Mục lục
Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóng ở địa phương này đều là những lão nhân có kinh nghiệm chiến đầu nhất định thế nhưng sự xuất hiện của quả cầu vẫn khiến mọi người đều có chút bó tay bó chân. Nhưng sau khi Phương Minh Nguy thi triển chủ ngữ, biến hóa của quả cầu lập tức bị mọi người phát giác.

Lúc tất cả mọi người đều đang nghị luận, nhưng vẫn không hề ngừng công tác trong tay. Bởi vì Diêu Húc Học đã hạ lênh tùy thời chuẩn bị rút lui.

"Đội trưởng Diêu, chuyện gì vậy?"Phương Minh Nguy biết rồi còn có hỏi.

Diêu Húc Học kinh ngạc trợn trừng mắt lên, gã đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi, nhưng không ngờ lại phát sinh ra biến hóa không thể tưởng tượng được như vậy.

"Đội trưởng, công tác chuẩn bị rút lui dã hoàn tất, tùy thời có thể bỏ tháp phòng ngự rồi."

"Tạm thời giữ nguyên vị trí, không được khinh cứ vọng động." Diêu Húc Học do dự một lát rồi nói.

"Đội trưởng Diêu, anh vẫn định để họ rút lui ư?" Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy." Diêu Húc Học nghiêm túc nói: "Trước khi chưa có cách nào đánh lui con quái thú này, chúng ta sợ rằng chỉ có một con người rút lui thôi."

"Vậy thì đánh lui nó đi."

Diêu Húc Học tức giận nói: "Đánh lui nó ư? Dùng biện pháp gì?"

"Tôi đề nghị dùng chủ pháp trong chiến hạm oanh kích thử." Trương Uy ở trong cơ giáp rùa cũng phát hiện ra biến hóa ở nơi này, liền cao giọng nói: "Tuy con quái thú này có thể hấp thu năng lượng, nhưng tôi đoán rằng, nó chỉ có thể hấp thu được một mức độ, nếu như vượt quá giới hạn, vậy thì nó cũng sẽ nỗ banh xác mà chết."

Diêu Húc Học gật đầu, nói: "Không sai, rất có đạo lý, nhưng anh làm sao mà biết được con quái thú này không thể chịu nổi sự oanh kích của pháo chủ của chiến hạm? Van nhất lượng hấp thu của nó vượt quá chủ pháo của chiến hạm, vậy thì chúng ta không phải là tự tìm đường chết ư."

"Chúng ta có thể thử xem."

"Không, tôi sẽ không lấy binh lính của tòi ra đi làm những thí nghiệm vô vị." Diêu Húc Học lạnh lùng nói: "Trong quốc gia đẳng cấp cao, khẳng định có biện pháp đối phó với loại quái thú này, chúng ta không cần phải hi sinh vô ích."

Trương Uy lèm bèm mấy câu, cuối cùng không dám chính diện chống lại Diêu Húc Học, biến thành câm điếc

Mà Phương Minh Nguy thì cũng không nhàn rỗi, hắn đối với quả cầu này vẫn đang chơi đùa vui vẻ.

Có lẽ do nguyên nhân thực lực tăng cao, Phương Minh Nguy lần đó từ trong ký ức tử linh có được công pháp minh tưởng và năm chú ngữ.

Chú ngữ vừa rồi là một trong số đó, trước khi thi triển, Phương Minh Nguy cũng chưa từng nghĩ tới uy lực của đạo chú ngữ này không ngờ lại lớn như vậy, ngay cả quả cầu mà mười vạn quân cũng không làm gì được lại bị nó khống chế.

Có điều sau khi trải qua lần thử này, Phương Minh Nguy cũng nghĩ rằng tác dụng của đạo chú ngữ này là để làm chậm năng lực hành động của đối thủ, khiến cho đối phương biến thành chậm như rùa bò.

Hơi suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy liền đặt tên cho chú ngữ này là thuật trì hoãn.

Chú ngữ đầu tiên đã có công hiệu, Phương Minh Nguy tất nhiên là ngâm tụng tiếp chú ngữ thứ hai.

Theo thanh âm thần bí được niệm ra từ trong miệng của Phương Minh Nguy, lại có một bộ phận lực lượng tình thần tràn ra từ trong đầu hắn, ở trong không trung hình thành một phù hiệu quỷ dị, bay về phía quà cầu.

Có lẽ là cảm nhận được uy lực của đạo chú ngữ này, quả cầu bắt đầu di động thân thể của mình. Nhưng đáng tiếc là dưới tác dụng của thuật trì hoãn, động tác của nó so với một con rùa chân chính thì chẳng nhanh hơn được là bao, căn bản không thể nào né tránh được sự tập kích của lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy.

Con quái thú này đã có thể thôn phệ được lực lượng tinh thần thuần úy, nhưng khi lực lượng tình thần dưới tác dụng của chú ngữ hình thành một loại năng lực mới, nó đối với cái này đã không thể làm gì được.

Đạo chú ngữ này đánh lên người quả cầu, thân thể to lớn của nó tựa hồ như hơn run rẩy, sau đó chậm rãi thu nhỏ lại.

Phương Minh Nguy nghi hoặc nhìn biểu hiện của quả cầu, thế này là sao vậy? Sao không nhìn ra được hiệu quả.

"Thiếu tá Trương, anh là chuyên gia về quái thú." Phương Minh Nguy nịnh nọt nói: "Hiện tại quái thú này đang làm gì vậy?"

"Không biết." Trương Uy há miệng trợn mắt nói: "Tôi không nhìn ra."

Nhíu mày suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy tạm thời gạt chú ngữ này sang một bên, bắt đầu ngâm tụng một câu chú ngữ khác.

Quả cầu đáng thương vốn là quái thú đỉnh cấp độc bá một phương, nhưng hôm nay lại bị sao chổi chiếu lên, không ngờ lại gặp được pháp thuật tử linh độc nhất vô nhị trong vũ trụ. Tuy nó có thể hấp nạp được cơ hồ là tất cả năng lượng trong vũ trụ, nhưng loại năng lượng đặc biệt dựng riêng một ngọn cờ do lực lượng tinh thần biến thành này lại là thứ mà nó căn bản không thể thôn phệ và hấp nạp được.

Đạo chú ngữ thử ba không chút lưu tình đánh lên quả cầu, hiệu quả lần này lập tức lộ ra. Quả cầu vốn đang chậm rãi di động về phía đám người Phương Minh Nguy, nhưng gặp phải đạo chú ngữ này lập tức biển đổi.

Không ngờ lại không tiến bước gần nữa mà là di động lùi ra sau, hơn nữa nhìn động tác của nó, không ngờ lại có biểu hiện chật vật. 

"NÓ đang làm gì vậy?" Phương Minh Nguy lầm bẩm.

"Hình sư là đang sợ hãi." Trương Uy buột miệng nói.

Mắt Phương Minh Nguy sáng lên, không sai, nó đang sợ hãi, sau khi gặp chú ngữ của mình nó đã sợ rồi.

Mỉm cười, Phương Minh Nguy gọi đạo chú ngữ thứ ba là: "Thuật sợ hãi".

Theo sự ngâm tụng không phát ra tiếng, đạo chú ngữ thứ tư lại một lần phát ra. Lần này thân hình đang di động trong không trung của quả cầu đột nhiên dừng lại, có điều chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà thôi, sau đó, thân hình của quả cầu bắt đầu bành trướng và thu nhỏ.

Đó là một loại bành trưởng và thu nhỏ không theo quy luật, tựa hồ như có vô số bàn tay to lớn đang lôi kéo xung quanh quả cầu, nắn bóp nó thành các loại hình dạng khác nhau.

"Hiện tại thì sao, nó đang làm gì?" Phương Minh Nguy khiêm tốn thỉnh giáo.

Trương Uy lặng lẽ lắc đầu, hôm nay gặp quả nhiều quái sự, đã vượt qua kiến thức của gã, cho nên căn bản không biết nên nói gì.

"Nó điên rồi." Diêu Húc Học tựa hồ như lầm bẩm nói với mình.

Phương Minh Nguy ngây ra, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, không sai chỉ có kẻ điên mới có hành động như vậy. Vào thời khắc này, quả cầu khẳng định đã mất đi lý trí, cho nên mới biến thành như vậy.

Chú ngữ này không ngờ có thể làm mê hoặc tâm linh khiến sinh vật trở nên phát điên, vậy thì gọi là "thuật hỗn loạn đi".

Phương Minh Nguy vui mừng hớn hở bắt đầu ngâm tụng đạo chú ngữ cuối cùng, trong năm đạo chú ngữ, đạo chú ngữ cuối cùng này không những là thâm ảo tối nghĩa nhất hơn nữa cũng đặc biệt dài. Rõ ràng uy lực của đạo chủ ngữ này là lớn nhất.

Có điều, chuyện ký quái lại phát sinh. Sau khi Phương Minh Nguy thi triển đạo chú ngữ này lên quà cầu, không ngờ lại không có bất kỳ phản ứng nào, giống như là đá ném xuống biển vậy, ngay cả một chút thay đổi nhỏ nhất cũng không có.

Phương Minh Nguy kinh ngạc đến há hốc cả miệng, thế này là sao? Chú ngữ có uy lực mạnh nhất không ngờ lại căn bản không có hiệu quả gì.

Tuy chủ ngữ thứ hai không nhìn ra được tác dụng gì, nhưng ít nhất còn khiến quả cầu run rẩy, khiến nó nhỏ đi một vòng. Nhưng đạo cuối cùng này rõ ràng là chú ngư cường đại nhất, không ngờ lại không có nửa điểm tác dụng, đúng là quá kỳ quái.

Sau nửa tiếng, động tác phập phòng trên thân quả cầu cuối cùng cũng dừng lại,hơn nữa nó lại một lần nữa di động về phía Phương Minh Nguy. Tuy tốc độ vẫn chưa khôi phục lại như lúc đầu, nhưng đã nhanh hơn rùa nhiều.

Đến đây, Phương Minh Nguy trong lòng đã hiểu ra, thơi gian hữu hiệu của đạo chú ngữ thuật hỗn loạn thứ ta là nửa tiếng, mà đạo chú ngữ thuật sợ hãi thứ ba thì chắc không đến nửa tiếng. Có điều, nghĩ tới quả cầu này sau khi gặp thuật sợ hãi thì lập tức trúng tiếp thuật hỗn loạn, cho nên ngay cả Phương Minh Nguy cũng không thể xác định rốt cuộc là thời gian của thuật sợ hãi quá ngắn hay là thuật hỗn loạn có thể gạt đi hiệu quả của thuật sợ hãi.

Có điều, điều duy nhất cả thể xác định là hiệu quả của thuật trì hoãn tuyệt đối hơn nửa tiếng. Tuy theo sự kéo dài của thời gian, hiệu quả của thuật trì hoãn dần dẩn yếu đi, nhưng nhìn biểu hiện của quả cầu, chắc có thời gian hữu hiệu khoảng nửa tiếng.

Thí nghiệm một lượt trên thân quả cẩu, Phương Minh Nguy đã sơ bộ nắm được ba trong năm đạo chú ngữ.

Có lẽ là dưới tình huống bình thường, năm đạo chú ngữ này không có tác dụng gì, hơn nữa Phương Minh Nguy cũng không có gan lớn như vậy, đem những chú ngữ đã có hiệu quả rõ ràng ứng dụng lên người nhân loại. Nhưng, khi đối phó với những quái thú này, những chú ngữ này tuyệt đối có thể mang lại tác dụng quan trọng.

Mắt thấy cự ly của quái thú càng lúc càng gần, Phương Minh Nguy mỉm cười lại ngâm tụng thuật sợ hãi.

Thế tiến tới của quả cầu dừng lại, tựa hồ như do dự một chút, sau đó lại một lần nữa xông tới.

Phương Minh Nguy trong lòng cả kinh sao chú ngữ không linh nghiệm nữa? Nếu những chủ ngữ này mất đi công hiệu, Phương Minh Nguy cơ hồ ngay cả lòng tự sát cũng có.

Nếu như vẫn chưa hiểu được diệu dụng của chú ngữ này, Phương Minh Nguy có lẽ sẽ không thương tâm như vậy. Nhưng từ sau khi hiểu được công dụng cụ thể của chúng, Phương Minh Nguy như lấy được chí bảo, một ngày cũng không thể rời sanh.

Giống như một tên ăn mày, hắn vốn là một tên nghèo kiết xác, tất nhiên sẽ không hy vọng xa vời. Nhưng đội nhiên cho hắn một trăm vạn, khiến hắn biến thành một đại phú ông, sau đó trong một đêm lại lấy đi toàn bộ tài sản của hắn, cho hắn quay trở lại những ngày tháng nghèo đói. Vậy thì cái này rất có khả năng không chịu nổi đả kích, hoặc là phát điên, hoặc là tự sát, hoặc là bí quá hóa liều, bước vào con đường máu tanh không có ngày quay lại.

Thở dài một hơi, đúng là từ nghèo tới giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.

Tuy trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên vô vàn cảm khái, nhưng miệng hắn vẫn không dừng lại, thuật sợ hãi lại một lần nữa hàng lâm lên người quái thú.

Lần này, thân thể của quái thú hơi run rẩy, cuối cùng cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Phương Minh Nguy thở phào một hơi, hắn cuối cùng cũng hiểu, thì ra sự thi triển của những chú ngữ này còn có một quan hệ xác xuất thành công. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK