Mưa thu rét buốt. Sau trận mưa lớn này, thời tiết chợt trở lạnh.
Đường phố đêm khuya, gió lạnh gào rít, cuốn bay bụi đất khiến người ta không tài nào mở mắt được, chỉ có thể rùng mình khó khăn giữ áo quần. Người đi đường đã hiếm thấy, mà ngay cả lính cấm vệ tuần tra cũng nắm chặt cổ áo, rụt cổ, sắc mặt vội vã.
Trêи đường xuất hiện một người bó kín áo khoác ngoài, dù đi ngược gió nhưng bước chân không hề chậm chạp chút nào, người kia một thân đồ đen, trong bóng tối giống như một bóng dáng lẻ loi cô quạnh.
Khi đi tới trước một cửa hiệu cầm đồ đã đóng cửa từ lâu, người kia cảnh giác xung quanh không có ai mới gõ cửa hai cái, dừng một lúc, lại thêm hai cái, rồi sau đó lại hai cái nữa.
Rất nhanh, cửa được mở ra, người nọ nghiêng mình đi vào.
"Mời đại nhân vào trong." Người mở cửa nghênh đón.
Vào phòng, một nam nhân lười biếng nửa nằm trêи chiếc ghế quý phi đang liên tục ném nho vào trong miệng, trong phòng ánh nến yếu ớt nên không thấy rõ mặt mũi.
"Ồ." Hai mắt nam nhân kia sáng lên, nói với giọng chế nhạo: "Yến đại nhân lại đích thân quang lâm hàn xá, khiến thảo dân sợ hãi rồi."
Yến Tư Không tìm ghế băng ngồi xuống: "Xà Chuẩn, hôm nay ta đến tìm ngươi bàn chuyện chính sự."
"Ngươi tìm ta có lần nào không phải chính sự đâu?" Nam nhân tên Xà Chuẩn cười ha ha: "Ban đầu ngươi còn nói, nếu không quan trọng thì hai người chúng ta không nên gặp mặt nhau kia mà..."
"Ta đã vào triều làm quan, lúc nào cũng có thể bị soi mói, tất nhiên phải cẩn thận."
Xà Chuẩn nhún vai một cái: "Hôm nay ngươi không phái tên hầu xấu xí của ngươi tới, xem ra không chỉ là chính sự, mà còn là đại sự."
"Không sai." Vẻ mặt Yến Tư Không nghiêm túc, "Không thể nói rõ trong thư được, ta cần ngươi đích thân đi làm giúp ta một chuyện, không được giao cho người dưới, ta không yên tâm."
"Ồ?" Xà Chuẩn nhướn mày, hạ đôi chân đang vắt lên nhau xuống, người cũng ngồi dậy theo. Dưới ánh nến có thể thấy loáng thoáng một khuôn mặt anh tuấn bất cần đời: "Nói nghe thử."
"Lần trước ta nhờ ngươi tra hoa khôi các Đinh Lan, còn nhớ không?"
"Dạ Ly đấy sao, tất nhiên nhớ rồi." Xà Chuẩn sờ cằm: "Chậc chậc, tiểu nương tử kia đẹp thật đấy."
"Ta đã giấu tên tặng rất nhiều quà cho nàng, bây giờ ta cần ngươi tiếp cận nàng, bất kể dùng phương pháp gì, tốn bao nhiêu bạc, cũng phải trở thành khách quen của nàng."
"Oa, còn có chuyện tốt đến bực này à." Xà Chuẩn cười nói: "Lấy thân phận thế nào đây?"
"Nhân sĩ giang hồ, môn khách Sở vương."
"Mục đích."
"Vô tình tiết lộ với nàng..." Con ngươi Yến Tư Không sáng ngời: "Nhiều năm qua Lương vương nuôi binh đúc đồng, gom lương góp bạc, chiêu mộ nhiều trang kiệt xuất."
Xà Chuẩn híp mắt: "Đây là thật hay ngươi bịa đấy? Lương vương muốn phản sao?"
"Có thật có giả, bốn năm trước ta đến phủ Kinh Châu liền phát hiện số thủ vệ của Lương vương đã vượt xa số người quy định cho phiên vương."
*Phiên vương: được vua phong trấn các nơi, có dòng dõi hoàng thất.
Xà Chuẩn không tự chủ giảm âm lượng: "Vậy cũng không có nghĩa hắn định mưu phản. Yến Tư Không, ngươi muốn làm gì?"
Yến Tư Không cười nhạt: "Ngươi biết hiện tại tổng đốc Lưỡng Hồ là ai không?"
"...Cát Chung."
"Cát Chung thân là đại quan Tổng đốc, nắm quyền binh chính hai mươi mốt châu Lưỡng Hồ, còn Lương vương là đại hoàng tử, lại chỉ vì không phải đích nên không thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, thà chừa ghế rồng cho thằng nhóc tám tuổi cũng không tới phiên hắn ngồi. Ngươi nói xem, hai người này không phải là một kẻ có lực phản, một kẻ có ý phản sao?"
Xà Chuẩn hít sâu một hơi: "Yến Tư Không, lá gan ngươi lớn thật đấy."
"Ta mặc bọn chúng có phản hay không, ta sẽ giúp bọn chúng "Phản". Cát Chung cấu kết đảng hoạn quan, lộng quyền hốt bạc, hãm hại trung thần, Lương vương coi thường luật pháp, vơ vét của cải, lấn ruộng bá mẫu. Hai kẻ này không diệt thì bách tính Lưỡng Hồ vĩnh viễn không có ngày bình yên." Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Cát Chung còn là người của Tạ Trung Nhân."
Xà Chuẩn yên lặng hồi lâu: "Ngươi hiểu ta mà, bạc cho rồi thì bảo ta làm cái gì cũng được."
Yến Tư Không lấy một túi tiền từ trong ngực ra rồi đặt ở trêи bàn, tức khắc liền vang lên tiếng lạch cạch, nghe vào đã thấy tiền nặng trĩu.
Xà Chuẩn nhoẻn miệng cười: "Vừa có bạc lại vừa được ngủ với hoa khôi. Yến đại nhân, lần sau có chuyện tốt bực này, cứ tới tìm ta."
Yến Tư Không đứng lên: "Ta đi trước."
"Gần đây ngươi khá thân thiết với thế tử Tĩnh Viễn vương nha." Xà Chuẩn giễu cợt.
Yến Tư Không xoay đầu lại: "Sao ngươi biết?"
"Trong ngoài kinh thành này, có gì ta không biết?"
"Ta cho ngươi bạc, không phải để ngươi tới theo dõi ta."
"Tai mắt ta ở khắp nơi, cũng không phải cố tình theo dõi ngươi đâu." Xà Chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sao thế, vừa nhắc tới Tiểu Lang vương kia, ngươi đã mất bình tĩnh rồi à, vẫn còn nhớ tình thanh mai trúc mã xưa kia sao?"
"...Có tin tức phải báo cáo ta bất cứ lúc nào." Yến Tư Không quay gót rời đi.
-------------------------------------
Sau trung thu, Phong Dã trở lại đại doanh Cảnh Sơn, có lẽ do bận rộn quân vụ nên hai người đã không gặp hơn tháng.
Cuộc sống Yến Tư Không lại về như trước, hay ra vào thường xuyên nhất vẫn là các Văn Uyên và Đông cung, tiệc tùng thì lúc nào cũng có. Y cực kỳ được lòng người do vậy mới chỉ vào kinh được hai năm đã kết giao rất nhiều bạn, bởi vì y tài mạo song toàn, còn là thị độc của Thái Tử nên tiếng tăm đồn xa trong đám công tử danh lưu, rất nhiều người ngưỡng mộ muốn kết giao với y.
Cũng vì thế mà ngày càng có nhiều người muốn làm mai cho y, nhưng y đều từ chối tất cả bằng câu phụ mẫu đã đi, hôn nhân đại sự phải do ân sư định đoạt, để bọn họ đi tìm Nhan Tử Liêm. Thường sau khi nói như vậy rồi sẽ không còn phải nói tiếp nữa.
Hôm đó ở Đông cung, ngay cả Trần Mộc cũng không khỏi tò mò: "Tiên sinh, sao người vẫn chưa thú thê?"
"Sao điện hạ cũng quan tâm tới chuyện này vậy?" Mặc dù không muốn thú thê nhưng kỳ thực y cũng tò mò, tại sao đến giờ Nhan Tử Liêm vẫn chưa làm mối cho y.
"Người tài mạo kinh thế như tiên sinh, sợ rằng nữ tử trong thiên hạ đều muốn gả làm thê tử của người, nhưng chẳng những người không thú thê mà ngay cả thϊế͙p͙ cũng không có." Trần Mộc hơi nheo mắt, mập mờ hỏi: "Chẳng lẽ...tiên sinh thích nam sắc sao?"
Yến Tư Không không tự chủ nghiêng người ra sau: "Điện hạ đừng chọc ta."
Trần Mộc ha ha cười lớn.
---------------------------------------
Hôm sau, trong lúc đến các Văn Uyên, Yến Tư Không gặp Nhan Tử Liêm, không hiểu sao lại chợt nghĩ tới lời Trần Mộc.
Rốt cuộc tại sao Nhan Tử Liêm vẫn chưa mai mối cho y? Chẳng lẽ định chọn một thế gia phe mình để tiến một bước lôi kéo quan hệ bọn họ? Chuyện hôn sự vô cùng quan trọng trong cuộc tranh đấu giữa các đảng phái, có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên Nhan Tử Liêm vẫn chưa tìm được nhà thích hợp.
Vả lại sau án Tân Biên Sử, Nhan Tử Liêm khi thì bình thường với y, khi thì có phần lạnh nhạt, không biết có phải đang thử thăm dò, thách thức mình hay không.
Yến Tư Không quyết định đi hỏi, y không thích chuyện không nắm chắc trong lòng, nhưng hôn sự thì phân nửa y không làm chủ được.
Nhan Tử Liêm thấy y đi vào cũng chỉ giương mắt liếc một cái, sau vẫn tiếp tục đọc công văn trong tay.
Yến Tư Không khom người trước lão: "Học sinh tham kiến lão sư."
"Ngồi đi." Nhan Tử Liêm nói xong câu này liền vùi đầu chấm bài thi, không để ý đến y nữa.
Yến Tư Không cũng không nóng nảy, ngồi an tĩnh chờ đợi.
Qua gần một giờ, Nhan Tử Liêm mới bỏ công văn mà ngẩng đầu lên.
Yến Tư Không vội vàng chắp tay.
"Con tìm ta có chuyện gì?"
"Học sinh...có một chuyện rất khó hiểu, muốn thỉnh giáo lão sư."
Con ngươi Nhan Tử Liêm thoáng qua một tia sắc bén: "Chuyện Tân Biên Sử?"
"Hả, không phải."
"Vậy là chuyện gì?"
Yến Tư Không giả bộ hơi ngượng ngùng: "Mấy ngày gần đây càng ngày càng nhiều người muốn làm mai cho con, cha nương thì đều đã chầu trời, hôn nhân đại sự, hiển nhiên do lão sư định đoạt..."
Nhan Tử Liêm cười lạnh: "Đã vội thú thê rồi?"
"Không, nếu học sinh vội thành thân thì đã làm lúc mười sáu mười bảy rồi. Học sinh chỉ tò mò tại sao lão sư lại từ chối tất cả những người làm mai."
"Không dối con, trong vòng hai năm này, con không thể thành thân."
Yến Tư Không kinh ngạc nhíu mày: "Chuyện này...Học sinh không hiểu." Nghe vậy, trong lòng Yến Tư Không nhất thời nhẹ nhõm. Nếu thật sự thành thân thì Phong Dã chẳng biết sẽ nháo đến thế nào...Nhưng lấy vợ sinh con là chuyện thường tình của mỗi con người, sớm muộn gì Phong Dã cũng lập gia đình, chỉ là không cần rầu rĩ chuyện này hai năm vẫn thấy tốt hơn.
"Nếu con muốn biết tại sao thì trả lời trung thực cho ta một vấn đề." Con mắt lão làng mà cay độc của Nhan Tử Liêm nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
Yến Tư Không không tự chủ ngồi ngay ngắn lại, y chợt ý thức được, khoảng thời gian này Nhan Tử Liêm lúc lạnh lúc nóng có thể là đang chờ mình tìm tới cửa, dĩ nhiên không phải chuyện hôn sự mà là một chuyện khác...
"Thỉnh lão sư hỏi."
Nhan Tử Liêm chợt rút một quyển sách trong chồng sách kia ra, ném cho Yến Tư Không.
Yến Tư Không liếc đọc, chính là bản gốc quyển thứ mười một Tân Biên Sử: "Chuyện này..."
"Mấy ngày trước Thẩm Hạc Hiên đến tìm ta." Nhan Tử Liêm nói: "Bảo rằng lỗi sai kia rất kỳ quái khiến nó sinh nghi."
Yến Tư Không đã sớm đoán được con người thẳng thắn, không muốn có cát trong mắt* như Nhan Tử Liêm, trong lòng nghi ngờ tất phải làm rõ, chỉ là không nghĩ tới sẽ trực tiếp đi tìm Nhan Tử Liêm. Mặc dù trong lòng hơi căng thẳng nhưng y vẫn tỏ ra rất trấn định: "Thật ra thì, trước kia Thẩm huynh cũng từng bàn với con, con cũng thấy chỗ sai kia có phần không bình thường nhưng lại không thể nói ra sai ở đâu."
*Chỉ hay bắt bẻ.
Nhan Tử Liêm nheo mắt: "Con cũng cảm thấy kỳ lạ?"
Yến Tư Không gật đầu: "Lão sư nhìn ra được gì sao?"
"Ta mắng Thẩm Hạc Hiên rằng chuyện này đã qua rồi, bảo nó đừng nghi thần nghi quỷ nữa." Nhan Tử Liêm trầm giọng nói: "Nhưng, ta cũng cảm thấy hoài nghi của nó là đúng."
"Hắn...hoài nghi gì?" Yến Tư Không dè dặt hỏi.
Nhan Tử Liêm trầm ngâm: "Nó hoài nghi chữ "Chiêu" đằng sau bị thêm vào."
Yến Tư Không kinh hãi: "Chuyện này..." Rồi y vội vàng mở bản gốc ra mà nhìn kỹ hai chữ đảo lộn kia: "Chuyện này...."
Nhan Tử Liêm cẩn thận quan sát phản ứng Yến Tư Không, tạm thời không nói gì.
Yến Tư Không chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống: "Lão sư, chẳng lẽ đang hoài nghi con?"
Một kiếm này tới quá thẳng quá mạnh khiến Nhan Tử Liêm trái lại còn sửng sốt, lão nói: "Nếu chữ này thật sự bị thêm vào đằng sau thì ai trong các Văn Uyên cũng đều là tình nghi, mà tất nhiên những người liên quan đến án như các con là tình nghi lớn nhất."
Yến Tư Không đứng lên, cung kính quỳ xuống: "Học sinh không soát ra lỗi sai đã là cực kỳ thất trách, nhờ có lão sư và các vị đại nhân lấy thế vững chắc bảo vệ nên bệ hạ mới phạt qua loa. Một Hàn Lâm nho nhỏ như học sinh, gian khổ học tập suốt mấy năm trời mới được hầu hạ bên cạnh lão sư, vạn vạn không dám dùng tiền đồ và tính mạng của mình đùa giỡn với uy nghiêm hoàng gia, lão sư...quả thực hù dọa học sinh rồi."
Sắc mặt Nhan Tử Liêm dịu lại, giọng nói cũng biến thành ôn hòa: "Tư Không, mau dậy đi, lão sư chỉ muốn âm thầm điều tra chuyện này, cũng không phải thực sự hoài nghi con. Mà chữ này có thêm vào đằng sau hay không cũng chẳng ai biết được, ngay cả bản thân Lưu Chiêu Lâm còn không nhớ nổi mình đã viết cái gì."
Yến Tư Không lau mồ hôi trêи trán, lúc này mới đứng lên, nhưng vẻ mặt đã có phần sợ hãi.
Nhan Tử Liêm khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm: "Ta với Vương Sinh Thanh, xưa nay không hợp, hắn bị cách chức là chuyện hả hê lòng người. Nhưng, ta quyết không để có người âm thầm tác oai tác quái dưới mí mắt ta, ta chìm nổi trêи chốn quan trường đã bốn mươi năm, kỵ nhất ba chữ "không biết chuyện", một khi không biết chuyện rồi thì dễ dàng mất hết tất cả những gì nắm trong tay, nếu thành đại họa sẽ dính líu đến rất nhiều thứ, hậu quả khó lường, con hiểu không?"
"Học sinh hiểu rồi."
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Chuyện hôn sự của con." Lão vuốt râu: "Tư Không, con là người tài phụ tá vua, là hậu bối mà ta coi trọng nhất. Chờ một thời gian rồi nhất định sẽ phong hầu bái tướng. Nhưng con lại xuất thân từ hàn sĩ, căn cơ yếu kém, lão sư thì già rồi, một ngày nào đó ta không còn ở đây, bọn tiểu bối các con nhất định sẽ lận đận trong chốn quan trường, vì vậy, con phải mạnh hơn sui gia."
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm cười nói: "Cho nên, ta khéo léo từ chối mọi chuyện hôn sự thay con, là để chờ một vị công chúa trưởng thành."
Chương 2: