Bình thường khi mang vương miện vào, năng lực cảm ứng của Phương Minh Nguy có thể mớ rộng vạn lần, mà những linh hồn bị hắn thu nạp lằn thứ nhất, vô luận là cách nhau rất xa, nhưng hắn vần có thể cảm ứng được.
Chỉ la, lần này thỉ khác, Phương Minh Nguy thông qua vương miện nhỏ có thể cảm nhận được một lực lượng khổng lồ có thể hoàn toàn đè chết mình.
Lực lượng này hắn vô cùng quen thuộc, nói đơn giản, đây là lực lượng linh hồn, nhưng mà lin hồn nào mà có thể ẩn cHứa một lực lượng không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Cẩn thận cảm ứng thuộc tính của lực lượng này, trong lòng Phương Minh Nguy liền thấy không ổn. Hắn hiểu rõ, linh hồn có lực lượng cường đại như vậy, trước đây tuyệt đối chưa từng gặp, nếu như mình có thể hấp thu, thì chỗ tốt thu hoạch được khó mà có thể tưởng tượng được. Chỉ là, Phương Minh Nguy cũng có một tia lo lắng, lực lượng của mình so với lực lượng này, giống như là một giọt nước so với đại dương vậy, muốn nuốt cả đại dương vậy, quả thật là hành động tự tìm đường chết.
Tâm thần bất ổn tháo vương miện xuống, tất cả cảm ứng đều biến mất không thấy, chỉ còn lại một cảm giác rung động mãnh liệt tràn đẩy trong lòng.
Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy hạ quyết tâm, nhất định phải đi nhìn một cái, xem rốt cục đó là thử gỉ.
Một lần nữa mang vương miện lên, Phương Minh Nguy thu liễm tâm thần lại, cẩn thận cảm ứng vị trí của cổ lực lượng này. Sau một hồi, trên mặt hắn nổi lên một tia nghi hoặc cười khổ.
Thỉ ra lực lượng này đến từ khu vực trung tâm tử địa.
Tử địa Khoa Tư Tháp là một nơi nguy hiểm, nếu như chỉ ở ngoài rìa thôi, thì như vậy phi thuyền cấp hai có thể kiên trì được, nhưng một khi tiến vào trung tâm, trình độ nguy hiểm ở nơi ấy tăng lên gấp trăm lần. Tối thiểu, theo Phương Minh Nguy biết, ngươi đi trước không có một vạn thì cũng có tám ngàn, nhưng chẳng ai trở về cả.
Do dự một chút, rốt cục là có nên tiến vào trung tâm tử địa hay không?
Cắn răng, Phương Minh Nguy vẫn quyết định đi xem một lần. Dù sao làm một vong linh pháp sư đùa giỡn với linh hồn, thì không cách nào có thể thờ ơ với lực lượng linh hồn cường đại cả.
Nhưng mà, Phương Minh Nguy không có ý định lái phi thuyền của liên minh địa cầu đi vào trung tâm tử địa. Hoa Già Hoành đã mang đến chiến hạm tiên tiến nhất của Nữu Mạn đế quốc, tội gì mà không lợi dụng.
Nhanh chóng lái phi thuyền đi đến bên cạnh Hoa Già Hoành, Phương Minh Nguy cười khổ nói: “Hoa tiên sinh, còn có một chuyện rất quan trọng, xin ngài cho phép”
“Phương tiên sinh có việc gì xin cử nói, chi cần chúng tôi có thể làm được, tuyệt đối không từ chối”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đỏ lên, gian nan nói ra yêu cầu quá đáng của mình: “Hoa tiên sinh, tôi muốn mượn một chiến hạm tiên tiến nhất của ngài để sử dụng, không biết... ”
Hoa Già Hoành khẽ giật mình, sau đó sảng khoái nói: “Được, vô luận là Phương tiên sinh muốn phi thuyền nào, tôi đều toàn lực ủng hộ” Sau đó, hắn lập tức ra lệnh cho một thuyền trưởng chiến hạm nhường quyền chỉ huy.
Phương Minh Nguy cảm kích nhìn hắn, do dự nói: “Hoa tiên sinh, ý của tôi là muốn xin ngài đem chiến hạm cho tôi mượn tạm thời”
“Chiến hạm? Vậy người trên chiến hạm?”
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, khẽ gật đầu.
Hoa Già Hoành do dự nửa ngày, cuối cùng nói: “Phương tiên sinh, không phải là tôi không chịu cho mượn, mà chiến hạm này dù sao cũng là sản phẩm của Nữu Mạn đế quốc, nếu như không có tri thức nhất định, chỉ sợ là rất khó lái!”
Tuy hắn đã nói hết sức uyển chuyển, nhưng ngụ ý vẫn biểu đạt rõ ràng sự lo lắng của hắn, nếu như không có bản lĩnh lái chiến hạm, thì tốt nhất là đừng thử.
Phương Minh Nguy suy nghĩ một chút, Hoa Già Hoành nói không sai, những linh hồn trong đầu mình cũng không được chứng kiến chiến hạm của quốc gia cấp năm, trông cậy bọn nó đi điều khiển quả là một chuyện không có khả năng. Nhưng muốn nhân viên trên chiến hạm đi theo mình, Phương Minh Nguy cũng không yên tâm.
Thôi được rồi, để cho người Thiên Dực tộc và Ai Khắc thử một chút, nếu như bọn nó có thể kết hợp điều khiển chiến hạm, như vậy mình sẽ đi vào, nếu như bọn nó không làm được, như vậy thì lần này không cần cường cầu.
Hạ quyết tâm, Phương Minh Nguy nói “Hoa tiên sinh, không biết có thể để cho tôi thử một chút được không?”
Hai mát của Hoa Già Hoành đột nhiên bắn ra tia sáng, kinh ngạc nói: “Phương tiên sinh, cậu muốn một mình điều khiển?”
“Đúng”
“Phương tiên sinh, nếu như tôi nhớ không lầm, tu vi tinh thần hệ của ngài là cấp mười một”
“Không, cấp mười hai”
“Mười hai..Hoa Già Hoành há to miệng, hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn không biết nên làm sao. vẻ mặt hắn kỳ quái, hỏi: “Hình như một năm trước ngài mới đạt đến cấp mười một mà!”
“Đúng vậy, dùng một năm thời gian mới khiến cho lực lượng tinh thần tăng lên một bậc, đủng là hổ thẹn” Phương Minh Nguy thở dài nói.
Khóe miệng của Hoa Già Hoành co giựt lại, sắc mặt thay đổi, nghe xong những lời này, ngay cả tâm lý hộc máu hắn cũng đã có rồi.
Hiệp Bá Bảo lo lắng nhìn Hoa Già Hoành, khẽ lắc đầu, ở cùng với Phương Minh Nguy, nếu không thể giữ vững tâm lý bất kỳ lúc nào, thì như vậy có chết khi nào cũng không biết.
“Được rồi, là cấp mười hai” Hoa Già Hoành vất vả nói: “Phương tiên sinh, theo tôi được biết, chi phi thuyền này tuy không phải là phi thuyền tiên tiến nhất quốc gia của tôi, nhưng muốn một mình điều khiển, như vậy chẳng những phải trải qua một năm huấn luyện, hơn nữa lực lượng tinh thần ít nhất cũng cần hơn cấp mười ba”
“Một năm!” Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên nhìn phi thuyền, đột nhiên nói: “Tôi không đợi lâu như vậy được, không bằng để cho tôi thử một lần”
Hoa Già Hoành do dự thật lâu, rốt cục nói: “Được rồi, nhưng tôi có một yêu cầu”
“Cái gì?”
“Khi cậu thử điều khiển, tất cả thuyền viên phải có mặt, hơn nữa tùy thời tiến nhận quyền điều khiển” Hoa Già Hoành nói không chừa đường lui: “Đương nhiên, nếu sự điều khiển của cậu được thuyền viên tán thành, như vậy tôi làm chủ, chiếc chiến hạm này sẽ thuộc về cậu”
Phương Minh Nguy nghe xong, mừng rỡ kích động nói: “Được, vậy cảm ơn Hoa tiên sinh”
Hoa Già Hoành cười đưa hắn lên chiến hạm, sau đó quay đầu hỏi: “Chú Diệp, lực lượng tinh thần của hắn thật sự tăng lên cấp mười hai trong một năm?”
“Đúng”
“Một năm có thể tăng lên một bậc!” Hoa Già Hoành hy vọng vạn phần, hỏi: “Chú Diệp, mỗi ngày chú đều ở cùng hắn, có nhìn thấy hắn huấn luyện thế nào không?”
Sắc mặt của Hiệp Bá Bảo trở nên cực kỳ cổ quái, trầm giọng nói: “Thấy, thật ra mỗi ngày Phương tiên sinh đều huấn luyện, mà còn vô cùng khác khổ, nhưng mà... ”
“Nhưng mà cái gì?”
"Nhưng mà hắn ta huấn luyện đều là năng lực thể thuật”
“Cái gì?” Hoa Già Hoành kỳ quái hỏi: “Huấn luyện năng lực thể thuật?”
“Đúng”
“Huấn luyện năng lực thể thuật mà lực lượng tinh thần lại phát triển nhanh chóng, đây là chuyện gì?”
Hiệp Bá Bảo ngẩng đầu lên nhìn nóc phi thuyền, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: “Tôi cũng không biết, có lẽ, hắn thật sự là một thiên tài rất giỏi”
“Thiên tài? Chú Hiệp, chú nghĩ nếu thiên tài này muốn điều khiển chiếc phi thuyền, cần bao nhiêu thời gian?”
“Có thể không lâu, đại khái là một tháng”
“Một tháng sao?” Hoa Già Hoành thì thào, trong lời nói lộ ra vẻ nghi hoặc nồng đậm.
Giờ phút này, Phương Minh Nguy được bọn họ gọi là thiên tài, đã yên ổn mang vương miện lên, hơn nữa thuận lợi tiếp nhận quyền khống chế chiến hạm.
Đương nhiên, hẳn cũng hiểu rõ, sau lưng hắn có rất nhiều thuyền viên đang chăm chú theo dõi, chỉ cần mình điều khiển sai, thì bọn họ sẽ tiếp nhận quyền điều khiển mà không chút do dự.
Hít sâu một hơi, đem ý niệm phát vào trong vương miện, sau một khắc, linh hồn của người Thiên Dực tộc và Ai Khắc đồng thời bay vào vương miện.
Tuy Phương Minh Nguy có thể sử dụng năng lực của bản thân để dung hợp với linh hồn, nhưng mà vương miện thần bí khó lường này tựa hồ có thể phát huy sở trường cao hơn vậy nữa.
Phàm là linh hồn được vương miện thu nạp, tựa hồ cũng biến thành một chỉnh thể, tri thức và năng lực của từng linh hồn đều được dung hợp hoàn toàn vào một chỗ. Bởi như vậy, lực lượng của những linh hồn này không phải đơn giản là một cộng một, mà thực lực bọn họ có thể phát huy ra, giống như là phép nhân trong số học vậy, có thể bộc phát ra trình độ vượt ngoài dự kiến.
Như bây giờ vậy, linh hồn Ai Khắc và linh hồn người Thiên Dực tộc vừa kết hợp, lập tức dùng một tốc độ không thể tưởng tượng hấp thu tất cả tư liệu của phi thuyền.
Hoa Già Hoành cũng không hề động tay động chân vào cái gì, cho nên sau một lát, hai linh hồn trong vương miện đã thu lấy tất cả tư liệu trên phi thuyền, tiện thể đã làm cho Phương Minh Nguy biết không ít số liệu.
Thông qua những số liệu này, Phương Minh Nguy đã có thể thấy được, chiếc phi thuyền này quả thật là một trong các chiến hạm hiếu chiến nhất của Nữu Mạn đế quốc, thậm chí là còn cao hơn một bậc so với sau phi thuyền trong tay Phương Minh Nguy.
Đương nhiên, chất lượng phi thuyền tăng lên, thì nhàn viên cần để điều khiển cũng tăng lên. Trên phi thuyền này, có một cao thủ tinh thần hệ cấp mười một và ba cao thủ thể thuật cấp mười ba tọa trấn, cũng chỉ có bốn người bọn họ thay nhau chỉ huy, mới có thể hoàn toàn phát ra được thực lực cường đại của phi thuyền này.
Nếu như Phương Minh Nguy sử dụng những linh hồn bình thường trong đầu, như vậy thì trong tình huống không có bất kỳ huấn luyện nào, tuyệt đối là không cách nào điều khiển được chiếc phi thuyền này. Nhưng mà, dưới sự trợ giúp của vương miện, linh hồn người Thiên Dực tộc nhanh chóng biết được tất cả kết cấu và phương pháp điều khiển chiếc phi thuyền, hơn nữa còn đem kinh nghiệm này truyền thụ cho linh hồn Ai Khấc.
Phương Minh Nguy lẳng lặng nằm trong khoang thuyền phong kín, sau khi hai linh hồn nghiên cứu xong, bọn họ rốt cục đã hoàn toàn nắm giữ được chiếc phi thuyền này.
Phi thuyền chậm rãi động, trong tử địa động nhiên đánh ra một vòng quẹo đẹp mắt, sau đó, phi thuyền mớ tốc độ lớn nhất. Dưới ánh mắt khó tin của mọi người, phi thuyền nhanh chóng hoàn thành hai mươi vòng chuyển hướng tiêu chuẩn của phi thuyền, khi chiếc phi thuyền dừng lại ở giây phút cuối cùng, thì đầu phi thuyền cách chiếc phi thuyền của Hoa Già Hoành một khoảng tương đối.