ bản đã không nhận ra bộ dạng cũ, không biết nên khóc hay là nên cười. Nhưng mà cũng thử mang vào, tất cả bình thường, rồi cảm ơn hai câu.
Một tháng sau, bọn họ rốt cục đã đến Thủ Đô tinh, mấy chiếc cửu thương trang bị đẩy đủ đã được chuẩn bị từ sớm, phi thuyền vừa tiếp đất, lập tức mang Viên Ninh mặt trắng bệch đi bệnh viện.
Thì ra ngay sau khi phi thuyền cất cánh, Viên Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi tối bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng, giống như là cả người lọt vào trong một không gian hắc ám, xung quanh có vô số quỷ hồn dây dưa.
Cũng may là ngoại trừ ác mộng ra, Viên Ninh cũng không có xuất hiện bệnh trạng nào khác, hơn nữa kéo dài trong vài ngày, dần dần cũng có dấu hiệu giảm bớt, khi đến Thủ Đô tinh, cơ bản đã khỏi hẳn.
Nhưng mà bọn người Khắc Lỵ Tư cũng lo láng, kiên trì muốn đưa nàng đến bệnh viện tiến hành kiểm tra tổng quát, Viên Ninh không lay chuyển được mọi người, đành phải mang vẻ cực kỳ ủy khuất lên xe cứu thương.
Mà người duy nhất hiểu rõ chuyện này là Phương Minh Nguy, đối với cái vương miện thẩn bí trong tay càng thêm cẩn thận hơn nữa. Thì ra vật nhỏ này cũng có tư tưởng của mình, hơn nữa cảm nhận được ác ý của người khác đối với nó, cho nên đã làm ra hành động tự vệ,
Vào một buổi tối nào đó, mang cái vương miện nhỏ này lên, Phương Minh Nguy rốt cục đã phát hiện ra nguyên nhân làm Viên Ninh gặp ác mộng.
Mỗi khi Viên Ninh chìm vào giấc ngủ sâu, thì vương miện này tự động phát ra một loại năng lượng thần kỳ xâm nhập vào thân thể của Viên Ninh, vô hình giống như là lúc xâm nhập vào não bộ của người Nữu Mạn kia.
Sau đó, một sóng tình thần khủng bố sẽ thong thả xuất hiện trong não bộ, khiến cho nàng ta gặp phải áo giác như rơi vào tuyệt cảnh.
Nếu như năng lực thể thuật của Viên Ninh không phải đã đạt đến cấp chín, hơn nữa còn có ý chí kiên cường bất khuất, thì sợ rằng nàng đã bị hỏng mất do sợ hãi cực độ rồi.
Khi vừa phát hiện ra nguyên nhân gây ra chuyện này, Phương Minh Nguy lập tức ra lệnh dừng lại. Khi hạ lệnh xong, trong lòng hắn vần có chút không yên, nhưng không ngờ là, vương miện nhỏ lại chấp hành mệnh lệnh của hắn mà không hề chống lại.. Quả nhiên, từ ngày hôm đó, cơn ác mộng của Viên Ninh cũng không còn xuất hiện nữa.
Phương Minh Nguy vui mừng quá đỗi, lập tức thu hồi dục vọng tiếp tục dò xét, hắn hiểu rằng, mình lại phát hiện ra một bí mật nhỏ của vương miện, bí mật này có chỗ lợi cụ thể thế nào, còn phải đợi sau này làm ra nhiều thí nghiệm mới có thể xác định được.
Giờ phút này thì vẫn còn cần phải kín đáo một chút, dù sao thì hắn cũng không muốn thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an trên phi thuyền.
Đến Thủ Đô tinh, gặp Vương Tự Cường, vị đệ nhất nhân của liên minh địa cầu nhìn Phương Minh Nguy rồi thờ dài thật sâu, nói: “Ta muốn con làm việc kín đáo một chút, đừng làm người ta chú ý quá mức, nhưng mà con lại khiến cho trời đất rung động, đủng là..'
Phương Minh Nguy cười khó xử, hắn giải thích: “Lão sư, đệ tử vâng theo lời dặn dò của ngài, cũng không ứng phó toàn lực mà!”
Vương Tự Cường khẽ giật mình, hỏi: “Con không dùng hết toàn lực? Chẳng lẽ con còn có thể điều khiển nhiều cơ giáp hơn nữa sao?”
“Đúng vậy, sư phụ” Phương Minh Nguy nhanh chóng đếm thoáng qua số lượng linh hồn trong đầu, sau đó nghiêm mặt nói: “Đệ tử ít nhất có thể điều khiển... bốn ngàn cơ giáp”
Vương Tự Cường và bọn người Bố Lô Tư đưa mắt nhìn nhau, nếu như những lời này không phải là do một quái thai chuyên mang đến bất ngờ cho mọi người là Phương Minh Nguy, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.
“Lão sư, ngài sao vậy?” Phương Minh Nguy kinh ngạc nói.
“Con thật sự có thể đồng thời điều khiển bốn ngàn cơ giáp?”
“Đúng vậy, cái này có gì kỳ quái sao?” Phương Minh Nguy cười hỏi: “Mấy người sư huynh Bố Lô Tư, còn có thể đồng thời điều khiển ba phi thuyền lớn, đấy là chia ý thức ra hơn vạn phần rồi, so với bọn họ, đệ tử vẫn còn kém xa lắm”
Sắc mặt của Bố Lô Tư lúc trắng lúc xanh, hắn ho khan một tiếng, nói: “Tiểu sư đệ, đệ không phải cố ý cười huynh chứ?”
“Tại sao đệ phải cười huynh?” Phương Minh Nguy nghi hoặc hỏi.
Bố Lô Tư cười khổ liên tục, nói: “Tiểu sư đệ, tuy phi thuyền lớn cần mấy ngàn người mới có thể điều khiển được, nhưng mà đối với những cường giả tinh thần hệ chúng ta mà nói, điều khiển phi thuyền lớn cũng giống như điều khiển cơ giáp thôi, chẳng qua chỉ là một quá trình thành thục. Cũng không có chia ý thức ra làm nhiều phẩn như vậy. Mà cơ giáp thì khác, một cơ giáp tương đương với một sự tồn tại độc lập, thì cằn phải có một ý thức độc lập, cho nên cơ giáp không thể so sánh với phi thuyền”
Phương Minh Nguy há to miệng ra, giờ mới biết sự khác nhau bên trong, nhưng mà đối với hắn mà nói, chính thức điều khiển cơ giáp là những linh hồn kia, hắn có bao nhiêu linh hồn, thì có thể điều khiển bấy nhiêu cơ giáp, cho nên tính theo phương pháp này thì không thích hợp với hắn.
Sờ sờ da đầu, Phương Minh Nguy cẩn thận hỏi: “Bố Lô Tư sư huynh, huynh bây giờ có thể đồng thời điều khiển bao nhiêu cơ giáp?”
“Hổ thẹn, kém xa so với tiểu sư đệ” Đỏ mặt nói: “Lực lượng tinh thần của huynh đã đạt đến cấp mười bốn, miễn cường có thể đồng thời điều khiển hai ngàn cơ giáp cũng đã là cực hạn rồi”
Nhìn ánh mắt tràn đầy cảm khái của Vương Tự Cường, Phương Minh Nguy sờ sờ da đầu, không thể tưởng tượng được, trong lúc vô tình mà mình lại làm ra danh tiếng lớn như vậy.
Vương Tự Cường cảm thán nửa ngày, trầm giọng nói: “Minh Nguy, cuộc thi lần này, chuyện con đồng thời điều khiển một ngàn cơ giáp đã truyền ra ngoài, mặc cho ai cũng không có biện pháp ngăn cản. Nhưng mà con phải nhớ kỹ, lấy một ngàn cơ giáp làm hạn định, không thể tăng thêm nữa”
“Vâng, lão sư” Trong lòng Phương Minh Nguy kinh ngạc, hỏi: “Lão sư, nếu đối thủ của con có thực lực mạnh cho dù con có điều khiển một ngàn cơ giáp cũng không phải là đối thủ, vậy khi đó nên làm thế nào?”
“Không có khả năng” Vương Tự Cường khẳng định: “Mười năm trước kỹ thuật cơ giáp của Khoa Lâm còn chưa bằng con hôm nay, nhưng mà đã giành được hạng nhất trong cuộc thị này rồi. Hôm nay trong thi đấu công bằng, Khoa Lâm bại trong tay con, hơn nữa con còn khống chế được một ngàn cơ giáp, chẳng lẽ con cho rằng trong cuộc thi này còn có người có thể thắng con sao?”
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, cười hắc hắc, nếu ngay cả lão sư cũng đã nói như vậy, thì cái quán quân này đủng là đã nằm trong tay hắn rồi.