Thông qua trí nhớ của Áo Phi, Phương Minh Nguy mới biết hắn là con cháu của một vị dòng chính trong gia tộc ô Bang Chỉ là mẹ của hắn có thân phận không cao, cho nên địa vị trong ô Bang cũng không được kiên cố.
Nhưng mà, loại người lớn lên trong hoàn cảnh này, ít nhiều gì cũng có chút quái dị. Đặc biệt là sau khi thành công, loại người này thường thường đều là loại chủ khó hầu hạ nhất. Đồng thời, trong trí nhớ của Áo Phi, Phương Minh Nguy còn phát hiện ra chỗ dựa lớn nhất của vị đại sư này.
Khi Áo Phi tham gia thí luyện tại di tích, vận khí của hắn không tồi, mặc dù không tìm được thú bảo, nhưng mà vô tình tìm được một mất thất bị vứt ở một xó, hơn nữa còn tim được vòng cô thần bí này bên trong.
Hắn cũng không biết tác dụng của vòng cổ là gì. nhưng rõ ràng đây là một thứ tốt. thế là hắn mang lên trên thân. Cho đến khi cỏ một lần thân bị vây hãm bên trong, cái vòng cô này lại phát ra một chất kịch độc vô sắc vô vị.
Độc tính này, không thể so sánh bình thường, thậm chí là bên cạnh hắn có một vị đại sư thể thuật hệ bởi vì trúng độc quá sâu, không được cứu viện kịp thời cho đến đã vĩnh biệt cõi
Sau khi Phương Minh Nguy thẩy được những tin tức này, sóng lung lập tức chảy đẩy mồ hôi lạnh, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy may mắn vô cùng.
Nếu như không phải khi nãy cảm nhận được nguy cơ kịch liệt, thì như vậy Phương Minh Nguy chưa hẳn là đã gặp mặt ra tay đâu.
Nhưng mà, nếu như Phương Minh Nguy thật sự đua hắn lên trên chiến hạm cấp thẳng lợi. như vậy khi hắn thả chất độc không màu không mùi này ra, chỉ sợ là bản thân Phương Minh Nguy khó chạy khói cái chết.
Trong lòng âm thẩm cười khổ, nhất sinh nhất tủ, sau lại gần như vậy, đúng là ý trời khó tránh!
Vuốt vuốt cái vòng cổ màu đen trong tay, trong mắt của Phương Minh Nguy vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Thứ này chẳng những có thể chống được sự tim kiếm của vương miện nhỏ, hơn nữa còn phát ra chất kịch độc, đúng là bảo bổi hiếm thấy. nhưng mà, Phương Minh Nguy luôn lưỡng lự. Vì hắn cảm thấy răng thứ này tựa hồ có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhắm hai mắt lại, Phương Minh Nguy đem tâm thần chim vào bên trong, lại phát hiện ra bên trên vòng cô có một tầng năng lượng nhản nhạt gây trở ngại.
Áo Phi sau khi cỏ được vòng cổ, cũng nhiều lần sử dụng lực lượng tinh thần của mình và nội kình khí tràng để thăm dò sự ảo diệu bên trong, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, lực lượng tinh thần của hắn cao hơn Áo Phi. Hơn nữa trong trình độ mẫn cảm, hai người còn khác nhau rất lớn.
Sau một hồi, Phương Minh Nguy càng ngạc nhiên hơn, bởi vì hắn vô tình phát hiện ra, lớp năng lượng chung quanh vòng cổ này, cũng với năng lượng chung quanh vương miện nhỏ trên đầu có vài phần tương tự.
Trong lòng Hàn Lập tức toát ra một ý niệm kỳ quái. Chẳng lẽ thứ này và vương miện nhỏ vốn là một đôi?
Ngón tay của Phương Minh Nguy nhẹ nhàng vuốt ve vòng cồ, trong miệng chậm rãi ngâm tụng đoạn chú ngữ cực kỳ khó đọc. Ngày xua hắn có thể khai phá năng lượng của vương miện nhỏ. chủ yếu chính là, hắn từng ngâm tụng đoạn chú ngữ hấp thu linh hồn.
Hôm nay, đoạn chú ngữ ấy lại một lần nữa được ngâm tụng. Sau đó Hàn Lập tức phát giác, tầng lực lượng xung quanh vòng cổ đã biến mất. Mím cười, lại một lần nữa đưa lực lượng tinh thần vào trong vòng cô, lập tức phát hiện ra một sự huyền bí bên trong.
Trung tâm vòng cổ này vốn là do một loại bảo thạch màu xám nhạt tạo thành, tuy Phương Minh Nguy cũng không biết thành phần và tên gọi của khối bảo thạch kia là gì, nhưng cũng có thể thấy được, thứ này có giá trị rất xa xi.
Khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy chính thức tiến vào trong vòng cổ, lập tức nắm giữ được phương phép sử dụng nó.
Khẽ lắc đầu, có lẽ đối với Áo Phi mà nói, cái vòng cổ này chẳng qua chỉ là độc khí bảo vệ tính mạng cuối cùng mà thôi.
Nhưng trong mắt của Phương Minh Nguy, nó lại có giá trị hơn nhiều. Đương nhiên, đầu độc cũng là một trong những công hiệu lớn nhất, căn bản là sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Một đám lực lượng tinh thần di chuyển trong vòng cổ, khi đi ra, một đám khí thể mòng màu xanh lá hầu như không cách nào phát hiện lập tức chớp động trên không trung, và sau đó lập tức biến mất không thấy.
Nhưng mà, chỉ có Phương Minh Nguy mới biết được, đám khí thể này trong nháy mắt đã bắt đầu mờ rộng ra bốn phương tám hướng, không hề dừng lại, sau một thời gian ngắn, đã đạt đến cực hạn của nó.
Tuy những khí thể này mỏng manh hầu như không cách nào cảm giác, nhưng Phương Minh Nguy vẫn dễ dàng cảm ứng được phạm vi lớn nhất của chúng nó. Một trăm mét, trong vòng một trăm mét, tất cả đều được bao phù trong khí thể không màu không vị. Hơn nữa càng khiến cho Phương Minh Nguy sợ hãi chính là, loại khí thể này lại không bị kiến trúc bên trong ảnh hướng.
Cho đến khi chúng nó kiệt lực.
Đây là độc khí. cũng không phải là ý thức tỉnh thẩn! Có thể xuyên thấu vách tường sắt thép, thật đúng là không thể tưởng tưởng nổi.
Nói cách khác, nếu như hắn không bất ngờ tập kích Áo Phi, mà để cho Áo Phi tiếp cận hắn trong vòng một trăm mét, thì như vậy người năm xuống hôm nay, chính là hắn.
Thử dùng lực lượng tinh thần để khống chế loại khí thể không màu không mùi này, sau đó khiến cho Phương Minh Nguy vui mừng quá đỗi chính là, những khí thể này lại nghe lời như con nít vậy, hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của hắn không hề có bất kỳ mâu thuẫn nào.
Đem những khí thể này thu nạp thành một điểm, Phương Minh Nguy chỉ huy chúng nó khuếch tán về một phương hướng, không bao lâu sau, những khí thể này đã vượt qua khói hắn một trăm mét, sau đó khí thể dần dần duỗi dài ra, và cứ như vậy đạt đến bên kia phi thuyền.
Khóe miệng tràn ra một nụ cười vui mừng, bởi vì như vậy, chiều dài cực hạn của khí thể sẽ đạt đến một con số khủng bố. Nếu dùng để ám toán người khác, thì còn ai có thể ngăn cản được?
Đột nhiên dưới chân truyền đến tiếng thở gấp, Phương Minh Nguy khẽ giật mình cúi đầu xem xét, lập tức thấy được trên mặt của Áo Phi hiện lên một đám khí đen nhàn nhạt.
Hắn nao nao, lập tức hiểu được.
Cái độc khí trong vòng cổ này, thật ra được miễn dịch với người cầm vòng cổ, nhưng đối với người bình thường mà nói, thì đó là loại khí thể trí mạng.
Vòng cổ trên thân Áo Phi đã bị Phương Minh Nguy lấy đi. tất nhiên là không còn năng lực để chống lại độc khí này.
Nếu như linh hồn của hắn vẫn còn. sử dụng nội kình để ngăn cản, vậy thì còn có thể kiên trì một thời gian, nhưng giờ phút này hắn đã hoàn toàn đánh mất năng lực chỉ huy nội kình bị độc tố xâm lấn, đương nhiên chỉ có chết mà thôi.
Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, đem vòng cổ chậm rãi đật lên trên trán của Áo Phi, đồng thời sử dụng lực lượng tinh thần chỉ huy vòng cổ. Sau một hồi, hô hấp của Áo Phi đã gần như bình thường, chất độc trong cơ thể của hắn đều đã bị vòng cổ hấp thu sạch sẽ.
Nhìn cái vòng cổ thần kỳ này, thì ra thứ này chẳng những có năng lực phòng độc, mà còn có năng lực hấp thu chất độc!
Đương nhiên, Phương Minh Nguy có thể khẳng định cái vòng cổ này ngoài hai năng lực là ân nấp và độc khí ra, khăng định là còn có năng lực khác. Chỉ là, với tin tức mà Phương Minh Nguy nắm giữ trước mắt ra, thì không cách nào phát hiện tất cả huyền bí bên trong.
Tạm thời yên tâm lại. Phương Minh Nguy chỉ huy chiếc phi thuyền này tiến vào chiến hạm cấp thắng lợi. Nhưng mà nhìn Áo Phi nằm trên mặt đất não đã chết kia, không khói có phần khó xử.
Tuy linh hồn Áo Phi đã biến mất. nhưng mà hắn vẫn còn sống, hơn nữa quan trọng hơn là, nội kình trên người Áo Phỉ cũng không giảm bớt. Nếu như giờ phút này đem linh hồn của một đại sư thể thuật hệ cấp mười sáu bỏ vào, chăng phải là có thểm một cao thủ thể thuật cấp mười sáu bên cạnh sao.
Trong lòng tính toán một chút, càng nghĩ càng thấy có đạo lý.
Đầu óc vừa chuyển, Phương Minh Nguy hỏi: “Ngải Phật Sâm đại sư. ông có hứng thú với thân thể của Áo Phi không?”
“Cái gì?”
“Áo Phi cũng là một đại su! Ngài có muốn sử dụng thân thể của hắn không?”
“Không, hắn là đại sư thể thuật hệ, tôi không cần”Ngải Phật Sâm đáp mà không cần suy nghĩ.
Phương Minh Nguy đứng thẳng hai vai, hắn cũng không hỏi y kiến của Đạo Cách Lạp Tu. Đối với linh hồn của vị đại nhân vật này, trong lòng hắn vẫn còn chút kiêng kị, không dám để cho người này rời khỏi phạm vi khống chế của mình.
Ngồi xuống, Phương Minh Nguy rốt cục đã có thời gian rãnh rỗi để xem xét ba linh hồn cấp đại sư vừa mới thu hoạch được.
Ba người này tuy cũng là đại sư. nhưng cái am hiểu của bọn họ là thể thuật chứ không phải tinh thần, cho nên lực lượng tinh thần của bọn họ cao nhất cũng chỉ ở cấp mười một mà thôi.
Nhưng mà, cho dù là vậy, với cường độ linh hồn của bọn họ mà xem, cũng không hề kém hơn những linh hồn đỉnh cấp về sau, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu vượt qua một bậc.
Nhìn thấy tình huống này, Phương Minh Nguy hết sức tò mò, chẳng lẽ cao thủ thể thuật hệ cũng có thể sử dụng như là đại sư tinh thần hệ sao?
Đem vào linh hồn đỉnh cấp trong đầu ra, Phương Minh Nguy bất ngờ có được một kết luận, đó chính là vô luận là đại sư thể thuật hệ, hay là đại sư tinh thần hệ, một khi chết, lực lượng linh hồn của bọn họ mạnh mẽ. đạt đến tiêu chuẩn linh hồn đỉnh cấp.
Đương nhiên, trong phương diện này thì đại sư tinh thần hệ vẫn chiếm ưu thế nhất định tối thiểu là tinh thuần hơn về mặt chất lượng một ít.
Suy nghĩ một lát. Phương Minh Nguy rốt cục đã lựa chọn ra một linh hồn về sau sẽ trở thành đỉnh cấp, đưa vào trong cơ thể của Áo Phi.
Cũng không lâu sau, con mắt của Áo Phi mở ra, chỉ có điều Phương Minh Nguy có thể cảm nhận rõ ràng, đó là một ánh mắt nhàn nhạt, hầu như không thể cảm nhận được sự sống bên trong.