Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Thi Nại Đức, đánh thức hắn từ trong hoảng hốt tỉnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thi Nại Đức và Cơ Nặc đã thôi tranh luận, đang nhìn mình với ánh mắt đầy quan tâm.
"Mình..." Phương Minh Nguy trong lòng có thắt lại, hỏi: "Hai người có nhìn thấy gì không?"
"Nhìn thấy gì?"
"Một luồng ánh sáng trắng?"
"Ánh sáng trắng ư?" Cơ Nặc và Thi Nại Đức trao đối ánh mắt, tuy bọn họ vừa rồi nói chuyện rất cao hứng, nhưng căn bản không nhìn thấy ánh sáng trắng gì cả.
"Minh Nguy, cậu sao chứ?" Thi Nại Đức lo lắng hỏi.
Miễn cưỡng mỉm cười, Phương Minh Nguy nói: "Không sao, có lẽ là mình hơi nhớ nhà mà thôi."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc đồng thời ngây ra, bọn họ không thể nào ngờ được rằng, Phương Minh Nguy đang yên đang lành lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Có điều, chỉ cần ngẫm kỹ, Phương Minh Nguy dẫu sao cũng là lần đầu tiên xa nhà, hơn nữa còn tới nơi xa như vậy, cho nên nhớ nhà một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Thi Nại Đức vỗ vai Phương Minh Nguy, nói: "Huynh đệ, cậu yên tâm đi, dưới sự chăm sóc của gia tộc Mạc Tác Lý của mình bá phụ và bá mẫu sẽ rất vui vè."
"Hi vọng là vậy." Phương Minh Nguy miễn cưỡng mỉm cười, sau đó cúi đầu xuống.
Thấy Phương Minh Nguy không vui vẻ lắm, Thi Nại Đức và Cơ Nặc cũng mất hửng tranh luận, phần biệt cáo từ rời đi, hơn nữa ước định ngày mai sẽ cáo từ tướng quàn Hoa Danh Đường, còn cái vương miện mà Béo giao cho họ, tới lúc đó sẽ trả lại cho hắn.
Sau khi nhìn thấy hai người rời khỏi phòng, Phương Minh Nguy rón rén đóng cửa lại. Sau đó, hai mắt hắn Bảo phát từng luồng ánh sáng chói mắt.
Không nhìn thấy, quầng sáng màu trắng đó, hai người này không ngờ lại không nhìn thấy.
Cầm lấy cái vương miện nhỏ ở trên bàn, Phương Minh Nguy nhẹ nhàng vuốt ve nó, miệng lẩm bẩm: "Người khác không nhìn thấy, không phát hiện được chỗ kỳ dị của mày. Cho nên mày chú định là của tao rồi."
Tựa hồ như do dự một lát, nhưng Phương Minh Nguy vẫn chậm rãi đội cái vương miện lên đầu.
Một luồng khí lạnh rất nhẹ từ chỗ vương miện và da đầu tiếp xúc với nhau truyền xuống, giống như thứ trên đầu hắn là một khối băng vạn năm vậy.
Có điều, sau khi bị hơi lạnh này kích thích, Phương Minh Nguy không những không cảm thấy khó chịu mà người lại thần thái sáng láng, giống như cả người trên dưới có tinh lực dùng mãi không hết vậy.
Thấu qua vỏ não, cỗ khí lạnh này chậm rãi đi vào trong não vực của Phương Minh Nguy, các điểm sáng màu trắng ở trong đầu cùng nhau run lên.
Những linh hồn này đang run rẩy, bọn chúng đang sợ hãi.
Thời khắc này, Phương Minh Nguy cảm nhận rõ suy nghĩ của những linh hồn này.
Linh hồn không ngờ còn biết sợ, còn có thể có cảm giác của mình? Trong nháy mắt, trong đầu Phương Minh Nguy xuất hiện vô số vấn đề.
Những linh hồn mà Phương Minh Nguy thu được trong tinh hệ Khoa Tư Tháp tổng cộng có hơn một vạn bảy ngàn, song sau cùng ở trong căn cứ lưu lại một vạn ba ngàn linh hồn truyền cảm khí.
Những truyền cảm khí này đều là do tộc nhân Thiên Dực tự mình thiết kế ra, tất cả thể tích của truyền cảm khí đều cực nhó, sau khi trải qua cải tạo, truyền cảm khí cứng rắn vô cùng, trừ phi bị hỏa pháo trực tiếp bắn trúng, nếu không trên cơ bản sẽ không bị phá hủy. Hơn nữa bất kể là đặt trong máy móc hay là lấy ra đều phi thường dễ dàng.
Một khi như vậy, cho dù là có tốn hại trong chiến đấu, cũng có thể vào lúc thu dọn chiến trường dễ dàng thu hồi truyền cảm khí để tái sử dụng.
Tuần hoàn như vậy, cho dù Phương Minh Nguy không ở trong căn cứ, quân đội do một vạn ba ngàn linh hồn tổ thành cũng đủ để điều khiển năm chiếc phi thuyền cỡ lớn lên không tác chiến rồi.
Phối hợp với các thiệt bị phòng ngự không ngừng cải tiến ở trong căn cứ, chỉ cần gia tộc Khoa Tư Tháp không phải nhiều nhân mã đến, vậy thì căn cứ này sẽ giống như tường đồng vách sắt.
Đương nhiên, Phương Minh Nguy sở dĩ có lòng tin như vậy đều là bởi vì Cơ Nặc và hắn đã thông đồng với nhau, mượn danh nghĩa của Vương Tự Cường, phát rồi thông cáo cho gia chủ đời này của Khoa Tư Tháp. Danh tiếng của Vương Tự Cường quả nhiên lợi hại, Khoa Tư Tháp gia ở ngay tại chỗ hứa hẹn sẽ lấy căn cứ này làm đồ tạ lễ vì Vương nguyên soái đã phái người tiêu diệt hải tặc.
Tuy bọn họ đều biết rằng, gia chủ của Khoa Tư Tháp khẳng định sẽ mang thái độ hoài nghi, nhưng Phương Minh Nguy tin rằng, cho dù cho gia chủ Khoa Tư Tháp mượn thêm hai lá gan, y cũng không dám ở ngay trước mặt chất vấn Vương Tự cường chuyện này.
Đã lưu lại đại bộ phận linh hồn ở trong cơ địa, vậy thì trong đầu Phương Minh Nguy lúc này kỳ thực chỉ còn có hơn bốn ngàn linh hồn mà thôi.
Tuy đây đã là con số rất hãi nhân rồi, nhưng đối với nên viện điều khiển phi thuyền vũ trụ mà nói, con số này chẳng đáng để nhắc đến.
Lúc này, ánh sáng tráng ở trên hơn bốn ngàn linh hồn đã ảm đạm đi nhiều, tựa hồ như tùy thời đều sẽ phải tiêu tán vậy.
Trong lòng Phương Minh Nguy không khỏi thấy lo lắng, nếu những linh hồn này cử vậy biến mất, vậy thì mình lỗ to rồi. Cũng may, chuyện mà hắn lo láng không hề phát sinh.
Luồng khí lạnh từ trên vương miện truyền vào có sức uy hiếp cực lớn,
nhưng sau khi những linh hồn này thích ứng với cỗ lực lượng này, lại một lần nữa đổi thành sinh cơ bừng bừng.
Đúng vậy, quả thực là sinh cơ, giống như là là loại sinh khí lúc sinh vật trưởng thành tỏa ra.
Linh hồn đã chết không ngờ lại mang tới cho người ta một loại cảm giác có sinh khí, da mặt Phương Minh Nguy từ từ rung động, thế giới này thật sự là quá điên cuồng rồi.
Có điều, hắn biết rõ rằng đây không phải là ảo giác của mình mà là chuyện thực sự phát sinh sau khi đội cái vương miện này lên.
Cái vương miện này nhìn thì không khác biệt nhiều lắm với món đồ cổ bình thường, nhưng sau khi Phương Minh Nguy ngâm tụng đoạn chú ngữ thần bí đó, vương miện này lập tức có biến hóa.
Tuy loai biến hóa này không thể bị Thi Nại Đức và Cơ Nặc phát giác, nhưng Phương Minh Nguy có thể cảm thụ rõ ràng rằng đây là một Bảo bối tràn ngập lực lượng thần bí, thậm chí có thể đề cao năng lực của mình
Dần dần, Phương Minh Nguy dung nhập bản thân vào trong vương miện, thời khắc đó, hắn phát giác năng lực cảm ứng của mình có được sự tăng trưởng vô hạn, giống như đã nạp cả vũ tại vào trong não hải của mình vậy.
Sắc mặt của hắn hơi đỏ lên, sự trùng kích đột ngột xảy ra đó mang tới cho hắn cảm giác chấn động cường liệt.
Dưới sư giúp đờ của vương miện, hắn có thể cảm nhận được trạng thái của mấy ngàn linh hồn ở trong đầu, thậm chí ngay cả mỗi một lần chúng run lên cũng in ở trong não hải. Đây là linh hồn đang cúi đầu trước vương giả của cúng, vái lấy vương giả của chúng.
Bất chỉ bất giác, tinh thần cảm ứng của Phương Minh Nguy tựa hồ như từ trong vương miện tìm thấy một cái lỗ hổng nhó, và từ trong cái lỗ nhày lộ ra một thứ gì đó cực kỳ quen thuộc.
Trong lòng khẽ động, ý thức của Phương Minh Nguy đã thuật theo cái lỗ này đi tới một không gian khác.
Trong nháy mắt, hắn tựa hồ như không dám tin vào những gì mà mình cảm ứng được. Trong ý thức cảm ứng của hắn, không ngờ lại có thêm vô số điểm sáng.
Những điểm sáng này đều là linh hồn, hơn nữa còn là linh hồn mà Phương Minh Nguy từng thu thập được.
Trong đó hai điểm có độ sáng cao nhất chính là Độc Nhãn Long và đại tướng số một dưới tay hắn Tương Tạp Tát.
Phương Minh Nguy nhớ rất rõ, hắn lưu lại những linh hồn này ở trong tử địa Khoa Tư Tháp, hơn nữa còn hạ lệnh cải tạo và Bảo vệ căn cứ cho chúng.
Từ sau khi bản nhân của Phương Minh Nguy rời khỏi tinh hệ Khoa Tư Tháp, đã không thể nào liên hệ được với chúng nữa.
Dầu sao, cự ly giữa Thủ đô tình và Khoa Tư Tháp tinh hệ thực sự là quá xa, dã xa tới mức không thể thông qua lực lượng tinh thần để liên hệ nữa rồi.
Đương nhiên, nếu Phương Minh Nguy mượn vào khoa học kỹ thuật hiện đại, vẫn có thể thông qua phương pháp truyền tín hiệu, liên hệ với truyền cảm khí khống chế Độc Nhãn Long. Chỉ là thủ đoạn thông tấn đó rất dề bị người ta dò được, dưới tình huống không hoàn toàn ngắm chắc, hoặc là đầy rẫy nguy cơ, Phương Minh Nguy sẽ không làm ra hành động vô vị như vậy.
Song hôm nay, khiến Phương Minh Nguy giật nảy mình là, thông qua vương miện thần bí này, ý thức tư cảm của Phương Minh Nguy đã xuyên qua cự ly không biết Bảo nhiên vạn năm ánh sáng, đạt được liên hệ với linh hồn của đám người Độc Nhãn Long.
Nhìn những linh hồn đang bận rộn làm việc này, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên cảm giác buồn cười.
Hắn thử phát ra một tía tín hiệu, trong nháy mắt tất cả linh hồn đều dừng lại, ánh sáng trắng trên người chúng trong nháy mắt ảm đạm đi nhiều.
Trong lòng Phương Minh Nguy hơi thất kinh có điều nhớ tới tình cảnh vừa rồi, cũng yên tâm trở lại. Quả nhiên, sau khi cảm giác mát lạnh truyền khắp những linh hồn này, chúng lại biến thành cực kỳ sinh động.
Tuy những linh hồn này sinh đông hơn nhiều, nhưng Phương Minh Nguy vẫn có thể cảm thấy được, những linh hồn này đối với với mình vô cùng kính úy. Đó là sự kính nghĩa ở sâu trong linh hồn, không chút che giấu tán phát ra ngoài, giống như là nô đãi tì tiện nhất nhìn thấy hoàng đế cao cao tại thượng vậy, biểu hiện ra loại sùng bái và sợ hãi đó.
Nô đãi, đế vương?
Một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng Phương Minh Nguy, tuy hắn không biết vì sao những linh hồn này lại xuất hiện biến hóa khó hiểu như vậy, nhưng hắn lại có thể khẳng định rằng, vương miện trên đầu mình chính là nguyên nhân của tất cả những biến hóa này.
Ý niệm đạt được liên hệ với linh hồn của Độc Nhãn Long, Phương Minh Nguy lập tức biết được tất cà những biến hóa xảy ra trong căn cứ từ sau khi mình đi.
Gia tộc Khoa Tư Tháp quả nhiên tuân thủ lời hứa, không phải quân đội tới đoạt lại căn cứ. Chỉ là căn cứ lại gặp phải mấy toán hải tặc cỡ nhỏ đánh lén.
Đương nhiên, đối diện với căn cứ được phòng ngự vạn toàn này, đều rơi vào kết cục toàn quân bị tiêu diệt.
Trừ điều này ra, một trăm phần trăm địa bàn của cả căn cứ, đặc biệt là mấy khu vực quan trọng, nguồn năng lượng thu thập được, và dây truyền sản xuất vũ khí cấp cao đều đã hoàn thành trước thời hạn.
Sau khi trải qua cải tạo, năng lực phòng ngự của căn cứ nhất định đề cao lên gấp bội. Đây là thành quả nhờ lợi dụng tài liệu có sẵn trong căn cứ. Nếu hoàn toàn án chiếu theo tài liệu mà tộc nhân Thiên Dực cho, vậy thì hiệu quả ít nhất có thể đề thăng lên gấp mười.
Sau khi nhận được những thủi Bảo này, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hiện tại cũng không cần phải lo lắng cho căn cứ.
Chậm rãi thu hồi ý thức tư cảm, cánh sắc giống như lại biến đổi, quay về trong não hải của mình