Phương Minh Nguy nhún vai, cười nói: "Đường Ân đại sư, ngài hiểu lầm rồi, kỳ thực vào sát na kích sát quái thú, là Bảo Bột đại sư ra tay, tôi chẳng qua là thanh trừ một số rác rưởi bên cạnh quái thú thôi, căn bản không đáng để gọi là giúp đỡ."
Đường Ân mỉm cười, nói: "Bất kể là thế nào, viên thú bảo này đều là Bảo Bột và Phương đại sư cùng nhau phát hiện."
Phương Minh Nguy xua tay, nói: "Không đúng, nên là ai giết chết thì thuộc về người đó."
Tâm tình của Đường Ân rõ ràng là cực tốt, y cười nói: "Được, chúng ta không nói về cái này nữa, nói chung ân tình của Phương đại sư, chúng tôi sẽ ghi nhớ."
NÓi xong, Đường Ân quay đầu sang, nói: "Bảo Bột, mấy ngày này em dẫn Phương đại sư đi thăm quan Nghi Linh Hà Nhã nhé, đợi sau khi anh cứu được vợ rồi sẽ khoản đãi Phương đại sư."
"Vâng, đại ca."
Phương Minh Nguy lúc này mới hiểu, thì ra người toàn thân bị liệt kia là vợ của Đường Ân.
Hắn đứng dậy, nói: "Đường Ân đại sư đã có được thú bảo cần thiết rồi, vậy thì mau đi liệu thương cho phu nhân đi. Còn tôi chạy cả nửa ngày rồi nên cũng muốn được nghỉ ngơi."
Đường Ân vội vàng đứng dậy, không những an bài phòng ở cho hắn, hơn nữa còn đặc biệt an bài cho hắn năm người hầu để tùy thời sai bảo.
Chỉ dựa vào điểm này là có thể nhìn ra, tuy quả tinh cầu này nhìn thì không phát đạt, nhưng Đường Ân không nghi ngờ gì nữa là truyền thừa của một trong những đại gia tộc lâu năm.
về phòng, Phương Minh Nguy cự tuyệt sự hầu hạ của tất cả mọi người. Sau khi tắm rửa, hắn thoải mái nằm trên giường, trong đầu của hán, không những nhớ tới hình bóng của Khắc Lỵ Tử, chị em Phác Linh. Tuy hắn biết rằng, Phác Xảo khẳng định đã sinh rồi, nhưng hắn lại có cách liên lạc với họ.
Ở trong lòng hắn, đã có một sự chờ mong rất lớn, nhưng cũng lại có chút sợ hãi, bởi vì hắn không biết rằng nên đối diện với tất cả những điều này như thế nào. Dần dần, Phương Minh Nguy lại nhớ tới bá vương long tinh thần hừng hực mà không giảng đạo lý đó, rồi đột nhiên, hắn tựa hồ còn nhớ tới Hạ Linh Lung.
Trong bất chỉ bất giác, hắn cuối cùng cũng rơi vào trong giấc ngủ sâu, đây là lần đầu tiên hắn ngủ say như vậy kể từ sau khi tiến vào di tích.
Buổi tối, trong tiểu lâu của Đường Ân, ba anh em ngồi với nhau.
Đường Ân lúc này trên mặt đã không còn nhiều vẻ ưu sầu và kích động, mà hoàn toàn trở nên lãnh tình. Tựa hồ như lắc người một cái biến thành một trưởng giả ồn trọng.
"Bảo Bột, chủng loại quái thú đỉnh cấp ở trong di tích không nhiều, con lần này mà em giết là loại nào?"
Bảo Bột lấy một tấm thẻ quang ra, cắm vào trong một khe cắm thẻ ở trên tường. Lập tức, bức tường này nổi lên một điếm tinh quang, hơn nữa dần dần chiểu sáng cả đại sảnh.
Bên trong xuất hiện một con gia hòa cổ quái, đầu ngựa, miệng thò, tai mèo, mũi chó, thân hổ, có gà, mười tám cái chân, bốn cái cánh. Nếu như Phương Minh Nguy có mặt ở đây, khẳng định có thể nhìn ra đây chính là con quái thú mà hắn đã bịa ra. Chỉ là không ngờ Bảo Bột lại phục nguyên nó không sai một chút nào.
"Đây là thứ gì vậy, trông có vẻ rất lợi hại." Y Tư Đặc kinh thán.
"Quả thật là rất lợi hại, nếu không cũng không có thú bảo đỉnh cấp." Bảo Bột tức giận lườm gã một cái, nói: "Em lúc trước chưa từng gặp loại quái thú tương tự, chắc cũng là một trong những loại biến dị mấy trăm năm cũng khó gặp."
Đường Ân chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, mấy trăm năm nay, quái thú biến dị trong di tích rất nhiều, thực lực càng lúc càng mạnh. Tuy xác suất có thú bảo có đề cao, nhưng thật sự không biết là phúc hay họa."
Bảo Bột cười khổ một tiếng: "Là phúc hay họa thì chỉ sợ là không đến lượt chúng ta lo lắng."
Đường Ân thở dài, nói: "Không sai, chúng ta thực sự là không dù tư cách." Dừng một chút rồi lại nói: "Đưa hình của con quái thú này tới sở nghiên cứu đi, để bọn họ phân tích thử, loại quái thú này không có khả năng trở thành một tộc quần."
"Được, ngày mai em sẽ đi làm."
Đường Ân gật đầu, đột nhiên hỏi: "Bảo Bột, em và hắn đã hợp tác mấy tháng, Y Tư Đặc, em hôm nay cũng đã giao thú với hắn, có đánh giá gì về hắn không?"
Bảo Bột nghĩ một chút, nói: "Biểu hiện của hắn rất mạnh, rất thần bí, lúc điều khiển cơ giáp đỉnh cấp, có thể trong nháy mắt đề cao tới gấp bảy lần tốc độ âm thanh, hơn nữa dưới tốc độ này còn có thể điều khiến cơ hồ là hoàn mỹ. Em nghĩ, cho dù là tiến vào á quang tốc, hắn cũng có thể làm được khống chế nhất định."
Nếu Phương Minh Nguy nghe thấy câu này, chỉ sợ sẽ cười rụng cả răng ngay lập tức.
Hắn có thể dưới tốc độ gấp bảy lần tốc độ âm thanh mà điều khiến được hoàn mỹ như vậy, đó là bởi vì có mấy trăm linh hồn bên trong vương miện và linh hồn của Ai Khắc hợp lực điều khiển, nếu như thật sự tiến vào á quang tốc, vậy thì Phương Minh Nguy trừ lao thẳng về phía trước ra thì căn bản không làm được bất kỳ phản ứng nào.
Sắc mặt của Đường Ân khẽ biến, nói: "Có thể trong nháy mắt đề cao tốc độ gấp bảy lần tốc độ âm thanh, còn có thể bảo trì điều khiển hoàn mỹ, cho dù là trong đại sư cấp mười sáu cùng không phải là ai ai cùng làm được. Chẳng lẽ hắn đạt tới mức sắp đột phá cấp mười sáu rồi ư?"
Bảo Bột nghĩ một chút, nhưng phát hiện mình căn bân không thể đề xuất ra bất kỳ kiến nghị gì.
Y Tư Đặc mở miệng nói: "Đại ca, hôm nay em và hắn tiến hành đối kháng khí trường, phát hiện khí trường của hắn vô cùng quỷ dị.
Ánh mắt của Đường Ân quanh sang gã, hỏi: "Quỷ dị thế nào?"
"Vừa thời khắc vừa tiếp xúc với khí trường nội kình của hắn, em có thể cảm nhận được rõ ràng, khí trường của hắn tựa hồ như không hề cường đại, chỉ cần khẽ dùng lực một cái là có thể hoàn toàn phá hủy. Nhưng, khi thật sự giao phong mới phát hiện, khí trường của hắn kỳ thực rất mạnh, rất mạnh."
Nghe thấy Y Tư Đặc liên tiếp dùng hai lần rất mạnh, Đường Ân và Bảo Bột không khỏi biến sắc.
Y Tư Đặc tiếp tục nói: "Khí trường của hắn tạo cho em cảm giác giống như là nước sông cuồn cuộn không ngừng, vĩnh viễn không dừng, giống như là vô số ngâm châm, không có chỗ nào là không đâm vào được. May mà lúc đó Bảo Bột ứng biến nhanh, lập tức ra tay dừng cuộc ti thí lại, nếu không em nhất định sẽ bẽ mặt.
Da mặt của Bảo Bột hơi giật giật, nói: "Y Tư Đặc, lúc em xuất thủ, không hề cảm thấy anh đã tới tình huống đầy nguy cơ như vậy."
Y Tư Đặc cười khổ, nói: "Có lẽ là bởi vì hắn không có địch ý với em, có điều trừ phi là thật sự tiến hành đối kháng khí trường với hắn, nếu không thì không thể hoài toàn cảm thụ được huyền cơ bên trong."
Đường Ẩn chậm rãi gật đầu, hỏi: "Nói vậy, em khẳng định không phải là đối thủ của hắn."
"Đúng vậy." Y Tư Đặc nghiêm mặt, nói: "Phương Minh Nguy quả thực là một đại sư thể thuật hệ danh phù kỳ thực, dựa vào cảm giác của em, trừ phi là một đại sư thể thuật đẳng cấp trên hắn một bậc mới có thể dùng sức phá xảo, kích bại hắn. Còn nếu như là cùng cấp, chỉ sợ rất ít người có thể chống đỡ được khí trường nội kình có quái của hắn."
Bảo Bột nói: "Em nhớ ra rồi, Phương Minh Nguy từng nói, hắn có mấy lão sư có năng lực thể thuật đạt tới cấp mười tám, có lẽ loại khí trường nội kình quỹ dị của hắn chính là các lão sư của hắn truyền thụ cho."
Đường Ân và Y Tư Đặc đồng thời hít một hơi lạnh, đại sư thể thuật hệ cấp mười tám, hơn nữa còn không phải là một người, hèn chi...
Đột nhiên trên màn hình vang lên giọng nói của máy móc: "Tiểu Tam thiếu gia phát tín hàm tới, xin nhận."
Đường Ân quay đầu lại, nói: "Nội dung gì."
"Báo cáo điều tra liên quan tới Phương Minh Nguy."
Bảo Bột ngây ra, hỏi: "Đại ca, đã bắt đầu điều tra hắn nhanh vậy ư?"
Y Tư Đặc chen vào, nói: "Bảo Bột, nếu như em phát mật điện sớm một chút, bọn anh có lẽ đã điều tra từ lâu rồi chứ đại ca cùng không cần phải lo lắng cả một tháng như vậy."
Đường Ẩn hừ khẽ một tiếng, nói: "Nói linh tinh lúc đó trên người Bảo Bột có một viên thú bảo đỉnh cấp, làm sao có thể tự tiện phát mật điện? Nếu để người ta phát hiện thì có thể thuận lợi mang về không?"
Y Tư Đặc cười bèn lèn hai tiếng, không dám nói gì nữa.
Đường Ân chẳng buồn để ý tới gã, nói: "Hiện báo cáo của Tiểu Tam đi."
"Vâng."
Một tờ giấy mòng từ bên dưới một cái lỗ được in ra, tuy thiết bị khoa học kỹ thuật của nơi này cũng là hạng nhất trong liên minh 66, nhưng Đường Ân vẫn quen dùng giấy.
Đọc nội dụng bên trên tờ giấy, Đường Ân đột nhiên tức giận gầm lên, nói: "Tên Tiều Tam này làm việc kiểu gì thế, tìm hắn cho ta, ngay lập tức."
Y Tư Đặc và Bảo Bột ngơ ngác nhìn nhau, Tiểu Tam trước giờ là nhân tài mà cả ba người họ đều coi trọng, sao đột nhiên lại chọc cho lão đạt phát hỏa thế này?
"Đại ca, chuyện gì thể?"
"Các em tự đọc đi." Đường Ân đưa tờ giấy cho Y Tư Đặc.
Y Tư Đặc lầm bầm độc: "Phương Minh Nguy, thân viên điện hạ của đế quốc Nữu Mạn, hai mươi ba tuổi, đại sư tinh thần..." Gã đột nhiên ngây ra, thốt lên kinh ngạc: "Đại sư tinh thần hệ ư?"
Bảo Bột ảo não vỗ đầu, nói: "Tên Tiểu Tam này, sao lại phạm sai lầm lớn thế, đúng là, ài..."
Đường Ân mặt tái xanh, nói: "Hắn hiện tại có thể phạm sai lầm, sau này có thể mang tới sự diệt vong cho gia tộc, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua."
Trong lúc nói chuyện, trên màn hình lóe sáng, một thiếu niên anh tuấn xuất hiện.
"Gia gia, nhị thúc công, tam thúc công, chào các vị."
Y Tư Đặc nhìn hắn với vẻ thương xót, lắc đầu nói: "Tiểu Tam, chúng ta thì tốt, nhưng ngươi thì không tốt rồi."
Tam thiếu gia ngây ra, nhìn sắc mặt của mấy vị này, lập tức trong lòng thấy thấp thỏm, hắn khỏi nhỏ: "Gia gia, lần này tìm cháu có chuyện gì vậy?"
Đường Ân chẳng nói chẳng rằng cầm tờ giấy đó lên, hỏi: "Cái này là ngươi điều tra hả?"
Tam thiếu gia nhìn lướt qua, nói: "Đúng vậy, gia gia!"
"Ngươi xác định không lầm chứ?"
"Tuyệt đối không." Tam thiểu gia nói: "Cái này không chỉ là tư liệu mà chúng cháu thu thập được từ trên thiên võng, còn là tin tức mà hai mươi vị quan viên đại sư trú ở Nữu Man cung cấp, tuyệt đối không sai."
Sắc mặt Đường Ân càng lúc càng âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi đã phạm một sai lầm lớn, rốt cuộc là gì thì tự mình tra lại đi, ta cho ngươi mấy ngày, nếu như không tra ra, ngươi tạm thời từ chức, về nhà tu luyện thêm mẩy năm."
Sắc mặt của tam thiểu gia lập tức biến thành trắng bệch, hắn ườn ngực, nói: "Vâng, thưa gia gia, cháu lập tức đi tra.”
Sau khi tắt máy liên lạc, tam thiếu gia lập tức hạ lệnh, điều động tất cả lực lượng, toàn lực thu thập toàn bộ tin tức liên quan tới Phương Minh Nguy, một chút cũng không bỏ sót.