Đương nhiên, vương miện cũng chỉ có thể truyền tống linh hồn không có trọng lượng mà thôi, nếu đối lại là một người sống thì nó cũng đành bất lực. Nhưng cho dù là vậy cũng đủ để Phương Minh Nguy cao hứng rồi.
Linh hồn đinh cấp quả nhiên không tầm thường, vừa tiến nhập và trong cơ thể quái thú lập tức bắt đầu khống chế hệ thần công của nó.
Có điều khiến Phương Minh Nguy kinh ngạc là trong cơ thể quái thú này cũng có một loại lực lượng thần kỳ đang kháng cự sự xâm nhập của linh hồn đĩnh cấp. Loại năng lượng này Phương Minh Nguy cũng từng thấy một lần, chính là tia màu vàng thần bí đó.
Trong nhất thời, Phương Minh Nguy có chút lo lắng, bản thân hắn cách hồng vân quá xa, không thể nào dùng lực lượng tinh thần và chú ngữ để giúp đỡ cho linh hồn đinh cấp được. Nếu như năng lực để khăng của quái thú giống như Mạc Ly, vậy thì một lần xâm nhập thôi e rằng sẽ thất bại.
Cẩn thận dè dặt cảm ứng một lúc, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng thở phào.
Con quái thú này tuy thể tích lớn, nhưng dẫu sao cũng là vật chết, mà đạo năng lượng ngăn trở cũng chỉ dựa vào bản năng mà hành động thôi. Một khi ÌÌTÌÍI hồn đĩnh cấp áp dụng phương pháp tập trung lực lượng tẩn công mạnh vào một điểm, lập tức đột phá được sự phong tòa của lực lượng này, tiến vào hệ thống trung tâm của quái thú, triệt để hoàn thành khống chế nó.
Sau khi linh hồn đinh cấp làm được điểm này, tốc độ hấp thu của quái thú lập tức tăng nhanh lên gấp bội, xung quanh nó, vô số hồng vân cuộn trào, dẫn tới từng trận ba động, nhập thẳng vào khu vực trung tâm của hồng vân.
Đột nhiên, Phương Minh Nguy cảm thấy một lực áp lực cường đại tới cực điểm từ ở sâu trong hồng vân truyền tới. Đó là một loại khí thế phô thiên cái địa, không gì sánh bằng, mơ hồ, không ngờ khiến hắn bỗng dưng sinh ra cảm giác như hủy diệt thiên địa.
Trong lòng Phương Minh Nguy lạnh toát, tuy không biết đây rốt cuộc là áp lực do thứ gì phát ra. Nhưng hắn hiểu rất rồ một chuyện, đó chính là so với thứ này, mình chỉ giống như là một con kiến hôi ở bên đường.
Trong nháy mắt, Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định lập tức hạ lệnh dừng hấp thu hồng vân cho linh hồn đinh cấp đang khống chế quái thú khổng lồ và mấy chục vạn linh hồn cao cấp.
Lập tức, hồng vân đang cuồn cuộn dần dần bình tức lại. Ngay cả ánh sáng mà các linh hồn phát ra cũng ảm đạm hơn nhiều.
Phương Minh Nguy lặng lè cảm ứng tất cả biến hóa bên trong mấy đò, hắn đã quyết định một khi tên gia hỏa phát ra sát khí này xuất hiện, vậy thì ý thức tinh thần của hắn sẽ lập tức rời khỏi khu hồng vân này.
Tuy vứt bỏ thi thề của quái thú và mấy chục vạn linh hồn là vô cùng đáng tiếc, nhưng Phương Minh Nguy vẫn không chút do dự đưa ra quyết định này.
Bởi vì giác quan thứ sáu nói với hắn rằng. Nếu như hiện tại còn phát sinh xung đột với tên gia hòa này, vậy thì người gặp xui xèo nhất định là mình.
Song, chuyện nằm ngoài ý liệu của Phương Minh Nguy là sau khi đợi rất lâu, trong hồng vân vẫn không có một chút động tình nào, giống như cỗ uy áp vừa rồi căn bản chưa từng xuất hiện vậy.
Sờ sờ mũi, tuy không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Phương Minh Nguy vẫn quyết định khép chặt đuôi, cẩn thận làm người.
Lại một lần nữa hạ lệnh hấp thu hồng vân cho các linh hồn, có điều lần này mệnh lệnh rõ ràng hơn nhiều. Khi hấp thu hồng vân, phải thả chậm tốc độ, không thể dẫn tới biến hóa của hồng vân. Tuy làm vậy sẽ kéo dài thời gian trưởng thành của linh hồn, nhưng lại là biện pháp ổn thỏa nhất.
Sau khi làm xong tất cả, Phương Minh Nguy chậm rãi thu hồi lại lực lượng tinh thần của mình bởi vì gặp phải sự trùng kích của cỗ lực lượng vừa rồi, cho nên sắc mặt của hắn không dễ coi tí nào.
Nghĩ một chút, liền gọi Ngả Phật Sâm ra, hỏi: "Ngả Phật Sâm đại sư, ông từng hấp thu năng lượng trong hồng vân, vậy ông có biết hồng vân rốt cuộc là thứ gì không?"
"Không biết, nhưng hồng vân đó cực kỳ thần kỳ, không ngờ có thể khiến cho các linh hồn được trưởng thành " Ngả Phật Sâm tán dương hai câu rồi hỏi: "Anh sao lại muốn hỏi vắn để này?"
Phương Minh Nguy cũng không dám dấu, nói ra một lượt biến có vừa rồi phát sinh trong khu hồng vân.
Khi Ngả Phật Sâm nghe thấy việc Phương Minh Nguy sử dụng linh hồn đinh cấp đế làm quái thú bốn ứng sống dậy, hơi có chút không đồng ý. Nhưng sau khi ông ta nghe thấy cỗ uy áp thần bí và cường đại đó, lập tức trở nên hứng thú.
"Phương đại sư, cỗ uy áp này cường đại cờ nào? Tương đương với lực lượng tinh thần cấp bao nhiêu?"
"Tôi làm sao mà biết được." Phương Minh Nguy cười khố, nói: "Tôi vừa mới tấn thăng lên đại sư tinh thần hê, không tiếp xúc với nhiều người, cũng chưa từng ti thí với ai, có điều tôi có thể khẳng định nhất định là mạnh hơn tôi nhiều."
Ngả Phật Sâm trầm ngâm một lát, nói: "Phương đại sư, nếu như anh cho phép, có thể giao quyền không chế thân thể cho tôi một giây không."
Phương Minh Nguy ngây ra hỏi: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi muốn thể hội cảm thụ vừa rồi của anh một chút."
Phương Minh Nguy Vinh hãi, không ngờ Ngả Phật Sâm còn có loại năng lực này, quả thật là không thể coi thường. Thế là liền đáp ứng để tinh
thần ý thức của mình tiến vào trong cảnh giới không tịch.
Hắn không hề lo láng Ngả Phật Sâm sẽ âm thầm giở trò, bởi vì giúp đỡ cho linh hồn của lão gia hỏa này không tan là tinh thần lực ấn của hắn, chỉ cần tâm niệm của hắn khẽ động, giải tán chút lực lượng tinh thần này, vậy thì Ngả Phật Sâm ngay cả lực lượng để ngưng tụ linh hồn cũng không có. Cho nên mới nói, nếu như Ngả Phật Sâm muốn mượn cơ hội này để khống chế nhục thể của hắn vậy thì quả thực là tự tìm đường chết. Linh hồn của Ngả Phật Sâm thuận lợi tiến vào trung khu thần kinh của Phương Minh Nguy, ở trong hệ thống ký ức của hắn cảm thụ sự trùng kích trong nháy mat đo.
Một lát sau, Ngả Phật Sâm hừ một tiếng, lập tức lui ra.
Phương Minh Nguy lập tức hỏi: "Sao?"
"Rất mạnh, lực lượng tinh thần cấp mười sáu không thể nào chống đỡ được."
Hai mắt Phương Minh Nguy trợn lên, thế không phải là nói thừa ư.
Ngả Phật Sâm tiếp tục nói: "Nếu như là Bản Phỉ Tạp đại sư, vậy thì trong đoạn thời gian ông ta ngưng thần tụ khí, cũng có thể trong nháy mắt tạo thành loại áp lực với cường độ này."
"Bản Phỉ Tạp đại sư ư?" Phương Minh Nguy kinh ngạc nói. Tuy hắn sớm biết rằng, vị lão nhân gia này là một đại cao thủ tinh thần hệ cấp mười tám, nhưng trong lòng một mực không có so sánh trực quan. Hiện tại nghe thấy Ngả Phật Sâm nói vậy mới biết được vị lão nhân gia này có thực lực cường hằn như thế nào.
"Đúng vậy, chủ nhân của cỗ lực lượng này khẳng định không yếu hơn Bản Phi Tạp đại sư, hơn nữa rất có khả năng còn cao hơn một tầng."
"Sao ông biết?"
"Bởi vì thời gian." Ngả Phật Sâm giải thích: "Cho dù là Bản Phỉ Tạp đại sư muốn phát huy ra áp lực khủng bố như vậy cần thời gian tiến hành chuẩn bị, nhưng nghe cách nói của anh, cỗ áp lực này tựa hồ như bởi vì sự ba động của hồng vân dẫn tới, cũng chính là nói, rất có khả năng là uy áp của một vị cường giả nào đó tùy ý phát ra."
"Tùy ý phát ra ư?" Phương Minh Nguy hít một hơi, một cỗ uy áp tùy ý phát ra tương đương với một cao thủ tinh thần hệ cấp mười tám toàn lực mà làm, thế này thì hơi khoa trương quá rồi.
"Đúng vậy, nếu như thế mà phát, vậy thì chứng tò có người đó đã chú ý tới dị biến ở nơi này. Đã phát ra áp lực khổng lồ như vậy thì tại sao lại không nghe thấy gì nữa? Cho nên mới nói rất có thể là một cỗ uy áp mà một vị cường giả nào đó tùy ý phát ra, giống như là bách thú chỉ vương trong sâm lâm vây, thinh thoảng lại gào lên một tiếng, tuyên cáo địa bàn của mình."
Phương Minh Nguy hơi gật đầu, không thể không nói, kinh nghiệm của Ngả Phật Sâm vô cùng phong phú, suy đoán của ông ta rất có đạo lý.
"Được rồi, bất kể bên trong là thứ gì, nói chung tôi hiện tại tuyệt đối không thể chọc ghẹo được."
Phương Minh Nguy sau khi đưa ra quyết định liền hoàn toàn đặt vấn đề này sang một bên, có điều đối với quyết định đưa quái thú bốn sừng vào trong hồng vân của mình vẫn có chút đắc chí.
Tuy hôm nay bị dọa cho giật nảy mình nhưng lại khiến hắn biết được rằng bên trong hồng vân còn ẩn tàng một hoặc là mấy tên gia hỏa vô cùng cường đại. Trước khi chưa có thực lực đối kháng với họ, động tác của mình ở trong hồng vân phải thu liễm một chút.
Xuống xe phòng, thu nhỏ nó lại.
Hắn sở dĩ ở lại đây, nguyên nhân lớn nhất là muốn thu thập thú bảo.
Án chiếu theo quy định của nước cộng hòa Lợi Tư Mạn, cứ mỗi một trăm thú bảo có thể đổi được quyền hạn một lần ra vào di tích, mà mục tiêu của Phương Minh Nguy chính là ba trăm thú bảo.
Tuy Vương Tự Cường, Dương Minh Minh và Nghiêm tiên sinh đều không có biểu thị chính xác, nhưng Phương Minh Nguy có thể từ trong biểu hiện thường ngày cảm thụ được sự không cam lòng của họ.
Năng lực thể thuật của họ đều đã dạt tới trình độ cấp mười tám khiến người ta phải sợ hãi, loại năng lực thể thuật ở trình độ này cho dù là ở đế quốc Khải Duyệt cũng hiếm thấy.
Phải biết rằng, cho dù là đại sư, cũng phân làm mấy đẳng cấp khác nhau.
Bắt đầu từ cấp mười sáu, mỗi lần để thăng một cấp thời gian và tinh lực hao phí đều là một con số khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa sau khi trở thành đại sư, muốn tiến bộ thêm một bước không chỉ là vấn đề nỗ lực.
Nếu như không có thiên phú hắn xa người thường, trên cơ bản đều không có khả năng tĩnh tiến nữa.
Đương nhiên, nghe Ngả Phật Sâm nói, trong những đại thế gia của quốc gia đẳng cấp cao, mỗi một con cháu trực hệ đều sẽ có được một phối ngạch thú bảo có định chính bởi vì nguyên nhân này mà họ với có thể liên tiếp vượt qua cực hạn, đạt tới cảnh giới mới. Có điều cho dù là vậy, có thể tu luyện tới trình độ cấp mười tám vẫn cực ít.
Phương Minh Nguy tin rằng, nếu như mình đưa điều kiện giống nhau cho đám người Vương Tự Cường, vậy thì tu vi của họ khẳng định sẽ không dừng lại ở cấp mười tám.
Cho nên Phương Minh Nguy đinh thu thập một số thú bảo cho họ, xem xem cực hạn thật sự có họ rốt cuộc là ở đâu. Đương nhiên, sau khi họ đạt tới cực hạn, cũng có thể đạt được quyền hạn lần thứ hai tiến vào di tích. Lúc đó lại tham gia một lần thí luyện, chắc có thể giành được cơ giáp đẳng cấp cao nhất.
Trong lúc Phương Minh Nguy đang ảo tưởng, khi bọn lão sư nhìn thấy nhiều thú bảo như vậy, vẻ mặt sẽ như thế nào thì đột nhiên nhận được cảnh báo của cơ giáp, phía trước phát hiện đại chiến người - thú quy mô nhỏ.