Trong nháy mắt đánh sâu vào, đã mang đến cho Phương Minh Nguy một lợi ích khồng lồ khó tưởng tượng.
Vì xua đuổi áp lực cường đại từ bên ngoài vào, mà lực lượng tinh thần của cổ Nhất Đạ liền được phóng thích ra đầy đủ. Những lực lượng tinh thần khồng lồ này nhanh chóng chuyển động vô số vòng trong đầu của Phương Minh Nguy, chậm rãi, sau đó bắt đầu cứng lại.
Nhưng mà, chỗ lực lượng thiếu sót đông cứng ấy, sau khi tán ra đã được Phương Minh Nguy hoàn toàn hấp thu.
Khi hai cổ lực lượng tinh thần này bị hắn hấp thu, trong đầu Phương Minh Nguy tựa hồ phát ra một tiếng động rất nhỏ, giống như có một vật gì đó bị hắn mở ra ngoài ý muốn.
Khác thật, quả là rất khác...
Phương Minh Nguy chậm rãi nhắm hai mắt lại, dụng tâm để thể nghiệm tất cả xung quanh.
Tuy ánh mắt của hắn căn bản là không nhìn thấy được bất kỳ vật gì, nhưng mà hắn lại có thể cảm ứng rõ ràng tất cả biến hóa xảy ra trên người của mọi người. Tựa hồ như vào thời khắc này, hắn không phải đang dùng một công cụ thay thế cho con mắt, mà là dùng một lực lượng khó giải thích để quan sát thế giới từ góc độ khác.
Trong mông lung, trong lòng hắn vui sướng vô hạn.
Tuy hắn lần đầu thể nghiệm loại năng lực thần kỳ này, nhưng mà hắn có thể xác định đây là tâm nhãn, tâm linh chi nhãn.
Dùng lực lượng tinh thần hình thành năng lực cảm ứng thay thế cho mắt, đây là năng lực đặc thù của lực lượng tinh thần sau khi đột phá cấp mười.
Vô luận là năng lực thể thuật hay là lực lượng tinh thần, một khi đạt đến cấp mười một, đều có thể hình thành một từ trưởng thần kỳ không nhìn thấy được bên ngoài cơ thể trong từ trường này, năng lực cảm giác của bọn họ có thể nhân mạnh lên gấp trăm ngàn lần, thậm chí có thể thay thế tác dụng của tai, mắt.
Cấp mười một, vào lúc này hắn đã đột phá giới hạn của cấp mười, đạt đến cấp mười một,
cấp độ mà tất cả mọi người đều tha thiết ước mơ.
Áp lực tinh thần xung quanh tựa hồ cũng cảm nhận được biến hóa của hắn, cảm giác làm
cho người ta hít thở không thông này đã biến mất không thấy đâu.
Sau lưng hắn, bọn người Thi Nại Đức và Trương Nhuận Thủy đều lộ ra vẻ kinh hãi muốn
chết. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa biết tình huống của Phương Minh Nguy lúc này, nhưng mà
bọn họ đã phát hiện được, người thanh niên đứng trước cánh cửa kia đã có chỗ khác so với hồi nãy.
Trong mắt của bọn họ, trên người Phương Minh Nguy tựa hồ có nhiều hơn một điểm, một điểm làm cho bọn họ nhìn không thấu.
Chậm rãi mở mắt ra, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Phương Minh Nguy chăm chú nhìn cánh cửa không có bóng người. Đột nhiên khom người chào thật sâu, cao giọng nói: “Cảm ơn nguyên soái thành toàn” Một bóng người xuất hiện ở cửa lớn, hô hấp của mọi người không tự chủ dừng lại. Bóng đen ấy càng lúc càng lớn, dần dần biến thành một người đàn ông cao gầy.
Bọn người Phương Minh Nguy khẽ giật mình dung mạo của Vương Tự Cường cũng không phải là bí mật, chỉ cần lên mạng là có thể dễ dàng tìm thấy. Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy được vĩ nhân danh chắn liên minh này xong, vẫn không tránh khỏi sự lưỡng lự trong nháy mắt.
Bởi vì, ông ta quá trẻ.
Nếu dùng tuổi mà nói, Vương Tự Cường đã sớm vượt qua độ tuổi hai trăm trong cách chia của liên minh địa cầu rồi. Nhưng dáng vẻ của ông ta lúc này lại tràn đầy sức sống. Không hề có biểu hiện bên ngoài, mà là tràn đầy sức sống từ trong xương tủy mà ra, khiến cho ông ta nhìn giống như một thanh niên chưa đến năm mười vậy.
“Vương... nguyên soái” Phương Minh Nguy không chút do dự, cung kính nói một câu, Vương Tự Cường mang theo nụ cười trên mặt, đối với Phương Minh Nguy, tuy rằng chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ông ta lại tán thưởng không hết lời: “Rất giỏi, có thể đột phá trong tình huống này, con... rất giỏi”
Sắc mặt của Phương Minh Nguy đỏ lên, nếu không có hai trăm linh hồn trong đầu, nếu như không có hấp thu lực lượng tinh thần, thì như vậy đừng nói là đột phá, cho dù muốn đứng ở đây thôi cũng đã là một chuyện vô cùng xa vời.
“Vương nguyên soái, ngài quá khen”.
Trong mắt Vương Tự Cường tràn đầy vui vẻ: “Từ khi nghe sự tích của con, ta liền có một dự cảm. Có lẽ con là người mà ta một mực luôn tìm. Hôm nay gặp mặt, con đã không làm cho ta thất vọng”
Trên mặt của Phương Minh Nguy hiện lên một tia kinh hỉ, trước mặt nhiều người mà chiếm được sự tán thưởng của Vương Tự Cường, mặc dù là hắn, cũng không tránh khỏi một tia kích động trong lòng.
“Thế nào, nguyện ý làm đệ tử của ta chứ?” Vương Tự Cường cũng không dài dòng, mà đi thẳng vào vấn đề.
“Nguyện ý” Phương Minh Nguy bật thốt, thầm nghĩ, chỉ có kẻ ngu mới không muốn.
Trên mặt bọn người Thị Nại Đức lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, đương nhiên, cũng khó tránh khỏi một chút thành phần của đố kỵ rồi.
Vận mệnh của người này, thật sự quá tốt...
“Tốt tốt tốt...” Vương Tự Cường cất tiếng cười to, nói liên tiếp ba chữ tốt, bởi vậy có thể thấy được, niềm vui vì mới thu được đệ tử cũng khó tránh khỏi tình trạng kìm hãm.
Ánh mắt của ông ta lướt qua một vòng trên người của bọn Thi Nại Đức, những tinh anh này liền đứng thẳng ưởn ngực ra, giống như đang đối mặt với sự kiểm duyệt của tướng quân vậy, tràn đầy tự hào.
“Bọn họ, không tồi” Vương Tự Cường nhàn nhạt nói.
Trong mắt của bọn người Thị Nại Đức lập tức hiện ra vẻ sáng rọi, có thể có được đánh giá như vậy, cũng là một chuyện không tồi rồi.
Vương Tự Cường đột nhiên tăng cao giọng lên, kêu: “Từ Quân”
“Lão sư” Một bóng người lóe sáng ngoài của, Từ Quân xuất hiện như quỷ mị.
“Con mang bọn họ đến học viện thu xếp đi, nếu như nguyện ý, thì có thể ở trong học viện tiến tu một thời gian” “Vâng” Từ Quân hơi sững sờ một chút, nhưng lập tức có phản ứng.
Bọn người Thi Nại Đức càng kinh hỉ hơn, không thể tưởng được là có thể được tiến tu trong học viện này, cái thu hoạch này quả thật quá lớn.
“Phương Minh Nguy, con theo ta đến đây, đi gặp vài sư huynh của con” Vương Tự Cường dứt lời, xoay người vào trong của, nhưng khi đi qua đống đổ vụn ấy, nhìn nhìn tên đồ đệ mới nhận này, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù da mặt của Phương Minh Nguy khá dày, nhưng giờ phút này cũng không khỏi đỏ ửng lên.
Từ Quân mang bọn người Thi Nại Đức ra khỏi sân, nhìn bọn họ, thở dài nói: “Vận khí của các người thật tốt, có thể tiến tu trong học viện”
“Tại sao? Anh không phục?” Thị Nại Đức cười hỏi.
Hắn đã quen biết với Từ Quân từ sớm, cho nên cũng không có nhiều cố kỵ, có vẻ vô cùng tùy ý. “Ài...” Từ Quân lắc đầu nói: “Với tư chất và thực lực của các người. Nếu như là bình thường, có ba người có thể ở lại, đã là phật tổ hiển linh rồi, nhưng mà bây giờ... ” Hắn ta đưa mắt nhìn hơn mười người này, cảm thán: “Thật sự đúng là may mắn”
“Ba người?” Thi Nại Đức cảm thấy hứng thú: “Ba người nào vậy?”
“Khắc Lỵ Tư, Trương Nhuận Thủy” Từ Quân dừng lại. “Còn một người là ai?” Hai mắt của Thi Nại Đức tỏ sáng, hỏi: “Có phải là tôi không?”
“Cậu?” Từ Quân cười mắng: “Cậu đứng sang một bên đi, còn có vị tiểu thư này”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, thì ra là Hạ Linh Lung một mực đi ở phía sau.
Những tinh anh này liếc nhìn nhau, vừa nghĩ đến biểu hiện của mọi người, giờ phút này mới hiểu được, thì ra tư chất và tiềm lực của Hạ Linh Lung thật sự cũng là số một số hai trong cả đám, hèn chi Đại Vệ vừa nhìn thấy, lập tức thu nạp nàng ta vào trong Khải Lý gia, ánh mắt này quả nhiên là không giống người thường. Trương Nhuận Thủy mỉm cười, hỏi: “Từ Quân, vừa rồi Vương nguyên soái gọi Phương Minh Nguy đi gặp mấy sư huynh, vì sao anh không đi?”
Từ Quân cười khổ nói: “Đừng làm khó tôi, tôi làm sao có tư cách đó”
Trương Nhuận Thủy khẽ giật mình, nói: “Nếu như tôi không nhớ lầm, thì anh cũng là đệ tử của Vương nguyên soái mà! ”
“Ài, tôi chỉ là một đệ tử ký danh mà thôi” Từ Quân phát ra một tiếng thở dài đầy thương cảm: “Tên nhóc Phương Minh Nguy đó, lần đầu gặp mặt mà đã được lão sư đặc biệt thu làm đệ tử, thật sự là...” Hắn nghĩ nghĩ một chút, rồi lại cảm khái: “Thật sự đúng là đại quái vật!”
Tất cả lập tức im lặng, chỉ có chỉ có tiếng bước chân vang lên, không ai có hứng thú mở miệng cả.
Phương Minh Nguy đi theo Vương Tự Cường tiến vào trong của chính quẹo mấy vòng cuối cùng đi đến một hoa viên u tinh thanh lương.
“Ta yêu thích thanh tĩnh, cho nên ở đây” Vương Tự Cường mặc dù không quay đầu lại, nhưng nhất cử nhất động của Phương Minh Nguy căn bản là không gạt được ông ta, nhìn thấy cái vẻ ngó đông ngó tây của tên đệ tử mới này, ông ta cười nói: “Trước khi xuất sư, hãy theo ta ở đây”
“Vâng” Phương Minh Nguy cung kính đáp, thuận miệng hỏi: “Lão sư, con có bao nhiêu vị sư huynh?”
“Không nhiều lắm, bảy người.”
Phương Minh Nguy dừng chân lại, kinh ngạc hỏi: “Lão sư, không phải ngài đào khắp thiên hạ sao, tại sao mới thu có bảy vị đệ tử?”
“Đào khắp thiên hạ? Ha ha” Vương Tự Cường cười to: “Đệ tử trên danh nghĩa của ta có rất nhiều, nhưng mà chính thức được ta truyền thụ thật ra chỉ có vỏn vẹn bảy người” Sau đó thâm ý nhìn hắn một cái: “Con là người thứ tám, cần phải cố gắng thật tốt, đừng làm mất mặt!”
“Vâng, lão sư.”
Lại quẹo qua hai khúc cua, rốt cục đã đi đến mục đích, đó là một phòng luyện công rộng lớn, tất cả dụng cụ cần thiết đều ở bên trong, so với thiết bị trong căn cứ của Khải Lý gia ở Tạp Lí Mỗ tinh cầu còn đầy đủ hơn nửa.
Giờ phút này, trong phòng luyện công, có hai người đang giao đấu ở trên lôi đài giữa phòng, phía dưới có bốn người vây xem, đang tập trung tinh thần xem cuộc chiến. Ngoài tiếng đấm đá xé gió ra, thì không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.