Vào thời khắc hai chân chạm đất, trong lòng hắn có chút cảm khái, cuối cùng cũng về Thiên Bằng tinh rồi.
Đột nhiên, Phương Minh Nguy cảm ứng được mấy chục ánh mắt lăng lệ tập trung lên người mình trong lòng hắn rất kinh ngạc, chẳng lẽ ở nơi này còn có người dám vô lễ với mình ư?
Ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ là hơn mười binh sĩ toàn thân vũ trang, bọn họ đang từ từ bao vây hắn.
Hai tử đệ gia tộc do Bảo Bột phái tới từ trên phi thuyền bước xuống tựa hồ như phát giác điều bất diệu, có điều bọn họ phản ứng cực nhanh, không chút do dự lập tức bảo hộ Phương Minh Nguy ở phía sau.
Phương Minh Nguy vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hai bên, lạnh lùng nói: "Sao vậy? Gọi trưởng quan của các ngươi tới đày."
Những binh sĩ đó ngây ra, nghe khẩu khí của Phương Minh Nguy, tựa hồ như rất có lai lịch, người dẫn đầu không dám chậm trễ, nói: "Vị tiên sinh này, xin hỏi hàng của ngài vận tới từ đâu?"
"Liên minh Y Sĩ Tạp."
"Xin mở thuyền hàng ra, chúng tôi phải kiểm tra hàng hóa."
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lúc rồi nhíu mày, nói: "Không được, những hàng hóa này không thể mở ra được."
"Vậy thì xin lỗi, thuyền hàng của ngài không thể được đỗ ở bất kỳ cáng của Thiên Bằng tinh."
Phương Minh Nguy hôi: "Thế này là sao? Trước đây hình như chưa từng có quy định này mà."
"Đây là mệnh lệnh của tống đốc Thiên Bằng tinh Cơ Nặc đại nhân." Thủ lĩnh binh sĩ ườn thẳng ngực, nói: "Xin ngài phối hợp."
Phương Minh Nguy hơi lắc đầu, không phải là hắn ra vẻ, mà là hàng trên phi thuyền đều là vũ khí, hơn nữa còn là hắn tự tay chọn cho mình những thứ này hắn không định cho người khác xem.
Thấy Phương Minh Nguy lắc đầu, binh sĩ trưởng quan hơi lắc đầu, nói: "Tiên sinh nếu ngài kiên trì như vậy thì chỉ đành mời ngài rời khỏi Thiên Bằng Tinh thôi."
Phương Minh Nguy hơi lắc đầu, đột nhiên cười hỏi: "Anh tới Thiên Bằng tinh chưa bao lâu đúng không, tên là gì?"
Người đó do dự một lát rồi nói: "Hứa Bình."
"Hứa Bình?" Phương Minh Nguy nghĩ một lát, quả thật là không có bất kỳ ấn tượng gì, cười hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"
"Không biết, mặc kệ anh là ai, đã tới Thiên Bằng tinh thì phải tuân thủ pháp luật nơi đây."
Phương Minh Nguy ngây ra, ở trên địa bàn của mình bị người ta chống đối. Quả thực có chút không cao hứng, nhưng hắn không thể phủ nhận, lời của Hứa Bình này quả thực là có đạo lý.
Thu lại nụ cười trên mặt, Phương Minh Nguy hỏi: "Nếu tôi có thể tìm được người bảo lãnh, vậy thì có thể được miễn kiểm tra mà cho vào không?"
Hứa Bình hơi ngây ra, tình huống như vậy hắn lần đầu tiên gặp phải.
Phương Minh Nguy mở máy liên lạc trên có tay ra, ấn số của Cơ Nặc. Mấy giây sau, trên màn hình của máy liên lạc xuất hiện khuôn mặt vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng của Cơ Nặc.
"Minh Nguy, cậu ở đâu? Tới Thiên Bằng tinh rồi à?"
Máy liên lạc tuy tiên tiến, nhưng cũng có cự ly truyền tống nhất định. Bình thường mà nói, chỉ cần ở trong nội bộ tinh cầu, vậy thì việc truyền tín hiệu trên cơ bản là không gặp bất kỳ vẫn đề gì, nhưng sau khi rời khỏi tinh cầu, vậy thì chỉ bằng vào công năng của máy truyền tin tức này thì không đủ. Cho nên vừa thấy Phương Minh Nguy sử dụng máy liên lạc mang theo người liền đoán ra vi trí của hắn.
Phương Minh Nguy cười nói: "Tôi về rồi, đang ở cảng vũ trụ, mang theo hàng, phái người tới đón tôi đi, mau một chút."
"Được." Cơ Nặc không nói câu nào dừng liên lạc ngay.
Đám vệ binh Hứa Bình lúc này há miệng trợn mắt, tuy do thị tuyến cho nên không phải ai cũng nhìn thấy hình ảnh trên máy liên lạc của Phương Minh Nguy, nhưng Phương Minh Nguy có ý nói to, tất nhiên để những binh sĩ này nghe thấy giọng nói của Cơ Nặc. Một khi như vậy, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cũng đều đoán ra thân phận của vị đại nhân này.
Phương Minh Nguy mỉm cười với đám người Hứa Bình bọn họ lập tức ườn thẳng người, giống như là binh sĩ kiểm duyệt đón thủ trưởng vậy, tinh thần đầy đủ, tuy chỉ có hơn mười người, nhưng vẫn có chút quân uy.
Trong lòng than thầm một tiếng, Phương Minh Nguy rất tán thưởng năng lực huấn luyện binh lính của Cơ Nặc, không hổ là thủ lình của đại gia tộc, huấn luyện thủ hạ giống như quân chính quy, quả thực có tài.
Sau khi biết thân phận của Phương Minh Nguy, tất nhiên không có ai dám chỉ trỏ hắn nữa, mà ngược lại dưới mệnh lệnh của hắn, hơn trăm chiếc xe hàng cờ lớn lái tới, trước tiên dở hàng trên phi thuyền xuống.
Không lâu sau, Cơ Nặc và Thi Nại Đức dắt tay nhau tới nơi, không khỏi khiến Phương Minh Nguy bất ngờ.
"Hai người sao phải tự mình tới?"
"Nghe nói cậu về, chúng tôi đương nhiên phải tự mình đón tiếp rồi, Phương đại sư." Thi Nại Đức cười hi hi, nói, có điều nhìn bộ dạng của hán, chẳng có lấy một chút tôn Vinh nào đối với cao thủ cấp đại sư.
Phương Minh Nguy cười mắng một tiếng, nhìn Cơ Nặc, đột nhiên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi nhò: "Cơ Nặc, sao anh vẫn chưa có đột phá?"
Trên mặt Cơ Nặc lộ ra vẻ xấu hổ, ấp úng nói không ra lời.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy đảo một vòng, nhìn sang Thi Nại Đức, sự kinh ngạc ở trong lòng càng đậm hơn, thì ra thực lực của Thi Nại Đức lúc này tăng mạnh, mới hơn một năm không ngờ đã đạt tới cảnh giới cấp mười ba rồi.
Lông mày hơi nhíu lại, Phương Minh Nguy nói: "Thế này là sao? Chẳng lẽ thú bảo bị Thi Nại Đức dùng hết rồi à?"
Thi Nại Đức hừ khẽ một tiếng, nói: "Nói linh tinh minh chẳng qua chỉ dùng một nửa mà thôi."
Cơ Nặc gật đầu: "Không sai, viên thú bảo đó tôi và Thi Nại Đức mỗi lần đều sử dụng như nhau, chỉ là gã không ngừng tiến bộ, mà nội kình của tôi tuy tăng trưởng từ từ, nhưng lại không thể nào đột phá được điểm giới hạn."
Phương Minh Nguy không khỏi kinh ngạc, loại tình huống này hắn lần đầu tiên nghe nói tới.
Nhớ năm ngoái hắn đi, Cơ Nặc đã đạt tới mức sắp đột phá, nhưng sau một năm sử dụng nửa viên thú bảo, vẫn còn còn một chút.
Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy nói: "Bỏ đi, chuyện này lát nữa chúng ta về sẽ thảo luận." Dừng một chút, nói: "Cơ Nặc, trình độ dẫn binh của anh không tồi, tôi thấy tố chất quân sự của hộ vệ bến cảng cũng không dưới quân chính quy tí nào. Đặc biệt là tên đội trưởng tên là Hứa Bình đó, tôi rất coi trọng hắn."
Cơ Nặc nhìn các vệ binh tuần tra ở xa xa một cái, cười nói: "Bọn họ vốn chính là quân chính quy mà, đương nhiên là lợi hại rồi."
"Sao cơ?"
"Những người này là Hoa Danh Đường tướng quân phái tới, hiệp trợ chúng ta quản lý tinh cầu này, bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ."
Phương Minh Nguy lúc này mới chợt hiểu, chẳng trách những hành động vừa rồi của họ lại khiến mình cảm thấy đầy quân uy như vậy, thì ra bản thân họ chính là bộ đội tinh nhuệ trong quân.
Thi Nại Đức đột nhiên bước lên, hạ giọng, nói: "Minh Nguy, quan hệ của bạn đối với cao tầng Nữu Man như thế nào?"
"Rất tốt."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc trao đổi ánh mắt hoài nghi với nhau, bọn họ nói khè: "Từ sau khi cậu tham gia cái thí luyện gì đó, người Nữu Man liền tới, thay đổi toàn bộ tư liệu về cậu, hơn nữa còn thu hồi toàn bộ đồ vật liên quan tới cậu, không cho phép bất kỳ ai tiến hành đưa tin về cậu."
Phương Minh Nguy kinh ngạc trong lòng, chuyện này hắn cùng lần đầu tiên nghe thấy.
"Người Nữu Nam có hành động gì với hai người không?"
"Không, bọn họ vô cùng tôn kính chúng tôi, tựa hồ như không hề có ý gây rối, chỉ là..."
Thấy bộ dạng khó mở miệng của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy truy hỏi: "Sao?"
Thi Nại Đức cười khố, nói: "Thẻ thân phận của bạn đâu?"
Phương Minh Nguy móc thẻ quang thân phận ra, đưa cho Thi Nại Đức. Thi Nại Đức quay người ra bên ngoài yêu cầu một máy duyệt thẻ cỡ nhỏ, thứ này ở trên cảng vù trụ có rất nhiều, với thân phận của Thi Nại Đức, đương nhiên có thể tùy thời lấy được.
Cắm thẻ quang vào khe, Thi Nại Đức nói: "Minh Nguy, bạn tự xem đi."
Phương Minh Nguy từ sau khi nhận thẻ thân phận, thật sự cũng không chủ ý, lúc này mắt nhìn thấy lập tức trợn tròn lên, không thốt ra được tiếng nào.
Tư liệu bên trong kỳ thực ná ná như kinh lịch của hắn, chỉ là tuổi tác thì lại chênh lệch quá xa, không ngờ lại đạt tới hai trăm mười ba tuổi.
Thi Nại Đức cười ha ha hỏi: "Minh Nguy, bạn biến thành hơn hai trăm tuổi từ lúc nào vậy?"
Phương Minh Nguy tức giận trừng mắt nhìn gã, suy nghĩ một lát, không hề cảm thấy tức giận mà là kỳ quái, hỏi: "Có lẽ là để thuận lợi đề thăng đẳng cấp văn minh của đế quốc Nữu Man."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc không hẹn mà cùng gật đầu: "Chúng tôi cũng nghĩ vậy, dẫu sao thì một đại sư tinh thần hệ hai mươi tuổi trên uy vọng bất kể là như thế nào cũng không thể sánh bằng một đại sư hơn hai trăm tuổi được."
Phương Minh Nguy gật đầu, có điều hắn cũng rõ ràng, vì sao thủ vệ trên Thiên Bằng tinh lại ngay cả mình cùng không nhận ra. Chắc là người Nữu Man giở trò quỷ rồi. Không ngờ lại thu hết hình ảnh liên quan tới mình- còn không cho phép giới truyền thông đưa tin, những người này nếu như nhận ra hắn thì mới lạ đó.
Thi Nại Đức nhìn thùng hàng chất đầy cảng, hỏi: "Minh Nguy, bên trong là đồ gì vậy?"
"Đồ tốt." Phương Minh Nguy cười cười, nói: "Thứ bên trong là một số dây chuyền sản xuất vũ khí, đợi lát nữa chọn một nơi, một khi lắp đặt điều chinh xong, mình yêu cầu lập tức chế tạo, phải trong vòng một tháng đạt được sản lượng cao nhất."
Cơ Nặc và Thi Nại Đức ngơ ngác nhìn nhau, Thi Nại Đức hỏi: "Minh Nguy, bạn rốt cuộc là cầm thứ gì về vậy, muốn trong vòng một tháng đạt được sản lượng cao nhất, chẳng lẽ là dây chuyền sản xuất súng đồ chơi à?"
Quả thực, những thứ như súng đạn, đừng nói là trong vòng một tháng đạt được sản lượng cao nhất, cho dù là trong vòng một tháng có thể thuật lợi lắp đặt bố trí cũng đã là tốt lắm rồi.
Phương Minh Nguy môn cười, nói: "Yên tâm đi, hàm lượng kỹ thuật của những vũ khí này cực thấp, một tháng thời gian là đủ rồi."
Hai người kia đồng thời gật đầu, có điều quả tinh cầu này dẫu sao cũng thuộc về Phương Minh Nguy, cho dù là hắn làm việc gì hồ đồ một chút cũng chẳng ai dám nói gì.