Khi bọn họ nhìn thấy phi thuyền lướt qua từng khối thiên thạch, khi bọn họ nhìn thấy phía sau khối thiên thạch vừa lách qua đột nhiên xuất hiện một khối thiên thạch còn to hơn khác, đều không nhịn được mà thầm hét ầm lên ở trong lòng.
Tuy bọn họ đều là những người kiến thức rộng rãi, không có ai hét toáng lên, nhưng bọn họ trong lòng thì biết rõ, nếu Phương Minh Nguy xuất hiện sai sót, một khi phi thuyền va trúng thiên thạch, vậy thì kết cục của bọn họ chỉ có tử vong.
Đừng nói là trong hoàn cảnh ác liệt này, cho dù là trong vũ trụ yên tình bọn họ cũng không thể nào một mình sinh tồn được.
Có điều, khiến bọn họ kinh hi đan xen là, kỹ thuật điều khiển của Phương Minh Nguy đã dạt tới cảnh giác không thể tưởng tưởng nổi.
Cơ hồ là không phải là điều mà nhân loại có thể làm được, mỗi một phản ứng của phi thuyền đều là lựa chọn chính xác vô cùng, dưới dạng tình huống nguy cơ tứ bề này, hắn không ngờ lại không để xuất hiện một sai lầm dù là nhỏ nhất nào.
Mỗi một nguy cơ đều được hắn thuận lợi né tránh, phi thuyền giống như là một con cá bơi lội trong nước, bất kể là mạch nước ngầm dưới đáy biển có Bảo lớn đều không thể tạo thành uy hiếp cho nó.
"Cấp mười lăm, không hổ là đại sư cấp mười lăm." Mắt béo dán chặt lên màn hình miệng không ngừng lẩm bẩm.
Gan của hắn rất lớn, cho dù là phải chết, cũng phải tận mắt nhìn xem mình làm sao mà chết. Có điều cho tới giờ, hắn vẫn chưa nhìn ra bất kỳ hiện tượng sắp phải chết nào, tuy thiên thạch ở trước mặt tựa hồ như càng lúc càng nhiều, nhưng hắn lại cứ có một loại cảm giác như càng lúc càng an toàn.
"Đúng vậy, đại sự tinh thần hệ cấp mười lăm tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự là danh bất hư truyền." Thuyền trưởng râu quai nón cũng thốt lên với vẻ kinh ngạc: "Lính đánh thuê đoàn của các anh khá thật."
"Quá khen rồi." Béo mặt mày hớn hở nói, dưới dạng tình huống này mà hắn còn có thể nở một nụ cười, thật sự là một nhân vật không đơn giản.
Thi Nại Đức nuốt nước bọt, hỏi nhỏ: "Cơ Nặc, anh xác định lực lượng tinh thần của Minh Nguy chỉ mới cấp mười một chứ không phải là cấp mười lăm chứ?"
Quả thật, sau khi nhìn thấy thực lực mà Phương Minh Nguy biểu hiện ra lúc này, cho dù là Thi Nại Đức cũng bắt đầu hoài nghi.
Có thể điều khiển phi thuyền tới cảnh giới có thể nói là như thần này, cho dù là con cháu hoàng gia và Bố Lô Tư ở trong liên minh địa cầu cũng chưa chắc đã có thể làm được.
Cơ Nặc hít sâu một hơi, nói: "Tôi làm sao mà biết được, thằng ôn này không phải là người mà là một quái vật, hơn nữa là loại lớn nhất."
Thi Nại Đức gật đầu với vẻ đồng cảm, lại hỏi nhỏ: "Anh nói xem khi Phương Minh Nguy đi ra, liệu có nói với chúng ta rằng hắn đã đạt tới lực lượng tinh thần cấp mười lăm không nhi?"
"Làm sao mà..." Cơ Nặc dừng lại một chút, nghĩ tới chuyện Phương Minh Nguy ngày xưa trong một khoảng thời gian ngắn đã đột phát thể thuật cấp năm, lập tức như ngạt thở, chậm rãi: "Chắc là không thể đâu."
Phi thuyền lại hơi trầm xuống, lại một lần nữa né được nguy cơ lửa sém lông mày, tim mọi người như bị chùy lớn đập cho một cái, loại cảm giác này thật sự là chẳng đễ chịu gì. Ngay cả người bàng quan như bọn họ cũng có chút ăn không tiêu, vậy Phương Minh Nguy làm sao mà kiên trì được?
Vừa nghĩ đến đây, họ lại càng bội phụ nghị lực và sự kiên cường của Phương Minh Nguy.
Bọn họ không hề biết rằng, Phương Minh Nguy lúc này đã hoàn toàn trầm tịch vào trong một trạng thái gần như là điên cuồng, giống như là như người uống thuốc giám đau vậy, có chút không thể tự kiềm chế.
Dung hợp mấy trăm linh hồn đã đạt tới mức cực hạn mà lực lượng tinh thần hiện tại của hắn có thể duy trì được.
Nếu như sự dung hợp này là phát sinh khi hắn vừa bước vào lực lượng tinh thần cấp mười một vậy thì hắn lúc này sớm đã bởi vì tiêu hao lực lượng tinh thần quá độ mà biến thành người thực vật rồi.
May mà lúc này trả qua mấy tháng điều dường, thề chất của hắn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ là lực lượng tinh thần đạt được sự ồn định mà năng lực thể thuật cũng được đề cao rõ rệt.
Chỉ là, lực lượng tinh thần vân chuyện gần như là cực hạn mang tới cho hắn. rất nhiều gánh nặng, tới lúc này, Phương Minh Nguy đã phát giác mình có cảm giác không kiên trì được nữa.
Phi thuyền tiến vào bãi thiên thạch đã hơn một tiếng, tuy hắn không biết truy binh ở phía sau có tiến vào theo không, nhưng hắn ít nhất có thể khẳng định đã cắt đuôi chúng rồi.
Vấn đề hiện tại là may chóng rời khỏi bãi thiên thạch.
Án chiếc theo bản đồ tinh tế mà thuyền trưởng râu quai nón cung cấp, Phương Minh Nguy đã tìm thấy bảy tám đường ra, chỉ cần hắn muốn, có thể trong vòng nửa tiếng là thót khỏi bãi thiên thạch.
Như tiềm thức của Phương Minh Nguy lại nói với hắn rằng, không thể tìm đường ra ở gần đây được.
Phạm vi của bãi thiên thạch cực lớn, đừng nói chỉ là hơn chục chiếc phi thuyền, cho dù là hàng ngàn hàng vạn chiếc cũng đừng hoàn hoàn toàn vây khối được.
Chỉ là từ đây đi ra, xác suất bị địch nhân phát hiện khá lớn, cho nên Phương Minh Nguy không muốn mạo hiểm.
Nếu kiên trì thêm mấy tiếng nữa, trực tiếp xuyên qua một nửa lộ trình vậy thì lúc đó bất kể là đi ra từ phương hướng nào, chỉ cần vận khí không quá xấu cũng tuyệt đối không bị phát giác.
Cách này tuy hay nhưng cảm thấy Phương Minh Nguy cảm thấy bất điệu là mình e rằng không kiên trì được nữa.
Vào thời khắc này, hắn không khỏi cảm thán ở trong lòng, nếu như mình thực sự là là một vị đại sư có lực lượng tinh thần đạt tới cấp mười lăm, vậy thì tốt quá rồi.
Có điều ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị hắn xua tan hoàn toàn ra khỏi đầu.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy miễn cưỡng chia ra một sợi lực lượng tinh thần, tiến vào trong cột sáng trắng chói mắt nhất ở trong đầu.
Trong chốc lát, lực lượng tinh thần cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi từ trong cột sáng chảy vào trong đầu hắn. Sau ghi nhận được cỗ cường viện này, tinh thần của hắn đại chấn, giống như ngay cả đông đảo linh hồn cũng đang hoan hô nhảy múa.
Cột sáng này là lực lượng tinh thần của Nhất Dạ Tình sau khi bị Phương Minh Nguy hút liền giữ ở sâu trong đầu.
Cỗ lực lượng này đối với sự trưởng thành của hắn có một tác đụng rất lớn, nếu như không có nó, Phương Minh Nguy không thể dưới áp lực tinh thần của Vương Tự Cường đột phá tới cấp mười một.
Từ sau khi đạt tới cấp mười một Phương Minh Nguy liền niêm phong cỗ lực lượng này lại, không tùy tiện sử dụng nữa.
Bởi vì hắn đã biết rằng, cỗ lực lượng này kỳ thực là lực lượng tinh thần tinh thuần nhất, nếu minh chậm rãi tiêu hóa nó, vậy thì sẽ có thể từng bước đề cao, trong một thời gian ngắn đạt tới trình độ của Nhất Dạ Tình.
Có điều Phương Minh Nguy hiện tại không quân nhiều như vậy được, tuy đùng cỗ lượng lượng này để bố sung tinh thần lực là một hành vi lãnh phí đáng hổ thẹn, nhưng nếu như không dùng, vậy thì hắn không chắc có thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Phi thuyền linh hoạt bay trong bãi thiên thạch, thiên thạch chuyển động không theo quy tắc này tay nhiều không đếm xuể, nhưng không có một khối nào thực sự có thể uy hiếp được phi thuyền của Phương Minh Nguy.
Đột nhiên, hai mắt Phương Minh Nguy sáng lên, phía sau một khối thiên thạch nào đó, hắn đã phát hiện ra điểm sáng trắng quen thuộc.
Đương nhiên, điểm sáng đó không phải là mắt thường có thể nhìn thấy được mà là Phương Minh Nguy cám ứng được.
Điểm sáng màu trắng, phát hiện ở đây, cơ hồ là trong nháy mắt, Phương Minh Nguy lập tức hiểu được mình đã phát hiện được thứ gì.
Linh hồn, không sai, hơn nữa còn là loại linh hồn cực kỳ cường đại.
Trong những linh hồn mà Phương Minh Nguy thu thập được, duy có linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của vị tộc nhân Thiên Dực là lúc sinh tiền có lực lượng tinh thần vượt quá cấp mười.
Còn những linh hồn khác, tuy không thiếu cao thủ thể thuật hệ vượt cấp mười, nhưng lại không có nhân vật nào có tinh thần hệ trên cấp mười.
Cho nên Phương Minh Nguy sau khi phát hiện ra một điểm sáng màu trắng, lập tức hưng phấn cơ hồ là muốn hét lên.
Linh hồn tuy là một loại tồn tại thần kỳ, nhưng không có nghĩa là nó vĩnh viễn sẽ không tiêu tán. Nếu trong một đoạn thời gian linh hồn không kế sinh lên vật thể nào đó, vậy thì nó sẽ từ từ tiêu vong.
Nếu như lúc đó linh hồn của tộc nhân Thiên Dực không phải là cơ duyên xảo hợp, ký thác lên nhạc khí mà lúc hắn sinh tiền yêu thích nhất, vậy thì nó sớm đã tiêu vong rồi.
Có điều, không phải tất cả linh hồn đều giống như linh hồn tộc nhân Thiên Dực, tùy tiện có thể ký thác lên một vật thể nào đó.
Án chiếu thực nghiệm của Phương Minh Nguy, trừ phi là hắn. sử dụng phương pháp đặc thù, nhập linh hồn vào trong vật thể nào đó, nếu không điều chờ đợi những linh hồn này chỉ có dần dần tiêu tán.
Nếu gặp linh hồn tương tự như tộc nhân Thiên Dực, có thể ký thác lên một vật thể nào đó, vậy thì chứng tỏ một chuyện, linh hồn này lúc sinh tiền khẳng định có lực lượng tinh thần cường đại tới cực điểm.
ít nhất, lực lượng tinh thần của linh hồn này cũng vượt quá cấp mười, bởi vì cũng chỉ có nhân vật có lực lượng tinh thần hơn cấp mười mới có thể sau khi chết ký thác linh hồn chưa tiêu tán lên một vật thế nào đó.
Thu... hay không thu?
Ý niệm này xoay một vòng trong đầu Phương Minh Nguy.
Hiện tại phi thuyền đã bay qua bãi thiên thạch, nếu như còn quay lại, hệ số nguy hiểm sẽ đại tăng. Có điều đó là linh hồn tinh thần hệ trên cấp mười đó, đây chính là một Bảo bối hiếm có, cứ vậy mà bỏ qua, thực sự là không cam tâm.
Phải biết rằng, chỉ cần linh hồn đó lúc sinh tiền là một vị cao thủ tinh thần hệ cấp mười ba, vậy thì hắn sẽ có năng lực có thể độc lập điều khiến một phi thuyền vù trụ cỡ lớn.
Cũng chính là nói, chỉ cần một linh hồn này, có thể ngang ngửa với mấy ngàn linh hồn.
Cắn răng, Phương Minh Nguy lập tức đưa ra quyết định cuối cùng.
Phi thuyền cớ nhỏ đột nhiên xoay người, né qua một khối thiên thạch lớn, bay về phía sau.
Mọi người ở trước màn hình ai ai cũng sợ đến nỗi hồn phi phách tán, không ngờ chửi thầm Phương Minh Nguy, lúc nào rồi mà còn chơi động tác kinh hiểm như vậy.
Chỉ là, bọn họ cũng chỉ dám mắng trong lòng mà thôi, nếu Bảo bọn họ mắng ra thành tiếng, họ tuyệt đối không dám.
Tốc độ của phi thuyền hơn xa tốc độ phi hành của thiên thạch, trong nháy mắt đã tới nơi mục tiêu.
Miệng Phương Minh Nguy tự động ngâm xướng chủ ngữ quen thuộc, điểm sáng trắng đó đột nhiên sáng lên, trong nháy mắt thoát khỏi thế phụ thuộc, giống như là yến non về tố, nhanh chóng tiến vào trong óc Phương Minh Nguy.