Phương Minh Nguy tò mò nhìn hai người ngồi trong hai thùng nước có màu khác nhau. Giờ phút này, trên mặt hai người bọn họ, chỉ có một vẻ mặt, đó chính là nghiêm túc và chăm chú.
Gãi gãi đầu, không nghĩ ra tại sao bọn họ lại biến thành bộ dáng này, xem ra nước thuốc dùng thú bảo luyện chế quả nhiên có hiệu quả thần kỳ!
Kéo cái ghế đến, hắn ngồi im trong này và kiên nhẫn chờ.
Trên Thiên Bằng tinh lúc này, đã vô cùng náo nhiệt rồi, rất nhiều nơi đã bắt đầu khởi công, kiến tạo ra thành thị mới nhất.
Nhưng mà, trong những người này, Phương Minh Nguy biết cũng không nhiều, mà quen lại càng chẳng bao nhiêu. Có thể nói chuyện với hắn, ngoại trừ Thi Nại Đức và Cơ Nặc ra, thì chỉ có Khắc Lỵ Tư và Viên Ninh.
Nhưng hai cô nàng này không biết là phát bệnh thần kinh gì, đem mình nhốt vào trong việc khoa học kiến trúc trên Thiên Bằng tinh.
Nghe nói ở đó, ngoại trừ hai nàng ra, còn có rất nhiều khoa học gia đến từ liên minh địa cầu.
Viên Ninh lấy được nhiều kỹ thuật của quốc gia cấp ba từ tay của Hoa Danh Đường, sau đó liền ở trong viện khoa học quang minh chính đại nghiên cứu, và còn cắt đứt liên lạc với bên ngoài luôn. Dù sao thì trong viện khoa học cũng chứa rất đủ thực phẩm để các nàng vượt qua một đoạn thời gian mà không cần lo lắng, đến khi các nàng nghiên cứu ra kết quả, hoặc là ăn sạch hết rồi, thì tự nhiên sẽ đi ra thôi.
Tạm thời không có cách nào gặp mặt hai nàng, như vậy Phương Minh Nguy cũng đành làm bạn với Thi Nại Đức và Cơ Nặc. Thừa dịp này, giúp hai người bọn họ tăng trưởng thực lực, cũng là một lựa chọn không tồi.
Đặc biệt là Cơ Nặc, bản thân hắn đã là cao thủ cấp mười lăm rồi, nếu có thể trở thành đại sư chân chính cấp mười sáu. Đến lúc đó, không chỉ là bên cạnh mình có thêm một cao thủ, mà hơn nữa quyền nói chuyện của liên minh địa cầu cũng được tăng lên.
Trong lúc hắn suy nghĩ miên man nửa ngày, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cơ Nặc toàn thân trần như nhộng đi ra từ thùng nước, đi đến một góc phòng, mở vòi nước ra, tẩy rửa thân thể sạch
Phương Minh Nguy vội vàng tiến lại, hỏi: “Cơ Nặc, thế nào?”
Cơ Nặc lau sạch nước trên tóc, nói:”Nước thuốc của cậu, chẳng lê cậu không biết hiệu quả?”
“Tôi đâu có thua qua, làm sao mà biết” Phương Minh Nguy tức giận nói.
Cơ Nặc giật mình cười cảm kích, nói: “Minh Nguy, rất hữu dụng”
“Thật sao?”
“Thật” Cơ Nặc hít sâu một hơi, nói: “Trong nước thuốc này, tựa hồ có một loại năng lượng thần kỳ, một khi vận công trong nước, những năng lượng này liền dọc theo làn da tiến vào trong cơ thể của tôi” Hắn xiết chặt nắm tay, bỗng nhiên toàn thân phát ra tiếng xương vặn rắc rắc.
Mơ hồ, Phương Minh Nguy cảm ứng được trên quả đấm của hắn tản ra một có lực lượng cường đại cô đọng không tán.
Cơ Nặc cảm kích nói: “Nhìn nè, nội kình của tôi đã được để cao”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình nói: “Anh đột phá cấp mười sáu?”
Cơ Nặc thiếu chút nữa thở không ra hơi, tức giận nói: “Làm gì mà nhanh như vậy?”
Phương Minh Nguy trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đã không có đột phá, vậy thì kích động làm gì?”
“Ài” Cơ Nặc thở dài, nói: “Cậu không biết đấy thôi, từ khi năng lực thể thuật của tôi đến cấp mười lăm, thì gần năm mươi năm rồi không có bất kỳ tăng trưởng gì”
“Năm mươi năm?” Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, nếu đối lại là mình năm mươi năm mà không tăng trưởng, sợ rằng sẽ buồn bực mà chết mất.
“Đúng vậy, năm mươi năm!” Giọng nói của Cơ Nặc mờ ảo, cảm khái nói không nên lời.
“Năm mươi năm cái gì?”
Nương theo tiếng ầm, Thi Nại Đức cũng đi ra từ thùng gỗ, lúc đầu hắn bị Phương Minh Nguy trực tiếp đá vào thùng gỗ, có vẻ chật vật, chỉ là bây giờ khí sắc của hắn rất tốt, không gì sánh kịp.
“Cảm giác thế nào?” Phương Minh Nguy dò hỏi.
“Cực kỳ lớn” Giọng nói của Thi Nại Đức tràn ngập vui vè: “Cho đến bây giờ tớ vẫn chưa hề phát hiện ra, thì ra trong tu luyện lại có chuyện nhẹ nhàng như vậy”
Hắn đi đến vòi nước, cởi sạch quần áo ra, rồi tắm rửa một lần, nói: “Chỉ có điều cái mùi rất khó ngửi”
“Như vậy tức là cậu không muốn tu luyện nữa?”
“Không phải” Thi Nại Đức lên tiếng từ chối: “Vì tương lai của tớ, cho dù có khó ngửi gấp trăm lần, tớ cũng sẽ kiên trì tiếp tục”
Cơ Nặc khẽ lắc đầu, đột nhiên, hơi khẽ giật mình ngẩng đầu nhìn Phương Minh Nguy, trầm giọng hối: “Minh Nguy, cậu rốt cuộc đã cho chúng tôi cái thuốc gì thế?”
“Anh không phải là nhìn thấy rồi sao?” Phương Minh Nguy dùng ngón tay chỉ ra ngoài phòng lớn.
“Không đúng, tại sao thuốc của tôi không giống với Thi Nại Đức?”
“Đương nhiên là không giống rồi” Phương Minh Nguy cường từ đoạt lý, nói: “Thể chất hai người khác nhau, năng lực cá nhân cũng khác nhau, cho nên mới căn cứ theo tình huống cụ thể, phân ra luyện chế”
“Thật không?” Cơ Nặc trầm giọng hỏi: “Thú bảo của cậu đâu?”
Thi Nại Đức cũng cả kinh ánh mắt chuyển dời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thu hoạch hôm nay của mình rất phong phú, nội kình tự nhiên tăng trưởng lớn mạnh một cách vô duyên vô cớ.
Loại dược hiệu thần kỳ như vậy, dược hiệu bình thường há có thể sánh bằng sao. Chẳng lê Phương Minh Nguy thật sự sử dụng thú bảo sao. Một khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn liền dậy sóng liên tục, khó có thể yên tình.
Phương Minh Nguy cũng đã sớm chuẩn bị, móc thú bảo trong lòng ra, cái khối cứng nhỏ hơn hạt đậu một chút, giơ qua lại, hấp dẫn ánh mắt của hai người.
“Này, cho cậu” Phương Minh Nguy tiện tay ném cho Thi Nại Đức.
Thi Nại Đức cả kinh vội vàng ngồi chồm hổm xuống chụp, ngay cả nước trên người chưa khô cũng mặc kệ, cẩn thận dùng tay đón lấy.
“Cậu điên rồi, chưa thấy ai như cậu” Thi Nại Đức hận không thể chửi mắng, nói: “Đây chính là thú bảo đấy!”
Phương Minh Nguy nhún vai, nói: “Xem ra hai người còn chưa biết về đặc tính của thú bảo rồi, nói cho hai người biết, thú bảo này vô cùng cứng chắc, ngay cả kiếm laser của nền văn minh cấp bảy cũng không thể lưu lại dấu vết trên nó, cậu còn sợ nó hòng à?”
Thi Nại Đức khẽ giật mình- cẩn thận thử nghiệm, quả nhiên không cách nào làm gì được. Hắn vận nội kình lại một lần nữa sờ, với chỉ lực của hắn bây giờ, cho dù bóp nát bê tông cũng có thể, nhưng mà cái khối cứng nho nhỏ trong lòng bàn tay lại không có bất kỳ phản ứng nào hết.
Đến lúc này, hắn đã tâm phục khẩu phục, đem cái khối cứng ấy trả lại cho Phương Minh Nguy.
Nói thật, khi Phương Minh Nguy móc ra cái khối cứng này, bọn họ thật sự rất hoài nghi, thứ này rốt cục có phải là thú bảo đinh đinh đại danh hay không. Nhưng giờ phút này hắn đã tin, thú này cho dù không phải là thú bảo, thì cũng là bảo bối thần kì.
Phương Minh Nguy cầm lấy thú bảo, mỉm cười nói: “Thế nào, thú bảo đây nè, Cơ Nặc, anh có muốn thử không?”
Cơ Nặc khẽ lắc đầu, hắn và Thi Nại Đức chỉ biết cái tên thú bảo, nhưng không biết phương pháp sử dụng, cho nên dù có muốn nhìn cũng không biết rõ.
“Minh Nguy, nếu cậu không dùng thú bảo để tăng năng lực của chúng tôi, vậy tôi yên tâm rồi” Cơ Nặc nói như vậy xong vẫn chưa yên tâm, lại bỗ sung: “Cậu ngàn vạn lần đừng gạt chúng tôi, nếu không lão sư nhất định sẽ đánh chết chúng tôi”
“Lão sư sẽ không dữ như vậy đâu” Phương Minh Nguy nhớ đến nụ cười hiền hòa của Vương Tự Cường, nói.
Cơ Nặc và Thi Nại Đức oán hận nhìn hắn, làm ra vẻ đại thù không thể báo, khiến cho Phương Minh Nguy có cảm giác rùng mình.
“Lão sư quả thật không dữ với cậu” Thi Nại Đức hung hăng nói: “Cũng không biết tại sao mạng của cậu lại tốt như vậy, ngay cả lão sư nhìn cậu cũng có vài phần kính trọng”
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: “Được rồi, từ hôm nay trở đi, hai người mỗi ngày ngâm nước thuốc, mỗi lần một tiếng”
“Một tiếng không đủ” Cơ Nặc tình táo nói: “Dựa theo cảm giác vừa rồi của tôi, nguyên tố năng lượng trong nước thuốc rất mạnh ít nhất cũng cần hai tiếng mới có thể hấp thu hết”
“Cũng tốt, vậy hai tiếng” Phương Minh Nguy tò vẻ không sao cả, nói.
Ngày hôm sau, Cơ Nặc và Thi Nại Đức đến đúng hẹn, nhưng mà, sau khi đóng cửa nửa ngày, Phương Minh Nguy rốt cục đã mở cửa đi ra.
Hai người bọn họ nhìn cái thùng gỗ, lập tức ngấn cả người.
Thùng gỗ ngày hôm qua là, một đen một trắng, nhưng thùng gỗ ngày hôm nay lại khác, màu đỏ tươi, làm cho người ta nhìn thế nào cũng có cảm giác rợn hết da gà.
“Minh Nguy, đây là thứ gì?”
“A, đây là phương thuốc thứ hai, phương thuốc đại hồng hoa” Phương Minh Nguy cười chỉ vào thùng gỗ, nói: “Tất cả dược liệu đã được loại bỏ, hai người cứ yên tâm mà ngâm”
Hôm nay hắn đã rút kinh nghiệm từ bài học hôm qua, trực tiếp đem dược liệu ngâm trong vạc nước, sau đó mới vớt ra, bởi như vậy, tuy màu sắc hơi kỳ quái, nhưng mà ít nhất là hai thùng gỗ đều cùng một màu.
Mặc dù có kinh nghiêm ngày hôm qua, nhưng Cơ Nặc và Thi Nại Đức vẫn kiên trì đi vào.
Nhưng mà, vừa tiến vào thùng nước, bọn họ lập tức vứt bỏ hết tạp niệm, hấp thu dược tính bên trong.
Ngày thứ ba, khi bọn họ đi vào, phát hiện ra màu nước lại thay đổi, lúc này là màu xanh biển rợn người.
Nhắm mắt nín thở chui vào, nếu không phải có được chỗ tốt từ hai ngày trước, thì có đánh chết bọn họ cũng không chui vào.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua, chuyện mà hai người bọn họ thảo luận nhiều nhất trong ngày, chính là đoán màu nước thuốc của ngày hôm sau.