Nhưng mà, nụ cười của A Bất Lực Mộc vẫn không đối, chỉ có điều mơ hồ hiền lộ ra một ít trào phúng và thô bạo.
“Báo cáo, hạm đội không bị công kích”
Một âm thanh vang dội truyền đến, khiến cho Phương Minh Nguy và Hoa Danh Đường không hiểu gì hết, đã không bị tấn công, tại sao lại có cảnh báo vang lên, huống chỉ đấy không phải là cánh báo bình thường, mà là cành báo cấp một.
“Phát hiện ra dị thường phía trước, tọa độ... Trời ơi, là tinh cầu Tư Liên Đặc”
Người thông tin viên dùng tốc độ nhanh nhất phát hiện ra chỗ dị thường, nhưng mà sau khi nhìn thấy cảnh sắc trên màn hình không khỏi nghẹn ngào kêu lên.
Trên màn hình của Phương Minh Nguy và Hoa Danh Đường trong nháy mắt hiện lên tinh cầu Tư Liên Đặc cách hạm đội không xa.
Theo khoảng cách ngày càng gần, mọi người càng lúc càng nhìn rõ biến hóa trên tinh cầu.
Vô số đám mây hình nấm lượn lờ, hơn nữa còn nhanh chóng khuếch tán, không bao lâu sau, cả tinh cầu bao phủ trong một màu xám, không còn chút màu xanh nào cả.
“Đạn hạt nhân”
Trong lòng tất cả hầu như cùng kinh hô lên. Theo kỹ thuật khoa học tiến bộ, vũ khí của loài người ngày càng nhiều, loại vũ khí có chất phóng xạ cao như đạn hạt nhân, thật ra không được phần lớn quốc gia hoan nghênh, thậm chí là còn có rất nhiều quốc gia khác dùng sản phẩm thay thế cao hơn.
Nhưng mà không thể phủ nhận, đạn hạt nhân vẫn là thủ đoạn hủy diệt tất cả sinh vật trên tinh cầu hay nhất. Nguyên nhân chủ yếu là, bởi vì tính phóng xạ mãnh liệt có thể tiêu diệt tất cả sự sống, cho dù là sau này muốn thanh lý, cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Khóe môi của A Bất Lực Mộc nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, đồng thời nhìn chăm chú vào đám phóng xạ xám, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng đầy máu.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai hạm đội yên lặng như chết, ngoại trừ hô hấp của thông tin viên ra, thì không thấy bất kỳ ai lên tiếng.
Phương Minh Nguy chăm chú nhắm hai mắt lại, mi tâm của hắn nhảy nhảy lên.
Thông qua vương miện nhỏ, Phương Minh Nguy có thể dễ dàng cảm ứng tình hình dưới lớp mây xám, vô số điểm nhỏ màu trắng giống như lung lay sắp đố trong mưa, tùy thời đều có khả năng bị dập tắt. Nhưng mà, đợt đầu còn chưa bị dập tắt, thì đợt thứ hai đã phát sáng lên.
Con người, mỗi giây mỗi phút đều có thể chết. Trong này, tính mạng giống như một loại rơm rạ không đáng đồng tiền, tùy ý đề cho tử thần thu hoạch.
Một có hàn khí lạnh thấu xương dũng mãnh xông vào trong lòng, khiến cho thân thể của hắn không tự chủ run lên.
Trong này, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tất cả cảm xúc của linh hồn, từ cảm giác, sợ hãi, hoảng hốt, oán độc, phẫn hận... giống như thủy triều ập bờ, cuốn ý thức tĩnh thần của hắn vào trong đó.
Trong thời khắc này, Phương Minh Nguy mới hiếu được, một đại sư tinh thần hệ, giữa biển linh hồn vô số, là một sự vô nghĩa cờ nào. Trong giây phút này, ý thức tinh thần của hắn xuất hiện trên tinh cầu Tư Liên Đặc, giống như một con cừu đứng giữa bầy sói. Phát hiện ra đất lửa chồng chất, giống như là cảnh tượng đảo nổi giữa biển, cực kỳ chói mắt.
Tựa hồ phát hiện ra điểm ý thức tinh thần này chính là hy vọng cuối cùng vậy, vô số linh hồn điên cuồng lao về hướng ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy.
Trong nháy mắt, Phương Minh Nguy liền lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, tuy rằng không có một linh hồn nào mạnh hơn hắn, nhưng mà cộng hết lại, thì lực lượng của chúng nó đủ xé ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy ra thành mãnh nhó.
Trong lòng kêu rên một tiếng, chẳng lẽ mình phải chết ở chỗ này sao?
Đột nhiên, một cảm giác kỳ dị nổi lên trong lòng Phương Minh Nguy, hắn cũng không hiểu cảm giác này từ đâu mà có, hoặc căn bản hơn là hắn không có thời gian để tìm hiểu, giống như là ngựa chết tìm được ngựa sống vậy, đem linh hồn Cơ Kha trong vương miện nhỏ thả ra.
Linh hồn Cơ Kha trời sinh đã không bình thường, cũng không có điểm trắng sáng, mà là màu đỏ chói lọi, khiến tim người đập nhanh.
Sau khi nó xuất hiện, tình hình bên trong lập tức thay đổi. Nhưng linh hồn kia không còn chen chúc lao về hướng Phương Minh Nguy, mà bắt đầu run lên không ngừng, giống như gặp phải ác quỷ hung ác nhất vậy, tràn đầy sợ hãi.
Linh hồn Cơ Kha bỗng nhiên phát nồ, hóa thành vô số điếm sáng, tối thiểu cũng bao vây lấy cả vạn linh hồn vào.
Những linh hồn bị luồng sáng đó kia bao lấy, cả đám đều run lên, bỗng nhiên, trên người chúng nó xây ra biến hóa dị thường, cũng giống như Cơ Kha vậy, biến thành màu đỏ tươi.
Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn tất cả biến hóa này, cảm thấy sợ hãi không hiểu đối với linh hồn Cơ Kha.
Không sai, là sợ hãi, thân là vong linh pháp sư điều khiển linh hồn, nhưng lại có cảm giác sợ hãi với linh hồn mình thu thập.
Trăm vạn điểm sáng màu đỏ biến sắc, cùng nhau tụ về một chỗ.
Tụ về một linh hồn màu đò, chỉ là, lực lượng ẩn chứa bên trong linh hồn này đã mạnh lên vô số lần, thậm chí còn không dưới những linh hồn đã tiến hóa đến đỉnh cấp trong não bộ của Phương Minh Nguy.
Linh hồn Cơ Kha vốn chỉ là một linh hồn trung cấp, nhưng trong biến có lần thứ nhất, lại nhảy lên hàng ngủ linh hồn đỉnh cấp, cái tốc độ không thể tưởng tượng nổi này, khiến cho Phương Minh Nguy kiêng kị thật sâu.
May là, Cơ Kha sau khi trải qua vụ nổ mạnh, tựa hồ đã tiêu hao hết lực lượng. Chút ánh sáng đỏ kia lẳng lặng chờ đợi bên cạnh ý thức tình thần của Phương Minh Nguy, không có chút động tình
“Thu thập linh hồn, nhanh”
Trong đầu phát ra một tiếng gọi gấp rút, Phương Minh Nguy vô thức ngâm tụng đoạn chú ngữ quen thuộc.
Tuy số lượng linh hồn trên tinh cầu rất nhiều, không thể so sánh bình thường được, nhưng có vương miện nhỏ trong tay, thì hấp thu sề không tốn sức. Đương nhiên, có một vệ sĩ là linh hồn Cơ Kha, đám linh hồn còn lại đều nom nớp lo sợ, không còn dám gây ra bất kỳ phiền phức nào.
Tựa hồ là qua một hồi lâu, Phương Minh Nguy mới thở phào một tiếng, thu lại ý thức tinh thần của mình trên tinh cầu đầy ác mộng kia.
Trong đầu tựa hồ đang bành trưởng không hạn chết, bị những linh hồn kia chen chúc mà vào. May là, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng là một đại sư tinh thần hệ, tốt xấu gì cũng mạnh hơn khi còn ở cấp mười lăm nhiều. Hơn nữa hắn đã từng đem lực trường tinh thần và lực trường thể thuật hợp lại làm một đối với cường độ và sự dẻo dai lực lượng tinh thần, đều có một sự tăng mạnh biến chất.
Cho nên tuy linh hồn trong đầu rất rất nhiều, nhưng Phương Minh Nguy vẫn có thể dung nạp hết.
Giờ phút này trên tinh cầu Tư Liên Nặc, đã chính thức trở thành một ngôi sao tử vong. Phần lớn sinh linh dưới sự nổ mạnh của đạn hạt nhân và sự đánh sâu của chất phóng xạ, đều đã chết trong ngáy mắt.
Tuy khẳng định vẫn còn những người sống, nhưng so với số người đã chết, thì có thể đạt đến 1% thôi, cùng đã là rất rất không tồi rồi.
Bất chấp việc xem xét số lượng linh hồn trong đầu, Phương Minh Nguy nói khẽ: “Ngải Phật Sâm, cảm ơn, nếu không có ông nhắc nhở, tôi đúng là không biết nên làm thế nào cho tốt”
“Không phải tôi nhắc nhở cậu” Giọng nói của Ngải Phật Sâm truyền đến.
Phương Minh Nguy khẽ giật mìnhtrái tim nhảy dựng lên, hôi: “Không phải ông, vậy là ai?”
“Là tôi” Một ý niệm lạ lẫm truyền vào trong thần kinh của Phương Minh Nguy.
Phương Minh Nguy im lặng không nói gì, trong đầu mình đã xuất hiện thêm một ý thức khi nào mà mình không biết vậy, cái này thật sự đáng sợ.
“Ông là ai?”
“Gia Văn Đạo Cách Lạp Tư”
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi lạnh, hắn đã từng thảo luận với Ngải Phật Sâm, chỉ có đại sư tinh thần hệ khi còn sống đạt đến cảnh giới nhất định hơn nữa trải qua sự bồi dưỡng của mây đỏ, thì mới có thể hình thành ý thức, nhưng bây giờ xem ra, ý nghĩ này đã sai lầm rồi.
“Được rồi, Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh xin hỏi ngài thức tỉnh khi nào?” Phương Minh Nguy dừng lại một chút, bổ sung: “Chính là có ý thức bản thân”
“Vào ngày thứ ba sau khi cậu hút linh hồn của tôi”
“A, thời gian dài như vậy, sao ngài lại không lên tiếng?”
“Tôi là người đã chết, cậu cho rằng người chết có quyền nói chuyện sao?” Đạo Cách Lạp Tư chậm rãi truyền đạt ý nghĩ của mình: “Nếu như đối lại là cậu, cậu sẽ lựa chọn như thế nào?”
Phương Minh Nguy lập tức nghẹn lời, vô luận là ai, đối vị trí của ông ta trong tình huống này, phòng chừng cũng sẽ lựa chọn giữ im lặng.
“Được rồi, ngài che dấu rất tốt, không khiêu khích cảnh giác của tôi, nhưng vì sao ngài lại lên tiếng nhắc nhở tôi? Chẳng lê ngài không sợ tôi gây bất lợi cho ngài sao?”
“Tôi đã chết một lần, coi như linh hồn tiêu tán, thì cũng chẳng có gì” Giọng nói của Đạo Cách Lạp Tư lãnh đạm, làm cho người ta vừa nghe, liền nhận thấy sự chân thành bên trong: “Nhưng mà, tôi có một thỉnh cầu, hoặc là một giao dịch”
“Cái gì?”
“Cậu giúp tôi giết những tên cặn bã đó, tôi có thể phục tùng tất cả của cậu, ngoại trừ mệnh lệnh lạm sát người vô tôi”
“ơ?” Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, đây là lần đầu tiên linh hồn mặc cả với hắn: “Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh ngài cho rằng ngài bây giờ còn tư cách mặc cả với tôi sao?”
“Bất luận kẻ nào cũng có giá trị của chính mình ngay cả linh hồn cũng có” Giọng nói của Đạo Cách Lạp Tư vẫn bình tình tựa hồ không hề đề ý đến lời uy hiếp của Phương Minh Nguy: “Cậu có thể cho tôi biểu hiện một chút”
Mặc dù vô cùng bất mãn về hành vi và yêu cầu của Đạo Cách Lạp Tư, nhưng không biết tại sao, giờ phút này trong lòng Phương Minh Nguy, ý niệm lớn nhất là, không phải tru sát linh hồn này, mà là muốn quan sát một chút, vị đại nhân vật danh chấn vũ trụ này,rốt cục có dạng năng lực gì.