Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi hắn tĩnh dậy liền ở trong phòng khách đánh một bài quân thể quyền.
Bài quân thể quyền này là đơn giản nhất, nhưng dưới sự rèn luyện mấy năm như một ngày của hắn, đã vô cùng như hòa thuần thanh, thu phát tự nhiên. Chỉ với tao nghệ của bộ quyền pháp này, cho dù là đám người đại sư huynh Trương Cảnh Vận cũng chưa chắc thắng được Phương Minh Nguy.
Kết thúc bộ quyền pháp này, Phương Minh Nguy lặng lẽ thể hội sự vận động của khí lưu bên trong cơ thể.Mỗi khi ý thức tinh thần của hắn tiến vào không tịch, hoặc là sau khi đánh song bộ quyền thể thuật, lòng hắn luôn vô cùng bình tình mà lúc này cũng là thời khắc mà tim của hắn tiếp cận với tự nhiên nhất.
Trong thời khắc này, cho dù không đeo vương miện, cảm ứng tinh thần của hắn cũng có thể lan tới địa phương rất xa. Hơn nữa da thịt của hắn cũng vô cùng mẫn cảm, có thể cả nhận được rõ ràng sự lưu động của không khí, giống như là bản thân hắn đều hóa thành một phần tử của không khí, toàn bộ tinh khí thần đều triệt dễ tiến vào trong một loại cảnh giới huyền ảo nào đó.
Đột nhiên, Phương Minh Nguy cảm ứng được tiếng bước chân ở đằng xa, nói là tiếng bước chân thì kỳ thực rất miễn cưỡng, bởi vì mỗi lần người đó hạ chân căn bản không hề có một chút thanh âm nào, nhưng trong đại não của Phương Minh Nguy lại có thể vẻ ra hoàn toàn bước đi của người đó.
Tựa hồ như cảm ứng được sự dò xét của Phương Minh Nguy, bước chân của Bảo Bột dừng lại, gã nghi hoặc nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra tình huống dị thường nào.
Gã nghi hoặc lắc lắc đầu, trong lòng vừa rồi không ngờ lại dâng lên một loại cảm giác có quái, tựa hồ như cảm giác lúc ở bên trong di tích, đối diện với rất nhiều quái thú đang rình rập vậy. Có điều nơi này dẫu sao cũng là đại bản doanh của gia tộc, không thể có quái thú xuất hiện được, cho nên gã mới lắc đầu. Vứt loại cảm giác rất có thể là ảo giác này ra sau đầu.
Trong lòng gã đang nghĩ, có lẽ là vì duyên có gã trong nửa năm nay luôn quá khẩn trương.
Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, tản ý thức của mình ra xung quanh. Chỉ dùng một tia cảm ứng để "nhìn" biểu hiện của Bảo Bột, trong lòng không khỏi mừng thầm, xem ra cho dù là không có sự giúp đỡ của vương miện, mình cũng thuật lợi lừa được vị cao thủ thể thuật cấp mười sáu này.
Ý nghĩ của việc có thể lừa được Bảo Bột không hề đan giản, phải biết rằng, Bảo Bột không phải là loại khổ tu giả tuy luyện khắc khổ ở trong nhà, đóng cửa không ra ngoài. Gã là cao thủ có thể một mình săn thú bên trong di tích, linh giác của gà mạnh đến nỗi có cho dù là ở trong tất cả các cao thủ cấp đại sư, cũng được tính là mẫn duệ.
Nhưng một người như vậy dưới tình huống Phương Minh Nguy có khí ẩn nấp, lại không hề phát hiện ra bất kỳ mánh khóe gì, cũng chính là nói, thực lực ấn nấp của Phương Minh Nguy đã đủ để qua mặt đại đã số cao thủ thể thuật hệ cấp mười sáu.
Phương Minh Nguy ngồi trên ghế gỗ, chiếc ghế gỗ được trải qua sự thiết kế của cao thủ chân chỉnh, hoàn toàn phù hợp với đường cong của cơ thể người. Đương nhiên, giá của nó cũng không rẻ, nói sao thì cùng đắt hơn đồ đồng dạng bên trong gia tộc Khải Lý cả mấy chục lần.
Một người hầu anh tuấn bước vào, cung kính nói: "Phương Minh Nguy đại sư, Bảo Bột đại sư tới thăm."
Phương Minh Nguy gật đầu, nói một tiếng mời vào, nhìn khuôn mặt anh tuấn hơn xa mình của gã, trong lòng không khỏi nghĩ một cách ác ý, vì sao người hầu trong gia tộc này nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp. Chẳng lẽ chủ nhân của nơi này có sở thích đặc biệt gì ư?
Bảo Bột rất nhanh liền tiến vào, cười ha ha nói: "Phương đại sư ở thấy thế nào?"
"Rất tốt." Phương Minh Nguy mời gã ngồi xuống, nói: "Bảo Bột đại sư đã đưa đồ tới, tôi cũng định quay về sớm."
"Nhanh vậy ư?" Bảo Bột giật mình
"Đúng vậy, tôi còn phải mời mấy vị đại sư tới một chuyến, lần sau chắc phải phiền Bảo Bột đại sư rồi."
"Phương đại sư khách khí rồi, đây là việc đương nhiên mà." Bảo Bột nghĩ một chút rồi nói: "Nói thật, chuyện này đối với tôi mà nói không phải là chuyện khách khí gì, giao dịch lần này tôi thực sự là lời rồi."
Phương Minh Nguy mỉm cười: "Lời hay không lời kỳ thực đều phải xem như cầu của mỗi người, đối với tôi mà nói, thì cũng không phải là không có lời."
Sắc mặt Bảo Bột đỏ lên, nói: "Tuy là nói vậy, nhưng kết thúc thế này, tôi nói sao cũng vẫn thấy băn khoăn." Nói xong, gã đứng dậy, nói: "Phương đại sư, nếu như anh rảnh, không ngại thì theo tôi tới nơi này một chuyến?"
"Nơi nào vậy?"
"Phòng đấu giá."
"Ổ, bên trong có gì?" Phương Minh Nguy hiếu kỳ hỏi.
Bảo Bột cười thần bí, nói: "Chỉ cần có tiền, cái gì cũng có hết."
Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát, nói: "Tôi không có tiền của liên minh 66."
Bảo Bột cười lớn: "Phương đại sư, anh đã tới đây làm khách, nếu còn bắt anh bỏ tiền, vậy thì mặt mùi của gia tộc chúng tôi mất hết rồi."
Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, nói thực, hắn thật sự vẫn chưa từng tới phòng bán đấu giá, đặc biệt là phòng bán đấu giá của quốc gia đẳng cấp cao, thường thường luôn có bán đấu giá hàng cao cấp, nếu có thể mua được vài món, cũng tính như là không uống chuyến đi lần này.
Dưới lời mời của Bảo Bột, Phương Minh Nguy lên một chiếc xe phòng, bên trong chiếc xe phòng này có năm không gian giới tử, có máy điều hòa. Trong năm không gian này phân biệt chứa nước, điểm tâm, thẻ quang, vũ khí, năng lượng, vân vân. Trong đó khiến Phương Minh Nguy giật mình là không ngờ còn có một không gian đặc biệt chỉ để tạp chí.
Trong thời đại vũ trụ này, không có ngờ còn có thể nhìn thấy nhiều tạp chí bằng giấy như vậy, quả thật là một chuyện vô cùng ly kỳ.
Phương Minh Nguy lúc này đã có chút nghiên cứu về không gian, tuy không xứng với hai chữ tinh thông, nhưng vừa liếc một cái đã hiểu rõ về năm không gian nho nhỏ này.
Kỳ thực năm không gian đều là không giản trung đẳng của thế giới hư vô, tuy nhiên chỉ nhỏ có một mét vuông mà còn đều là loại hàng kém nhất, nhưng dẫu sao cũng là không gian trung đẳng, tốt hơn nhiều so với không gian hạ đẳng trong chiến hạm, cho nên mới có thể tình hành cải tạo trên trình độ nhất định như vậy, đặt được tù lạnh cỡ nhỏ hoặc là máy điều hòa vào trong.
Tuy đối với Phương Minh Nguy mà nói, muốn tìm tọa độ không gian dạng này quả thực so với ăn cơm còn dễ dàng hơn. Nhưng đối với những cao thủ tinh thần hệ không thể tiến hành viễn thị trong thế giới hư vô mà nói, muốn tìm một không gian bất kỳ không phải là chuyện đơn giản.
Căn cứ vào điều tra của Phương Minh Nguy, trong tọa độ không gian của thế giới hư vô, giá bán của không gian trung đẳng cực cao. Mà trên một chiếc xe phòng không ngờ lại đồng thời có năm không gian cỡ nhỏ. Vậy thì độ quý giá của nó chỉ sợ là không hề dưới phi thuyền cờ lớn bình thường.
Tuy Phương Minh Nguy cũng có đánh giá rất cao về thế lực của gia tộc Bảo Bột, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe phòng này, đánh giá đó lại cao thêm một bậc.
Khẽ thở dài một hơi, cái gì mới gọi là nhà đại phú, cái gì mới gọi là hai chữ xa hoa.
Cái này không phải là thề hiện ở quần áo vật dụng của chủ nhân hay là đố cỗ trong nhà, thì ra sự đại phú đại quỷ và xa xi thật sự đều có thể thể hiện ra ở bất kỳ những chỗ nhớ nhất.
Xe rất nhanh liền đi tới một tòa kiến trúc lớn, thân phận của Bảo Bột rõ ràng là rất cao, vô số người đều tự phát bước tới chào hỏi gã.
Trên mặt Bảo Bột thủy chung vẫn nở nụ cười hòa ái, có điều lại không dừng lại, mà dẫn Phương Minh Nguy trực tiếp tiến vào trong phòng quý khách được thiết kế rất trang trọng.
Sau khi tiến vào đây, Bảo Bột cười cười giải thích: "Phòng bán đấu giá này của chúng tôi tống cộng có năm đại sảnh bán đấu giá, mỗi đại sảnh đều phụ trách một hạng mục, phân biệt là khoa học kỹ thuật, vũ khí, chiến hạm, cơ giáp và văn vật. Màn hình lớn ở nơi đây đồng thời chiếu tình huống của cả năm sảnh bán đấu giá, Phương đại sư nhìn trúng cái gì thì chỉ cần ra giá là được rồi."
Phương Minh Nguy ừm một tiếng, bước lên trước nhìn tên gọi và giá của những vật từng được bán đấu ra bên trong những hạng mục này, sắc mặt không khỏi biến đỗi.
Nơi này tuy là phòng bán đấu giá, nhưng cũng có phục vụ gửi bán, trong sản phẩm được gửi bán không ngờ lại bao gồm sản phẩm bị quản chế của rất nhiều quốc gia. Nhìn kỹ hơn một lượt, Phương Minh Nguy cuối cùng cũng thở phào một hơi, thì ra trong sản phẩm được gửi bán ở nơi này, trên cơ bản đều là sản phẩm của quốc gia dưới cấp sáu. Vũ khí, cơ giáp mà những quốc gia này bán ra tuy có đặc sắc, nhưng tính năng tống thể thì lại kém hơn sản phẩm của liên minh 66 một bậc.
Nếu chỉ là những thứ này, vậy thì cũng không thể dẫn tới đại loạn gì cả.
Bên trong phòng quý khách, còn có một chỗ tốt, đó chính là trừ có thể nhìn thấy hiện trường đang bán đấu giá ra, còn có thể nhìn thấy sản phẩm được bán đấu giá trước.
Đương nhiên, đặc quyền này không phải là tất cả quý khách đều được hưởng thụ, nếu không có Bảo Bột đi cùng, cho dù với thân phận đại sư của Phương Minh Nguy cũng đừng hòng được nhìn thấy những sản bản bán đấu giá khác.
Ánh mắt trước tiên lướt một vòng trên mục vũ khí và cơ giáp, nhìn giới thiệu ở bên trên, trong lòng Phương Minh Nguy có chút thất vọng. Chỗ này không có hàng gì đặc sắc cả, cho dù là so với trang bị của cơ giáp đỉnh cấp cũng còn xa mới bằng.
Cho dù là Phương Minh Nguy định đối hệ thống vũ khí, cũng tuyệt đối không tìm được thứ gì có thể thay được.
Lật xem trang giới thiệu sản phẩm, trên mặt Phương Minh Nguy vẫn lanh tanh, tựa hồ như không có thứ gì có thể lọt được vào mắt hắn. Mà Bảo Bột ở bên cạnh hắn thì ngồi rất thoải mái trên ghế, tựa hồ như đã dự kiến tất cả những điều này.
Đúng vào lúc Bảo Bột muốn khuyên đừng tiếp tục tìm bảo nữa thì đột nhiên nhìn thấy thân thể của hắn run lên, trong mắt bắn ra ánh sáng cực kỳ lăng lệ.
Bảo Bột không khỏi ngây ra, chẳng lê trong đống rác rưởi bày ở trước mặt, hắn cũng nhìn trúng cái gì ư?
Có điều nhìn kỹ lại thì không khỏi bật cười, thì ra Phương Minh Nguy ngây người ra vì một bộ có vật.
Đã không phải là hệ thống vũ khí, mà là loại văn vật, vậy thì không có gì kỳ quái cả. Phải biết rằng sở thích của mỗi người đều khác nhau, cổ vật được yêu thích cũng khác nhau. Có lẽ có vật này không có giá trị lớn, nhưng lọt vào trong tay người thích nó vậy thì tương đương với trân bảo hãn thế rồi.