ha ngồi với nhau.
Trong giới lính đánh thuê, đãi ngộ của mỗi người có quan hệ trực tiếp
tới thực lực của hắn. Nơi ở rộng rãi như vậy, trong lính đánh thuê đoàn
Miêu Vương là thuộc loại giành cho lính đánh thuê nhất đẳng.
Biểu hiện của Cơ Nặc và Phương Minh Nguy tất nhiên là có tư cách để
sống ở đây, nhưng Thi Nại Đức cũng có thể sống ở đây, hoàn toàn là nhờ
phúc của hai người họ.
Tham quan xung quanh một lúc, trên mặt Phương Minh Nguy thủy
chung vẫn giữ nụ cười vui tươi.
Thi Nại Đức nghi hoặc, hỏi: "Minh Nguy, bạn đang cao hứng cái gì
thế?"
"Không có gì." Phương Minh Nguy thuận miệng hỏi: "Thi Nại Đức,
tiền mặt của La Mai Lâm có đáng giá không?"
"Tiền mặt của La Mai Lâm đương nhiên là đáng giá rồi." Thi Nại Đức
giải thích: "La Mai Lâm là quốc gia có văn minh cấp bốn, nghe nói đã có
thực lực của quốc gia văn minh cấp năm, tiền mặt của bọn họ có giá trị
cực cao?"
"So với tiền của liên minh địa cầu chúng ta thì sao?"
Thi Nại Đức do dự một lát rồi nói: "Cái này, mình phải lên Thiên Võng
xem đã, chắc Thiên Võng của Mạt Khắc Lâm có tin tức về phương diện
này."
"Không cần đâu, một La Mai Lâm tệ tương đương với năm ngàn điểm
của liên minh địa cầu." Cơ Nặc lạnh lùng nói.
"Ông làm sao mà biết được?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.
"Tôi tốn một đoạn thời gian để nghiên cứu những quốc gia nằm quanh
liên minh địa cầu, La Mai Lâm chính là một trong số đố."
"Rất tốt, ông có thể khẳng định chứ?"
"Đương nhiên là có thể." Cơ Nặc nói như chém đinh chặt sắt.
Phương Minh Nguy tính nhẩm một lúc, trong ký ức của Ai Khắc, trong
thẻ có hơn ngàn vạn La Mai Lâm tệ, nếu đối ra tiền địa cầu, mình ít nhất
cũng thật sự phát đại tài rồi.
"Cơ Nặc, Mạt Kim Tư tệ đáng giá không?"
"Cũng tính là đáng giá, tỷ giá hối đoái với điểm của liên minh địa cầu
chúng ta là 1:300."
"1:300, ít vậy thôi à?"
"Không ít đâu. Mạt Kim Tư tuy là quốc gia văn minh cấp ba, nhưng
liên minh địa cầu chúng ta bởi vì quan hệ của lão sư, cho nên sau lưng có
sự ủng hộ của đế quốc cấp năm Nữu Mạn, tổng lực quốc hợp cũng không
kém hơn họ là bao nhiêu."
"À, hèn chi." Phương Minh Nguy thì thào.
Nhất Dạ Tình ngày trước bắt cóc hắn chính là mật thám của quốc gia
Mạ Tư Kim. Đặc vụ của quốc gia văn minh cao đẳng bắt cóc nhân viên
nghiên cứu khoa học của quốc gia văn minh cấp thấp, loại chuyện này là
khá hiếm thấy. Chắc rằng trong mắt họ, những kỹ thuật này của mình chắc
là từ đế quốc Nữu Mạn truyền ra rồi.
Vứt bỏ việc này, Phương Minh Nguy tiếp tục suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy
Thụy Khắc Tư tệ thì sao? Giá trị thế nào?"
Thuỷ Khắc Tư Tệ trong ký ức của Ai Khắc là nhiều nhất, trong một
tấm thẻ nào đó, Thụy Khắc Tư Tệ không ngờ lại có tiền gửi ngân hàng
đạt tới trên ngàn tỷ.
Trên ngàn tỷ, đây là dạng khái niệm gì, chỉ cần số tiền này đổi ra điểm
liên minh địa cầu, Phương Minh Nguy lập tức có thể trở thành nhất đại
phú hào trong liên minh địa cầu rồi.
"Thụy Khắc Tư?" Cơ Nặc nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cười nói: "Cậu
muốn nói tới tiền mặt của nước cộng hòa Thụy Khắc Tư ư?"
"Đúng rồi, vậy giá trị tiền mặt của họ thì thế nào?"
Cơ Nặc mim cười, nói: "Bất kỳ tiền mặt nào cũng có giá trị của nó.
Tiền của Thụy Khắc Tư cũng không ngoại lệ."
Phương Minh Nguy thở dài một hơi, hỏi: "Tốt quá rồi, vậy thì tiền của
Thụy Khắc Tư có thể đổi ra bao nhiêu điểm địa cầu."
Cơ Nặc mim cười xòe mười ngón tay ra, rồi cụp xòe mấy lần.
Phương Minh Nguy bực bội hỏi: "Đừng giả câm giả điếc nữa, nói cho
tôi biết đi, tỷ giá hối đoái là bao nhiêu."
"Một đổi mười vạn."
"Oa, một đổi mười vạn." Phương Minh Nguy hét toáng lên, trong mắt,
vô ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cơ hồ như cả người hắn đều rơi vào cảnh giới
si ngốc.
Một đổi mười vạn, vậy ngàn ức Thủy Khắc Tư tệ là bao nhiêu điểm?
Đúng vào lúc Phương Minh Nguy đang tốn hết công sức để tính toán
vấn đề này, Cơ Nặc lại mở miệng: "Đúng vậy, một đổi mười vạn, nước
cộng hòa Thủy Khắc Tư do chiến tranh nên đã phân liệt, từ một quốc gia
phân thành bốn, tiền cũ đã triệt để mất giá trị, chỉ có thể làm vật kỷ niệm
thôi."
Phương Minh Nguy càng nghe càng thấy không ổn, rụt rè hỏi: "Cơ Nặc
tiên sinh, ông không phải là nói, tỷ giá hồi đoái giữa hai nước là một đối
một vạn ư?"
"Đúng vậy." Cơ Nặc mặt mày vô tội nói: "Một điểm liên minh địa cầu
có thể đổi với mười vạn thụy Khắc Tư tệ, tôi có nói sai đâu."
Khóe miệng Phương Minh Nguy co giật, suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là
đổi ngược.
Một đổi một vạn, Phương Minh Nguy cơ hồ chết lặng. Khoản tiền có
nhiều nhất trong ngân hàng sao lại chẳng đáng giá đến vậy.
Thở dài một hơi, tiền trong vũ trụ đúng là quá kỳ diệu. Thì ra trên ngàn
tỷ Thụy Khắc Tư tệ còn không bằng mấy chục vạn La Mai Lâm Tệ.
Thật sự không biết Ai Khắc lúc sinh tiền giữ nhiều tiền Thụy Khắc Tư
Lệ như vậy làm gì, chẳng lẽ gã đầu cơ, muốn mua thấp bán cao ư?
Thấy Phương Minh Nguy nhanh chóng biến thành mặt mày ủ rũ, Thi
Nại Đức quan tâm hỏi: "Minh Nguy, chẳng lẽ trong tay bạn của Thụy
Khắc Tư tê ư?"
Phương Minh Nguy hữu khí vô lực gật gật đầu.
"Có bao nhiêu?"
"Một ngàn tỷ."
"Một ngàn... tỷ?" Thi Nại Đức kinh ngạc nói: "Bạn điên rồi à, giữ một
đống giấy lộn như vậy làm cái gì?"
"Mình làm sao mà biết được." Phương Minh Nguy cười khổ, nói: "Là
bạn mình tặng."
"Tặng bạn Thụy Khắc Tư tệ, bằng hữu của cậu đúng là..." Cơ Nặc cười
khằng khặc, nói: "Khuyên cậu một câu, tốt nhất mau mau bán đi, nếu
không tới lúc đó lại bị giảm giá trị, vậy thì thật sự chẳng khác mớ giấy lộn
là mấy đâu."
Phương Minh Nguy quay người, dùng truyền cảm khí nối với thiết bị
thiên võng ở trong phòng, sau một lúc, hắn thảo truyền cảm khí xuống,
cười khổ nói: "Không được, ngân hàng nơi này từ chối đối Thụy Khắc Tư
tệ."
Cơ Nặc nói: "Xem ra tình hình so với tôi nghĩ còn xấu hơn, nước cộng
hòa Thụy Khắc Tư thật sự đã phân liệt rồi."
Phương Minh Nguy lắc đầu, cuối cùng cũng thoát khỏi tâm trạng ủ rũ,
chỗ tiền này dẫu sao cũng là tiền từ trên trời rơi xuống, có thế có được tất
nhiên là chuyện tốt, mà không được thì cũng không sao.
Thấy Phương Minh Nguy khôi phục lại nhanh chóng như vậy, cho dù
là Cơ Nặc và Thi Nại Đức cũng không tránh khỏi có chút khâm phục.
Phương Minh Nguy không hỏi về chuyện đổi tiền nữa, mà trực tiếp lên
thiên võng tiến hành tìm kiếm, một lát sau, hắn đã kiểm kê xong toàn bộ
tiền trong tay, cũng có tính toán sơ bộ.
Chỗ tiền này, chắc đổi được khoản một trăm tỷ điểm liên minh địa cầu.
Một khoản tiền lớn như vậy, cho dù là ở trong liên minh địa cầu, chắc
cũng khiến tuyệt đại đa số người đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu.
Vừa nghĩ tới tỷ giá tiền giữa quốc gia cao cấp và liên minh địa cầu,
Phương Minh Nguy lại cảm thấy đầu to như cái đấu.
Trên địa cầu, bất kể là gia tộc Khoa Tư Tháp hay là gia tộc Khái Lý,
đều chỉ cần hơi giậm chân một cái là khiến chính phủ chấn động ba phần
Nhưng ở trong vũ trụ, trong đại liên bang nhân loại, bọn họ chẳng là gì.
Thiết kế của tộc nhân Thiên Dực là thoát thai từ kế hoạch cải tạo chiếc
vệ tinh mà trước lúc lâm chung gã nhìn thấy, cũng chính là nói, nếu như
cái tạo căn cứ trong tử địa thành công, vậy thì trong tay Phương Minh
Nguy sẽ có thêm một phi thuyền cấp tinh cầu có thể tự do bay lượn trong
vũ trụ.
Dạng vật khổng lồ này, ở trong liên minh địa cầu, tuyệt đối thuộc loại
tồn tại siêu cấp vô địch.
Có điều tới lúc này, Phương Minh Nguy sau khi trả ra giá cả của hàng
hóa trên Thiên Võng của Mạt Khắc Lâm, hắn bi ai phát hiện ra rằng, hơn
trăm tỷ điểm liên minh, địa cầu của mình căn bản không đủ để duy trì cái
kế hoạch cải tạo khổng lồ này.
Không chỉ là một mình hắn, cho dù là liên hợp tất cả các gia tộc lớn
của liên minh địa cầu lại, cũng chưa chắc đã thu thập đủ tài liệu và nhân
viên kỳ thuật hợp cách.
Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy cảm nhận được rõ giới hạn
không thể bù đắp được giữa quốc gia cấp cao và quốc gia cấp thấp.
Phú khá địch quốc, câu nói này tuyệt đối là nói suông.
Một gia tộc khổng lồ trong quốc gia cao cấp, tư sản và thực lực mà bọn
họ sở hữu sợ là hơn xa cả một quốc gia cấp thấp.
Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy có chút tức giận lướt khắp Thiên
Võng. Đột nhiên, hắn nhớ tới tộc nhân Thiên Dực và các linh hồn hải tặc
đã thu thập được.
Chia nhỏ lực lượng tinh thần thành vô số phần, phân biệt tiến vào trong
những linh hồn này. Song, sau một tiếng, Phương Minh Nguy chán nán
bỏ cuộc.
Bởi vì hắn phát hiện, những người này tuy mỗi người đó có một khoản
tiền riêng của mình- nhưng vấn đề là, dung lượng của kho tiền này quá
nhỏ, cho dù cộng toàn bộ lại, đối với nhu cầu của Phương Minh Nguy mà
nói, vẫn là cửu ngưu nhất mao, không đáng nhắc đến.
Người có nhiều tiền nhất trong đó không ngờ vẫn là tộc nhân thiên dực,
tuy tài sản mà gã lưu lại không bằng được Ai Khắc, nhưng so với những
tên hải tặc đó thì nhiều hơn nhiều.
Tới đây, Phương Minh Nguy trừ kinh thán trước sự bất công của phân
phối tài chính do chênh lệch văn minh tạo thành ra thì cũng chẳng có cách
giải quyết nào khác.