"Mệt à? Mình xoa bóp cho cậu nhé."
"Ối trời, cậu muốn giết người à, thôi đi, thôi đi." Phương Minh Nguy
gạt cái tay to của Thi Nại Đức xuống, hắn lúc này tha thiết hoài niệm đôi
bàn tay mềm mại không xương nhưng lại rắn chắc có lực của Hạ Linh
Lung, vào lúc này, nếu như cô ta ở bên cạnh, chắc chắn là mình sẽ dễ chịu
hơn nhiều.
"Minh Nguy, cậu đang nghĩ gì vậy? Sao vẻ mặt dâm đãng thế?"
Phương Minh Nguy chột dạ, lập tức nói: "Minh đang nghĩ tới quyền
thuật vừa rồi."
"Thật ư? Nhưng mình sao lại cảm thấy cậu đang nghĩ tới gái nhỉ?"
" Đó là bởi vì cậu tâm thuật bất chính, suy nghĩ vớ vẩn?"
"Không thể nào, bằng vào kinh nghiệm từ năm mười sáu tuổi đã bắt
đầu chơi gái của mình "
"Kinh nghiệm của cậu không thể nào áp dụng lên tất cả mọi người
được." Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói: "Cậu biết vì sao năng lực thể
thuật của cậu đạt tới cấp sáu sớm hơn mình, nhưng về phương diện vận
dụng thì lại kém xa mình không?"
"Không biết, cậu dậy mình đi."
Phương Minh Nguy mặt đầy chính khí nói: "Nguyên nhân cụ thể chỉ có
một, đó chính là mình lúc nào cũng đều suy nghĩ xem làm thế nào để đề
cao năng lực của mình, còn cậu thì lúc nào cũng nghĩ tới gái. Cho dù là
nghĩ đến gái cũng được, nhưng lại còn muốn hoài nghi cả mình, đó chính
là tội không thể tha thứ."
Thi Nại Đức suy nghĩ một hồi lâu, tuy những lời của Phương Minh
Nguy không dễ nghe, nhưng nghe ra cũng có mấy phần đạo lý, không thể
phản bác.
"Được rồi." Thi Nại Đức nghiến răng, nói: "Sau này mình sẽ không
nhắc tới gái nữa, nhất định sẽ nỗ lực luyện tập."
Phương Minh Nguy mỉm cười, nói: "Thế mới đúng chứ, thế mới là
huynh đệ tốt của mình chứ."
"Được rồi, Minh Nguy, cậu vừa rồi khá lắm." Cơ Nặc lắc đầu, giơ ngón
tay cái lên với Phương Minh Nguy, nói: "Lợi hại."
Sau khi trải qua ba tháng ở cùng nhau, ba người bọn họ đã tiếp nhận
nhau. Hơn nữa bọn họ càng hiểu rõ rằng, chỉ cần ngày sau bái làm môn hạ
của Vương Tự Cường, vậy thì là người một nhà rồi, cho nên quan hệ của
bọn họ được cải thiện rất nhanh, vô tình, ngay cả cách xưng hồ cũng thay đổi.
Phương Minh Nguy ngẫm nghĩ tử tế, nói: "Tôi không rõ vừa rồi rốt
cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ là luyện quyền tới về sau, đột nhiên phát
hiện tiến vào một cảnh giới kỳ diệu, thế là liền mượn thế đánh ra một
quyền, không ngờ lại có uy lực lớn như vậy."
Hắn bất giác rùng mình, vừa nghĩ tới uy lực của một quyền vừa rồi,
hắn có chút run sợ trong lòng.
Sau khi đánh ra một quyền đó, không ngờ lại cách không kích gãy một
cây sắt ở trong phòng luyện tập. Từ đó có thể thấy, lực của một quyền này,
đã đạt tới mức khó có thể tượng tượng rồi. Nhớ lại lúc xưa, Cơ Nặc dùng
tay không đánh vỡ tấm phòng hộ của cơ giáp, sợ rằng cũng chẳng qua là
vậy mà thôi.
Có điều Phương Minh Nguy cũng có chút tự biết mình, biết rằng mình
so với Cơ Nặc thì vẫn còn kém xa lắm.
Người ta là thuận tay mà làm, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có
uy thế to lớn như vậy. Nhưng mình thì khác, có thể đánh ra một quyền
này, có nửa lớn là ăn may. Nếu đổi lại là một hoàn cảnh khác, cho dù là là
bảo hắn lại đánh ra một quyền này cũng là chuyện không thể.
Cơ Nặc hơi gật đầu, cười nói: "Vô ý làm được. Không tồi, Minh Nguy
à, tới hiện tại, tôi đã có thể khẳng định một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tiền đồ của cậu sau này sẽ là vô khả hạn lượng." Cơ Nặc thật thà nói.
"Nói thừa." Thi Nại Đức hai mắt trợn lên, nói: "Cái này đến thằng ngu
cũng biết, nếu không lão sư cũng không thể nào ngay lần đầu tiên gặp mặt
đã nhận hắn làm đệ tử."
Cơ Nặc lắc đầu nói: "Cái mà tôi nói không phải là lực lượng tinh thần
mà là năng lực thể thuật."
"Năng lực thể thuật..." Thi Nại Đức ngây ra, sau đó cười nói: "Đúng
vậy, trước đây chỉ chú ý tới thiên phú về phương diện tinh thần hệ của
hắn, không ngờ, về thể thuật hệ, biểu hiện của hắn cũng không tồi."
"Đâu phải chỉ là hai chữ không tồi." Cơ Nặc cảm thán, nói: "Các cậu có
biết vì sao trong nhân loại của chúng ta, bất kể là thể thuật hệ hay là tinh
thần hệ, muốn vượt qua cực hạn cấp mười đều là một chuyện vô cùng khó
khăn hay không?"
Phương Minh Nguy tuy cả người thoát lực, nhưng không ảnh hưởng gì
tới nói chuyện, hỏi: "Vì sao?"
"Rất đơn giản, bởi vì muốn đạt tới cấp mười một, đều có một quan ải
cực lớn, nếu như không qua được một quan này, vậy thì thành tựu cả đời
cũng chỉ được đến đây mà thôi."
"Quan ải gì?"
"Quan ải tâm linh-" Cơ Nặc chậm rãi nói: "Lấy tâm làm vật dẫn, cảm
ngộ thiên đại, tục xưng là thiên nhân hợp nhất. Nếu không làm được tới
điểm này, vậy thì bất kể là có nỗ lực như thế nào cũng đều không thể đột
phá được cực hạn cấp mười."
Lấy tâm làm vật dẫn, cảm ngộ thiên địa.
Phương Minh Nguy lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại từ này, trong lòng hắn có
một tia hoảng hốt.
Trước đây lúc vận dụng lực lượng tinh thần, hắn từng tiến vào một thế
giới kỳ diệu. Nhưng vào lúc luyện quyền, hắn vẫn là lần đầu tiên vô ý tiếp
xúc với ranh giới thiên nhân hợp nhất này.
Tuy đều là thể ngộ thiên địa, nhưng cảm giác mà tinh thần và thể thuật
mang tới lại có chút khác nhau.
Nếu như nói lấy lực lượng tinh thần để cảm ngộ thiên địa, đó chính là
khoác tán lực lượng tinh thần của mình tới giữa thiên địa rộng lớn vô
biến, hòa với lực lượng thần bí trong vũ trụ, hơn nữa dùng chúng để tưới
tắm nuôi dưỡng tinh thần lực của mình.
Nhưng sự thiên nhân hợp nhất của thể thuật thì lại khác, lúc đó cảm
giác như hắn chính là thần, một vị thần linh nắm một bộ phận không gian
trong tay, hắn tựa hồ như có thể dễ dàng làm ra bất kỳ chuyện gì, thậm chí
còn có thể nắm được sinh tử của người khác.
Hơn nữa, dưới loại cảnh giới đó, hắn có thể cảm ứng được những gì ở
bên trong cơ thể rất rõ ràng, ví dụ như sự lưu động của máu, sự rung động
của cơ nhục, cùng với biến hóa của nội kình, tất cả những điều này đều
xuất hiện ở trong đầu hắn một cách rõ ràng.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Phương Minh Nguy mới có thể tụ tập
toàn bộ năng lượng toàn thân vào một điểm, hơn nữa mượn một loại lực
lượng thần bí nào đó trong tự nhiên, từ đó tạo thành một kích toàn lực
khủng bố như vậy.
Đúng vào lúc hắn đang thể ngộ tỉ mỉ sự khác biệt giữa hai loại lực
lượng dung hợp với thiên địa thì nghe thấy Thi Nại Đức rụt rè hỏi: "Cơ
Nặc lão huynh, huynh nói Phương Minh Nguy vừa rồi đã tiến vào cảnh
giới thiên nhân hợp nhất rồi à?"
"Đúng thế, nếu không phải vậy, một quyền đó căn bản không thể tạo
thành lực phá hoại cường liệt như vậy."
Thi Nại Đức nuốt nước bọt, nói: "Không thể nào, cảnh giới thiên nhân
hợp nhất chỉ có cao thủ cấp mười đỉnh phong khi xung kích cấp mười một
thành công mới xuất hiện.Phương Minh Nguy hiện tại mới chỉ có năng lực
thể thuật cấp sáu, làm sao có thể..."
Gã hơi dừng lại, nhóe tới vô số những kỳ tích nói không rõ, giải thích
không nỗi đã phát sinh trên người Phương Minh Nguy, lập tức nghẹn lời,
sau cùng thì thở dài một hơi, mình đã gặp dạng quái vật này, vậy thì còn gì
mà nói nữa.
Thi Nại Đức thay đổi vẻ mặt, hỏi: "Minh Nguy, chúng ta có phải là
huynh đệ không?"
"Đương nhiên là phải rồi."
"Rất tốt, vậy bạn nói cho mình biết đi, làm sao mới có thể tiến vào loại
cảm giác thiên nhân hợp nhất đó?"
Phương Minh Nguy ngây ra, loại cảm giác huyền diệu này, bảo hắn nói
ra thế nào đây?
Hồi tưởng tử tế lại cả nửa ngày, vẫn chẳng có manh mối gì. Nhíu mày,
mạch suy nghĩ của Phương Minh Nguy quay về trong các linh hồn, tuy là
không hề có đạo lý, nhưng hắn có thể khẳng định, mình nhanh như vậy đã
có thể vận dụng nội kình một cách tùy tâm sở dục, cùng với đột nhiên
nhân phẩm bạo phát, lĩnh ngộ được cảnh giới thiên nhân hợp nhất, đều có
liên quan tới những linh hồn ở trong đầu.
Hơi nhắm mắt, hồi tưởng lại từng h từng tí sau khi năng lực thể thuật
của mình đạt tới cấp sáu.
Từ sau khi năng lực thể thuật đột phá cấp năm, mỗi lần hắn rèn luyện
thể thuật, đặc biệt là lúc đánh quân thể quyền, đều sẽ có một loại cảm giác
vô cùng quen thuộc.
Loại cảm giác này là sự thể hiện của qua nhiều lần gọt giũa, là một loại
vết tích đã dung nhập vào trong xương tủy, dung nhập vào trong linh hồn,
không thể nào xóa đi được.
Giống như là ở những kiếp trước, hắn đã luyện tập vô số lần, giống như
là hiểu rõ quyền thuật quyền lý. Chính là như vậy, cho nên hắn mới có thể
trong khoảng thời gian ngắn đạt tới mức thuần thục mà người thường căn
bản không thể tường tượng được.
Lúc trước, đối với loại cảm giác này hắn buông xuôi bỏ mặc, không tận
sức truy cầu và thăm dò. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu rồi, những cảm giác
này đều tới từ các linh hồn ở trong đầu hắn.
Khi lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đạt tới cấp mười một,
mỗi lần dung hợp linh hồn đều tương đương với nắm giữ năng lực và tri
thức của họ.
Một, hai lần thì không sao, nhưng sau nhiều lần, những kỹ nghệ mà các
linh hồn này nắm giữ lúc sinh tiền bất tri bất giác in vào trong thân thể
hắn. Quá trình này rất từ từ, nhưng lại không ngừng tiến hành, cải biến
từng chút một.
Có thể nói, biểu hiện hôm nay của Phương Minh Nguy kỳ thực là kết
quả tất nhiên của sự tích lũy thường ngay đạt tới một trình độ nhất định,
hơn nữa dưới cơ duyên xảo hợp mà bạo phát ra.
Sau khi nghĩ thông đạo lý này, Phương Minh Nguy thở dài một hơi.
Tuy mình thông qua nỗ lực rèn luyện kiên trì không ngừng mới triệt để
nắm được tinh yếu của thể thuật hệ. Nhưng nói thực, nếu như không có sự
giúp đỡ của những linh hồn này, vậy thì quá trình này sê dài hơn trăm
ngàn lần.
Sờ sờ mũi, dưới ánh mắt của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy cười
khố, nói: "Xin lỗi,mình cũng không biết."
"Cái gì? bạn dám không nói ư, không muốn sống nữa à." Thi Nại Đức
hậm hực nói.
"Không phải, mình thật sự không có cách nào giải thích được, loại cảm
giác này giống như tự nhiên mà tới vậy, mình cũng không biết là sao
nữa."
"Cậu ấy nói không sai đâu." Cơ Nặc nhìn hai huynh đệ cãi nhau ầm ĩ,
trong lòng không khỏi hâm mộ, nói: "Nếu như có thể dùng ngôn ngữ để
hình dung loại cảnh giới này, vậy thì cao thủ đột phá được cấp mười cũng
sẽ không ít vậy đâu."
Thi Nại Đức chán nản ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Cơ Nặc lão
huynh, huynh có cách giải quyết không?"
"Không có." Cơ Nặc do dự một lát, nói: "Có lẽ nỗ lực rèn luyện, tích
tiểu thành đại, mới là chính thống của thể thuật."
Thi Nại Đức bất lực nhìn y một cái, thế chẳng phải là lời thừa ư.
Đột nhiên, máy truyền tin trong phòng đổ chuông, Cơ Nặc bước lên
mở, trên một bức tường ở trong phòng hiện ra một loạt văn tự.
"Cơ Nặc lão huynh, gì vậy?"
"Không có gì, Béo nói, bảo chúng ta hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt,
sau năm này có việc phải làm rồi."