Có điều tâm tình của Phương Minh Nguy lúc này lại cực kỳ bất ổn, đã có một chút chờ mong, nhưng lại có chút thấp thỏm bất an.
Sau khi Khắc Lỵ Tư chỉ nhảy có một điệu rồi bỏ đi. Thi Nại Đức lập tức thành cái đích của mọi người, trong ánh mắt của đại đa số nam tính, nhìn về phía hắn đều ít nhiều mang theo địch ý.
Thi Nại Đức là câm điếc ăn phải hoàng liên, có khổ mà không nói ra được. Trong lòng hắn đã phát thệ, sau này không cùng Phương Minh Nguy tới Khải Lý gia nữa.
Có điều lời của Khắc Lỵ Tư thì vẫn phải chuyển, mà càng khiến gã buồn bực hơn là, Phương Minh Nguy sau khi nhận được tin tức này, lập tức bỏ lại gã, không chút lưu tình, bỏ đi luôn.
Loại hành vi thấy sắc quên bạn này càng khiến hắn thầm lên án không thôi.
Nhưng tâm tư của Phương Minh Nguy đã không còn ở trên người hắn nữa rồi, giai nhân có hẹn, tất nhiên là không thể chối từ.
Hơn nữa mục đích chủ yếu là muốn xem thử sau khi trải qua va chạm linh hồn, Khắc Lỵ Tư vì sao lại có thay đổi lớn như vậy, loại thay đổi này sẽ mang tới cho cô ta kết quả gì.
Nếu không làm rõ những điều này, hắn sẽ không cam tâm.
Con đường thông tới vườn sau rõ ràng là có rất nhiều bảo tiêu thủ vệ, có điều sau khi nhìn thấy Phương Minh Nguy, không có ai bước ra ngăn cản, có thể thấy họ sớm đã được phân phó rồi.
Vòng qua một con suối nhân tạo nhỏ, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng hình mỹ lệ đơn độc.
Có lẽ là bởi vì duyên cổ uống một chút rượu vang, da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng động lòng người, đôi môi mọng đỏ thắm ướt át khiến người ta có một loại xung động muốn lao tới mà hôn ngấu nghiến, Phương Minh Nguy thầm hít sâu một hơi, ép cái ý niệm kiều diễm ở trong đầu xuống.
"Khắc Lỵ Tư tiểu thư, xin chào."
"Phương Minh Nguy tiên sinh. Mời ngồi."
Trên một cái bàn đá nho nhỏ đặt một bình rượu vang là hai cái chén, tuy không nhìn thấy năm, nhưng rượu vang thường rất thuần, khiến người ta hồi vị vô cùng.
"Cái bàn này là nơi mà Lý Minh thúc thúc thích nhất, ông ấy thường một mình tới đây pha trà, có điều tôi uống không quen cái loại đó." Khắc Lỵ Tư mỉm cười nói.
Phương Minh Nguy một mực quan sát vẻ mặt của cô ta, song không nhìn thấy một chút thất thố nào, trong lòng vừa vui mừng lại vừa buồn bã. Quá nhiên tình hoài nữ nhi mà cô ta biểu hiện ra lần trước, thật sự là bởi vì nguyên do va chạm linh hồn. Hơn nữa từ cảnh trước mắt có thể thấy, loại ảnh hường này chắc đã bị tiêu trừ triệt để rồi.
Có lẽ nữ tử mỹ lệ này vẫn đang hoài nghi gì đó, nhưng cái này không có bất kỳ quan hệ gì với hắn.
"Khắc Lỵ Tư tiểu thư, cô gọi tôi tới nếu như không có gì phân phó thì tôi xin cáo từ vậy."
Đã có được đáp án mà mình muốn Phương Minh Nguy cũng mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện. Khắc Lỵ Tư quả thực là một nữ nhân mỹ lệ, hơn nữa còn đẹp tới cực điểm, rất khó khiến người ta không động lòng.
Nếu tiếp tục ở riêng một chỗ với cô ta, Phương Minh Nguy không dám khẳng định ý niệm không cùng cô ta va chạm linh hồn nữa liệu có còn được kiên định nữa không.
"Phương tiên sinh, tôi mời anh tới đây, kỳ thực là có một chuyện muốn thỉnh giáo." Khắc Lỵ Tư ôn nhu nói.
"Cô nói đi."
"Không biết Phương tiên sinh có còn nhớ cuộc thi đối kháng giữa hai viện vào tháng trước không?"
"Đương nhiên, đó là cuộc thi chính thức đầu tiên trong đời mà tôi tham gia, chỉ sợ rằng cả đời này cũng khó mà quên được."
"Cả đời ư?" Đôi môi đỏ của Khắc Lỵ Tư hơi cong lên, chậm rãi nói: "Đối với tôi mà nói, có lẽ đó cũng là chuyện mà tôi cả đời cũng không quên được."
Phương Minh Nguy giật thót mình, hắn lặng yên nhìn Khắc Lỵ Tư, trong đôi mắt mỹ lệ đó tựa hồ như có một loại trí tuệ có thể nhìn thấu thế tình.
Có điều, sau giây lát hai người bốn mắt nhìn nhau, má Khắc Lỵ Tư đột nhiên đỏ ửng lên, ánh mắt của cô ta cũng có chút mê mang bất định.
Phương Minh Nguy vô cùng kinh ngạc. Khắc Lỵ Tư là ai, với gia thế và kinh lịch của cô ta sao lại đột nhiên có biêu hiện thất thố như vậy.
Mơ hồ, hắn tựa như phát giác ra gì đó, thế là chậm rãi rướn đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mỹ lệ của Khắc Lỵ Tư.
Hô hấp của Khắc Lỵ Tư trở nên gấp gáp, cô ta không biết vì sao, mỗi lần bị hai mắt của Phương Minh Nguy nhìn chằm chằm, mình đều bất giác tâm thần bất an chân tay luống cuống. Hơn nữa càng khiến cô ta kinh ngạc hơn là, cô ta không ngờ lại không thấy ghét loại cảm giác này, ngược lại còn lờ mờ có cảm giác chờ mong.
Đó là một đôi mắt mỹ lệ màu lam đậm, giống như là biển lớn vô biên, có thể hấp thu được linh hồn của người ta.
Có điều thần chí cơ giáp vô cùng tỉnh táo, lực lượng tinh thần của hắn đã phát động, nhìn sâu vào trong bờ biển lớn mênh mông này.
Đột nhiên, linh hồn của hắn hơi rung lên.
Không sai, chính là linh hồn, khi hai đôi mắt đan vào nhau ở không trung, linh hồn của bọn họ cũng gắn kết với nhau.
Phương Minh Nguy có thể cảm thấy rõ ràng rằng, ở sâu trong linh hồn của đối phương có khí tức của mình, đó là một loại cảm ứng rất kỳ diệu, tựa hồ như ở trước mặt mình, linh hồn của đối phương giống như là một vườn hoa mỹ lệ mở toang, để mặc cho mình hái lượm vui chơi ở bên trong, mà không có một chút năng lượng kháng cự nào.
Một bóng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ lóe lên ở sâu trong linh hồn, nhanh tới mức khiến người ta hoài nghi có phải là thị giác mình nhìn lầm hay không.
Cái bóng đó là của ai? Hai mắt Phương Minh Nguy co lại, miệng lầm bầm tụng một đoạn chú ngữ tối nghĩa và bí ẩn.
Ở sâu trong lin hồn của Khắc Lỵ Tư. không ngờ có bóng dáng của một người, càng lúc càng gần, hắn nhìn thấy rõ rồi, người đó là... không ngờ lại là chính hắn.
Vào thời khắc này, các loại tình hình mà lần trước hai người đan xen linh hồn diễn lại một lượt ở trong đầu hắn một cách hoàn mỹ.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rồi, lần trước khi hai linh hồn đan xen, mình vô ý reo xuống một hạt lực lượng tinh thần ở sâu trong linh hồn của Khắc Lỵ Tư.
Có lẽ chính bởi vì điểm này, cho nên nữ tử này ở trước mặt mình mới có biểu hiện bất kham như vậy.
Nhưng tình huống chân thực lại tuyệt không phải vậy, nếu như không có sự hấp dẫn một chút lực lượng tinh thần này, vậy thì ở trong mắt Khắc Lỵ Tư, mình so với người bình thường thì chẳng có chút khắc biệt nào cả.
Chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng Phương Minh Nguy vô cùng rối bời, sao lại biến thành thế này? Thế này rốt cuộc là sao, là xấu ư?
Khóe miệng hắn nở một nụ cười bất đắc dĩ, một kế hoạch lớn gan đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Lại mở mắt ra, trong mắt Phương Minh Nguy lấp lóe một loại lực lượng thần bí nào đó.
Nếu người khác nhìn thấy, tối đa cũng chỉ cảm thấy mắt hắn sáng lên một chút, giống như là một con sói đói ba ngày ba đêm chưa ăn gì đột nhiên nhìn thấy một con dê nhỏ vậy, phát ra loại biểu hiện dục vọng thâm tầng nhất.
Có điều, ở trong mắt Khắc Lỵ Tư, ý tức mà loại ánh mắt này đại biểu hoàn toàn khác hẳn trong lòng cô ta, tựa hồ như có một cỗ lực lượng thần bí đang kẻ kêu người đáp với đối phương.
Thân thể cô ta tựa hồ như không còn thuộc về mình nữa, linh hồn của cô ta, ý thức của cô ta, vào thời khắc này, giống như bị đối phương khống chế hoàn toàn.
Trong thân thể của cô ta cũng không còn một chút lực lượng nào, hô hấp của cô ta bất tri bất giác đã đạt tới mức gấp rút rồi.
Tiếng hồn hển nho nhỏ phát ra từ cổ họng giống như một khúc nhạc vô cùng dụ người, khiến người ta tâm động thần diêu.
Miệng lưỡi khô khốc, hai má đỏ hồng, ánh mắt mê li, răng cắn nhẹ vào môi dưới, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái đầu lưỡi thơm nho nhỏ quệt qua môi, càng khiến người ta khí huyệt sôi sục, khó mà kiềm chế được mình.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy trong sáng vô cùng, trong lòng hắn thì vui mừng không thôi, thì ra thông qua linh hồn tương giao giữa hai bên, ngay cả người sống cũng có thể khống chế được.
Có điều phương thức khống chế lại hơi quái dị, cũng có chút nguy hiểm.
Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa lực lượng tinh thần mạnh nhất của mình, vốn là muốn thử một chút, xem xem có thể cộng hưởng với tâm linh của đối phương hay không, nhưng hiện tại xem ra, hiệu quả rất tốt hơn nữa có xu thế ngoài sức tưởng tượng.
Bất kể là ai, sau khi nhìn thấy biểu tình của Khắc Lỵ Tư, chỉ cần là nam nhân, chắc chắn không thể không dao động.
Phương Minh Nguy là một nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân hàng thực giá thực, huyết khí phương cương, há lại có đạo lý không động lòng.
Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng không muốn làm hòa thượng, cho nên hô hấp của hắn dần dần cũng bắt đầu trở nên gấp rút, hơn nữa có tần xuất gần bằng đối phương.
Song, đúng như cái gọi là việc tốt thường hay gặp trắc trở, đúng vào lúc Phương Minh Nguy chủ động áp dụng hành động tiếp theo thì đèn điện sáng lên.
"Khắc Lỵ Tư, bạn ở đâu?"
Một giọng nói êm tai từ gần đó truyền tới. Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh lại, hắn quay đầu lại nhìn, bóng dáng của một thiếu nữ lãnh diễm vô song đập thẳng vào mắt.
Phương Minh Nguy lúc này đứng rất gần Khắc Lỵ Tư, tư thế của hai người cũng phi thường ám muội, hơn nữa Khắc Lỵ Tư đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm tri và phân ứng đối với ngoại giới đều lộ ra vẻ như người mất hồn.
Ánh mắt của thiếu nữ lãnh diễm đột nhiên trào lên lửa giận, thân hình của cô ta thoáng động, đã biến mất trong mắt Phương Minh Nguy.
Một cỗ kình phòng từ bên ngoài ập tới. Phương Minh Nguy thầm biết không ổn. nhưng năng lực thể thuật của hắn lúc này căn bản không thể né được.
Có điều may mà theo Thi Nại Đức học tập quân thể quyền hơn hai tháng, năng lực thể thuật của hắn đã đạt tới cấp ba. Tuy không thể ngăn cản được, cũng không kịp né tránh, nhưng làm ra tư thế rụt đầu co chân thì vẫn kịp.
Một tiếng ầm vang lên, thân thể của Phương Minh Nguy giống như một quả bóng cao su, bị người ta đá cho bay ra ngoài.
Trên đường bay đè hoa bẻ cành, vô cùng thảm hại, may mắn là gần đây không có thứ nào tương tự như đá khối, nếu không bị gãy không phải là hoa cỏ vô tội mà là một sổ linh kiện nào đó trên người hắn rồi.