Vừa thấy Vương Tự Cường đi trước, bọn họ lập tức cung kính nói: “Lão sư”
Vương Tự Cường tùy ý khoát tay, ánh mắt nhìn chăm chú lên lôi đài.
Phương Minh Nguy đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, có thể nhìn thấy cao thủ đối chiến, bất kể là hắn hiểu hay không hiểu, đều cũng giả bộ đứng xem một phen.
Ánh mắt đưa lên lôi đài, lông mày của Phương Minh Nguy liền nhíu lại.
Quả nhiên, hai người trên tuyệt không phải là tay non tốc độ ra tay của bọn họ nhanh không gì sánh kịp. Với năng lực thể thuật của Phương Minh Nguy cấp ba lúc này, cặp mắt thường ấy căn bản là không cách nào đuổi kịp tốc độ hành động của họ.
Giương mắt lên nhìn, sâu trong mi mắt chỉ lộ ra tàn ảnh nhìn không thấy vóc dáng như thế nào, Phương Minh Nguy cũng không cưỡng cầu nửa. Ánh mắt của hắn dơi xuống dưới đài, tập trung chú ý vào vẻ mặt của những người này.
Bất ngờ là,tinh thần của những người này đều rất tập trung, hiển nhiên là bọn họ xem rất say sưa rồi.
Đột nhiên ngay trong lúc đó, Phương Minh Nguy phát hiện ra một hiện tượng thú vị, đó chính là ba trong bốn người đứng dưới quan sát trận đấu này không phải bằng mắt thường, bởi vì cặp mắt của ba người đó căn bản là không mở.
Mà Phương Minh Nguy cũng không cho rằng bọn họ đang giả bộ, dù sao thì trước mặt Vương nguyên soái, chỉ sợ là không ai dám làm ra hành động liều lĩnh như vậy.
Cẩn thận quan sát một hồi, Phương Minh Nguy rốt cục đã hiểu rõ. Quanh ba người này có một lực từ trường thần bí, mà bọn họ thông qua lực từ trường thần bí này để thể nghiệm trận đấu. Trong lòng có chút rùng mình hắn lập tức rõ ràng, ba người này là cao thủ có lực lượng tinh thần đã vượt cấp mười.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như là đệ tử nhập môn của Vương Tự Cường, như vậy thì vượt qua cấp mười là một chuyện rất đương nhiên.
Xem tình hình của ba người, trong lòng Phương Minh Nguy không khỏi có một chút thèm muốn.
Yên lặng tập trung tinh thần lực, cẩn thận thể ngộ từ trường tinh thần của ba người này, ý định của Phương Minh Nguy vô cùng tốt. Hắn vừa rồi đã đột phá trình độ lực lượng tinh thần cấp mười, theo lý mà nói, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, cũng có thể phát ra một từ trường tinh thần như vậy.
Nhưng sau khi thăm dò nửa ngày, Phương Minh Nguy đã chán nản từ bỏ.
Hắn đã tưởng tượng từ trường tinh thần này quá đơn giản, tuy rằng mỗi một cao thủ vượt qua cấp mười đều có được một lực từ trường đặc biệt thuộc về chính mình. Nhưng mà, từ trường lực này đều là do bọn họ trải qua rèn luyện khổ cực, mới có thể lĩnh ngộ ra được trạng thái biến hóa của lực lượng tinh thần này. Tuy rằng thực lực của Phương Minh Nguy đã đủ, nhưng mà không trải qua bất kỳ huấn luyện nào hết. Cho nên căn bản là không có khả năng nắm giữ những kỹ thuật đặc biệt có tiêu chuẩn cực cao.
Trên lôi đài bây giờ, hai người giao đấu đã đến tình trạng căng thẳng rồi, quyền phong kình khí bay khắp nơi, tạo thành một cổ áp lực khồng lồ.
Chỉ là áp lực này không uy hiếp được Phương Minh Nguy. Bởi vì bên cạnh hắn còn có một cao thủ đệ nhất trong liên minh địa cầu. Những kình khí này vừa đến gần hắn, liền biến thành vô hình tiêu tán.
Ngáp một cái, trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, dựa theo trí nhớ của hắn, linh hồn Ai Khắc và người Thiên Dực tộc trong đầu, khi còn sống bọn họ đều là cao thủ có lực lượng tinh thần vượt qua cấp mười. Nếu như có được sự trợ giúp của họ, vậy thì mình chẳng phải cũng có thể sử dụng được từ trường tinh thần sao. Nghĩ như vậy, Phương Minh Nguy lập tức vui mừng.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn rốt cục quyết định lực lượng tinh thần trong đầu phát ra, chậm rãi tiến vào trong linh hồn của người Thiên Dực tộc.
Sở dĩ không chọn linh hồn Ai Khắc, cũng bởi vì sát khí của linh hồn này quá nặng, rất dễ dàng gây ra những hiểu lầm không cần thiết.
Lực lượng tinh thần hóa thành một tơ mỏng, chậm rãi tiến nhập sâu vào trong linh hồn Thiên Dực tộc. Thân thể của Phương Minh Nguy đột nhiên khẽ run lên, hắn khép hờ đôi mắt lại, trong mắt hiện ra thần sắc hoảng sợ cực độ. Khi vừa tiến vào trong linh hồn người Thiên Dực tộc, Phương Minh Nguy lập tức cảm nhận được chỗ khác hẳn so với lúc xưa.
Lúc này hắn tựa hồ không phải đang liên lạc với linh hồn Thiên Dực tộc, mà trực tiếp trở thành người Thiên Dực tộc đã chết từ sớm ấy.
Tri thức khồng lồ giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn, lúc này, hai linh hồn chính thức nung chảy làm một, hôm nay, chúng nó đã không còn phân biệt lẫn nhau.
Thần sắc của Vương Tự Cường bên cạnh Phương Minh Nguy khẽ động, ông ta tựa hồ có ảo giác trong nháy mắt, người đệ tử mới thu nhận này hình như vừa mới thay đổi một khí tức tương tự như loài người.
Đương nhiên cái ảo giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi, Vương Tự Cường thậm chí không cần quay đầu lại, cũng có thể khẳng định người đệ tử bên cạnh không bị đánh tráo.
Trong mắt ông ta lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ mình già rồi sao?
Một cảm giác vui sướng xông lên trong lòng, vào lúc này, Phương Minh Nguy vẫn là Phương Minh Nguy, nhưng mà hắn đã lấy được tất cả tri thức và khí chất của người Thiên Dực tộc khi còn sống. Cái thu hoạch này, cũng không phải là thu hoạch thông qua truyền thu, mà là trải qua sự dung hợp linh hồn mới có thể hoàn toàn nắm giữ, giống như hắn đã hóa thân thành người
Thiên Dực tộc khi còn sống vậy, trở thành một cao thủ chân chính.
Lực lượng tinh thần trên người hắn tiến thành thay đổi nhỏ chậm rãi, hơn nửa dần dần còn hình thành một từ trường tinh thần hoàn toàn khác.
Con mắt của Vương Tự Cường tuy rằng vẫn nhìn lên lôi đài, nhưng phần lớn tinh lực của ông ta đều đang tập trung lên người của thằng nhóc bên cạnh.
Khi lực lượng tinh thần quanh thân Phương Minh Nguy bắt đầu chuyển biến, đến lúc từ trường tinh thần lực hình thành sơ bộ, cái tốc độ không thể tưởng tượng nổi này đã khiến cho ông ta hoàn toàn bị rung động.
Qua nhiều năm rồi, ông tận mắt nhìn thấy được vô số người có thiên phú trác tuyệt, nhưng mà từ trước đến giờ không ai làm cho ông ta rung động như vậy. Giờ phút này, trái tim của ông ta đã đập nhanh lên gấp mấy lầu, chẳng lẽ mình đã thật sự tìm thấy sự tồn tại trong truyền thuyết loài người rồi sao?
Phương Minh Nguy không biết tâm lý biến hóa của Vương Tự Cường lúc này thế nào, hắn ta đem toàn bộ tinh lực tập trung vào lực lượng tinh thần trong đầu.
Thời gian dần trôi qua, Phương Minh Nguy đã có thể khống chế được lực lượng càng ngày càng mạnh cũng càng ngày càng thành thục.
Dẫn dầu, từ trường tinh thần lực vừa hình thành này đã xuyên qua Vương Tự Cường bên cạnh xuyên qua bốn người đang xem cuộc chiến, rốt cục đi đến trung tâm lôi đài.
Hành động lỗ mãng của hắn lập tức khiêu khích bốn người này.
Tinh lực của bọn họ vốn chú ý lên thay đổi của lôi đài, nhưng mà khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy trải qua người bọn họ, thì bốn người lập tức nhận ra được.
Bọn họ đưa mắt trao đổi lẫn nhau, đều nhìn thấy được sự kinh ngạc trong lòng đối phương.
Với vẻ bề ngoài của Phương Minh Nguy mà nói, đó là một tên nhóc tuyệt đối không quá năm mươi tuổi, nhưng mà tên nhóc này lại đem lực lượng tinh thần tu luyện lên cấp mười, sự thật như vậy khiến cho bọn họ không tưởng tượng nổi.
Hai người trên lôi đài đột nhiên đồng thời hô lớn một tiếng, đồng loại lui về phá sau. Khi bọn họ vừa tách ra, lập tức quay đầu nhìn chung quanh và con mắt liền tập trung lên người của Phương Minh Nguy.
Nhưng không biết rằng, giờ phút này Phương Minh Nguy cũng đang buồn bực vô cùng.
Dựa theo kinh nghiệm vào tri thức của người Thiên Dực tộc, khiến cho hắn dễ dàng học được cách khống chế từ trường tinh thần lực, hơn nửa còn thả lên trên lôi đài.
Nhưng mà bất ngờ xảy ra, khi từ trường tinh thần lực của hắn vừa lên đến lôi đài, thì hai người vốn đang liều chết với nhau đồng thời thu tay lại.
“Lão sư” Hai người kia cúi đầu hành lễ với Vương Tự Cường. Sau đó, một người hôi:”Lão sư, vị này chính là Phương Minh Nguy mà ngài muốn gặp sao?”
Trên mặt Vương Tự Cường tràn đầy vui sướng, gật đầu nói: “Không sai, đây là tiểu sư đệ Phương Minh Nguy của mọi người, ta đã thu hắn nhập môn”
Trong mắt của mấy người kia không hẹn mà cùng nhau lóe lên một tia kinh ngạc, bọn họ theo Vương Tự Cường nhiều năm, cho nên cũng hiểu rõ điều kiện chợ chọn đồ đệ hà khắc của vị lão sư này thế nào.
Cho dù là mấy người bọn họ, cũng phải trải qua nhiều năm khổ luyện, mới dần dần được Vương Tự Cường tán thành sau đó từ đệ tử ký danh biến thành đệ tử nhập môn.
Nhưng mà đứa nhỏ trước mắt này, chỉ mới gặp mặt sư phụ lần đầu tiên mà đã được ông ta tán thành hơn nửa thu nhập môn mà không cần chờ đợi, còn cố ý mang đến đây, dùng cách nói khoe khoang để giới thiệu nửa.
Loại thay đổi nghiêng trời lệch đất này làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn về Phương Minh Nguy.
Người mở miệng đầu tiên khi nãy cười nói: “Chúc mừng sư phu, chúc mừng tiểu sư đệ.”
Phương Minh Nguy không dám chậm trễ, vội vàng thi lễ một vòng xung quanh nói: “Tiểu đệ xin chào các vị sư huynh”
Hành lễ xong, hắn mới biết được, hai người đối chiến trên lôi đài là hai đệ tử đầu tiên do Vương Tự Cường thu nhận, người lên tiếng là Trương Cảnh Vân, người im lặng là Cao Thừa Pháp, đều là cao thủ có năng lực thể thuật cấp mười lăm.
Trừ hai người này ra, trong bốn người đứng xem, ba người sử dụng từ trường tinh thần lực xem cuộc chiến, theo thứ tự là tam sư huynh Bố Lô Tư, ngũ sư tỷ Hoàng văn Tể và thất sư huynh Hoàng Gia Lạc. Năng lực thể thuật của bọn họ chỉ vỏn vẹn có cấp sáu, bảy mà thôi, nhưng mà lực lượng tinh thần của bọn họ lại vô cùng cường đại, đã đạt đến mức cấp mười bốn rồi. Vị cuối cùng xem cuộc chiến chính là tứ sư huynh Khắc Lực Đa Phu, dáng người của người này có thể so sánh với Đại Vệ, cũng là người khôi ngô nhất trong hàng ngũ đệ tử của Vương Tự Cường.
Ngoại trừ sáu người này ra, Vương Tự Cường còn có một đệ tử nhập môn khác, chính là lão lục Khoa Lâm.
Nhưng mà Khoa Lâm là người nhậm chức chính phủ duy nhất trong đám người này, cho nên bây giờ không có mặt tại đây.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy dạo một vòng lên mọi người, lập tức hiểu được tuổi của bọn họ cũng không nhỏ, xem hình dạng ít nhất cũng hơn năm mươi rồi. Hơn nửa làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là, trong những người này, phàm là sư huynh tu luyện năng lực thể thuật, đều là cao thủ đạt đến đỉnh cao của cấp mười lăm rồi. Nhưng mà những sư huynh sư tỷ lấy việc tu luyện tinh thần lực là chính, thì chỉ vỏn vẹn ở cấp mười bốn. Trong nội tâm có chút khó hiểu, không biết lực lượng tinh thần khó tu luyện thế nào, hay là Vương nguyên soái căn bản là không hiểu phương pháp tu luyện tinh thần lực, cho nên mới tạo thành sự chênh lệch lẫn nhau như thế.