Yến Tư Không tìm cơ hội gặp riêng Dư Sinh Lãng mời uống rượu. Dư Sinh Lãng nhận hối lộ của y, lại còn được y tâng bốc lên mây xanh, tuổi tác hai người xấp xỉ, đã sớm xưng huynh gọi đệ với nhau.
Yến Tư Không thấy được dã tâm của Dư Sinh Lãng, hắn tự biết bản thân có tương lai, nhưng bởi vì tính tình cũng coi như chính phái nên mấy lời lẽ không phù hợp không dễ nói ra.
Song rượu vào, lại từ lúc thân với Yến Tư Không, hắn không còn giữ miệng như vậy nữa, dám công khai chỉ trích Tiết Vinh Quý tham lam không biết dùng người. Yến Tư Không đã sớm lường trước được, bằng không... người dẫn một vạn binh mã bị tống cổ đến Hà Sáo đã không phải hắn ta.
Nghe Dư Sinh Lãng kể, Yến Tư Không khi thì lòng đầy căm phẫn, khi thì bóp tay thở dài. Y rất giỏi lôi kéo lòng người, ngay cả Tạ Trung Nhân và hoàng đế còn khó tránh, huống hồ một tên tướng lĩnh Ngũ phẩm tự cho mình có tài nhưng không gặp thời.
Chờ đến lúc đã uống được khá say, Yến Tư Không liền lấy một món trang sức khảm ngọc vô cùng quý giá ra, đưa cho Dư Sinh Lãng.
Dư Sinh Lãng tỉnh rượu phân nửa, nhất thời không chịu nhận. Mấy món trước đây xem như là hối lộ, Yến Tư Không mới đến, quan lại kính biếu với nhau là luật bất thành văn, không phải chuyện lớn gì, nhưng tặng đồ quý trọng thế này chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả.
Yến Tư Không nói nhỏ: "Dư huynh, thật không dám giấu diếm, đây là quà Lang vương nhờ ta biếu riêng cho huynh."
Vừa nghe hai chữ "Lang vương", Dư Sinh Lãng đang ngà ngà say liền tỉnh rượu hoàn toàn, hắn kinh ngạc nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không nói tiếp: "Lang vương hỏi ngươi còn nhớ lần săn bắn năm đó, ngươi vì giúp hắn chặn con mồi mà suýt bị thương không?"
Dư Sinh Lãng mấp máy môi, vẻ mặt phức tạp xen lẫn với lo lắng, cũng có phần cảm động, hắn run giọng nói: "Chuyện này...Năm đó ta chỉ là một Bách hộ nho nhỏ, Lang vương vẫn còn nhớ ta ư?"
"Lang vương khen Dư huynh nhanh trí dũng mãnh, trung thành tận tâm, là đại tướng tài, mấy năm nay chưa từng quên."
Con ngươi Dư Sinh Lãng chuyển động, trêи trán toát mồ hôi: "Hiền đệ có ý gì?"
Yến Tư Không nắm tay Dư Sinh Lãng, nghiêm mặt nói: "Lần đầu quen biết với Dư huynh, ta đã nhìn ra được từ lời nói của huynh vẫn còn hoài niệm Tĩnh Viễn vương, mà người ở Đại Đồng từng lớn lên với huynh cũng không phải số ít, Trần tướng quân, Lưu tướng quân, Mạc tướng quân, có ai chưa từng được hưởng ân huệ Tĩnh Viễn vương, có ai không bội phục sát đất ngài ấy. Tiết Vinh Quý có thể bằng một phần mười Tĩnh Viễn vương sao?"
"Một phần trăm đã là coi trọng lão rồi." Dư Sinh Lãng thốt lên, nhưng nói xong lại hối hận, thanh âm không tự chủ hạ tông xuống: "Hiền đệ, ngươi từng nói với ai lời này chưa? Hình như ngươi uống nhiều rồi, không bằng hôm nào tỉnh rượu..."
"Dư huynh chắc đã tỉnh rồi chứ!" Yến Tư Không đẩy trang sức khảm ngọc tới trước mặt Dư Sinh Lãng: "Đây chỉ là chút lòng thành của Lang vương, huynh mà theo Tiết Vinh Quý có lẽ cả đời chẳng bao giờ được trọng dụng."
Dư Sinh Lãng nắm chặt thành quyền, vẻ mặt tràn đầy đấu tranh, Yến Tư Không thấy rõ trong lòng hắn không dám phản, thậm chí e còn trách mình tại sao tới tìm hắn, chuyện này giả bộ không biết cũng không được.
Yến Tư Không thấy hắn mím môi không đáp liền bảo: "Ta cho Dư huynh xem một vật." Y lấy từ trong lòng ra một phong thư, đưa tới trước mặt Dư Sinh Lãng.
"Đây là..."
"Huynh đọc là biết."
Dư Sinh Lãng lưỡng lự bóc thư ra, đọc nhanh như gió, càng đọc nét mặt càng khẩn trương. Bức thư này khá kỳ lạ, giọng văn tuyệt đối không phải người thường, nhưng nội dung lại khiến người ta khó hiểu. Hắn không ngồi được yên trêи ghế nữa, dùng giọng khàn nhỏ đến mức phải dí sát lỗ tai vào miệng mới nghe được âm thanh, hắn hỏi: "Bức thư này...do ai viết?"
"Sở vương."
Dư Sinh Lãng bừng tỉnh, lập tức hiểu ngay ra bức thư đang nói gì, vì vậy mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng hơn.
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Khi Sở vương vẫn còn là chủ Đông Cung, ta là thị độc của ngài ấy, điện hạ cực kỳ tín nhiệm ta. Huynh cũng biết thái tử hiện tại danh không chính ngôn không thuận, lại bởi vì cấu kết với hoạn quan mà bị người đời đàm tiếu. Tương lai, người như vậy có thể thống ngự giang sơn Đại Thịnh ta sao?"
Sau khi trở về Kiềm Châu y mới nhận được mật thư từ Trần Mộc. Như dự đoán của y, mấy năm nay Trần Mộc vẫn âm thầm nuôi dưỡng lực lượng, vô luận là báo thù cho nương hay là dã tâm bẩm sinh với đế vị, không một ngày nào nó dám nghỉ ngơi. Yến Tư Không tin, nó chờ thời cơ nổi dậy đã lâu lắm rồi.
Dư Sinh Lãng lau mồ hôi trêи trán: "Chuyện...đại sự thế này, trong khoảng thời gian ngắn ta..."
"Dư huynh." Yến Tư Không thành khẩn: "Ta hỏi huynh ba vấn đề."
"...Ngươi hỏi đi."
"Với tình hình hiện giờ, Kiềm Châu có thể ngăn cản được Lang vương không?"
"Có lẽ...không ngăn nổi."
"Nếu để quân dân Đại Đồng chọn một trong hai giữa quân Phong gia và Tiết Vinh Quý, phần lớn bọn họ sẽ chọn ai?"
"..."
"Chọn ai?"
Dư Sinh Lãng nhỏ giọng đáp: "Tiết Vinh Quý không có uy trong lòng dân, nhiều nhất là vô công vô quá*!"
*Vô công vô quá: không có công lao cũng không mắc sai lầm
"Được rồi, một vấn đề cuối cùng nữa, nếu Lang vương giúp Sở vương hồi kinh đăng cơ, hắn còn được coi là mưu phản không?"
Dư Sinh Lãng tái mặt: "Chuyện này...chuyện này..."
"Sở vương là trưởng hoàng tử, nhưng bệ hạ vẫn mặc trung thần phản đối tùy hứng lập ái tử, đó không chỉ đi ngược lại với tổ chế, mà còn phụ nguyện vọng của Thái hậu. Bệ hạ hành động như vậy lấy gì làm gương nhân hiếu cho thiên hạ?" Yến Tư Không nói: "Đương nhiên, năm đó bệ hạ bị hoạn quan và gian thần mê hoặc, bây giờ hoạn quan đã tàn, là thời điểm ta kế tục tổ chế, lập lại trật tự."
Dư Sinh Lãng bật dậy.
Yến Tư Không cũng đứng lên theo, nhìn bóng lưng hắn: "Đến ngày Kiềm Châu thất thủ, với tính tình như Từ Vĩnh sẽ là người đầu tiên đầu hàng, Dư huynh muốn bị ép phải bỏ vũ khí đầu hàng, hay là theo Lang vương làm người có công với thiên tử tương lai?"
Dư Sinh Lãng chấn động.
Yến Tư Không nhếch môi cười, con cá này, đã nằm gọn trong lưới y.
--------------------------------------------------
Ngoài giao thừa ra, không ai trong thành Kiềm Châu dám ăn tết trắng trợn, bách tích lén tổ chức một bữa đoàn viên trong nhà còn lo náo nhiệt quá bị quân đội quở trách. Thủ thành Kiềm Châu là Ngô Mãng sợ Phong Dã đánh lén lúc thủ thành thừa dịp nghỉ ngơi ăn tết nên không muốn đi theo vết xe đổ của Mậu Nhân, vì vậy cho dù là ngày quan trọng nhất trong năm cũng phải cảnh giác như thường.
Đáng tiếc thành trì kiên cố nhất lại thường không bị phá vỡ từ bên ngoài.
Từ hôm giao thừa mùng ba tháng giêng, hôm nào trinh sát cũng hồi báo Lang vương ăn mừng tết đến, hôm nào các tướng sĩ cũng uống say như chết, hoàn toàn không có ý định tấn công, vì vậy trong lòng Ngô Mãng đã an tâm hơn phần nào.
Mà bản thân hắn nhiều ngày không được về nhà đoàn tụ với cha nương và thê nhi nên rốt cuộc cũng quyết định trở về, dù cho chỉ ăn một bữa cơm đoàn viên.
Màn đêm buông xuống, Dư Sinh Lãng dẫn người dễ dàng bắt được tướng thủ thành. Vào khung giờ Dần giá rét và tăm tối nhất, đèn đuốc trêи tường thành Kiềm Châu lại sáng trưng, cổng thành mở rộng, tạo cơ hội cho quân Phong Dã đang vây thành Kiềm Châu hất văng cái bản mặt say rượu, xuất binh cấp tốc. Lúc quan tướng Kiềm Châu đang ngủ say nhận được cấp báo chạy tới thì Phong Dã đã dẫn đại quân vào thành.
Yến Tư Không trốn trêи lầu dịch quán, từ cửa sổ khép hờ y thấy được Phong Dã đang cưỡi Túy Hồng, mình khoác chiến giáp, sải bước vào thành uy phong lẫm liệt . Các tướng sĩ đắc lực của hắn thì dàn hàng hai bên, sĩ tốt theo sát phía sau, đám tù binh đồng loạt quỳ trêи đất. Hắn như con mãnh thú đang dò xét bầy dê, muốn phải nuốt chừng đám dê con này mà không tốn sức lực.
Yến Tư Không không khỏi nghĩ tới năm đó Phong Dã hồi kinh, hai người kẻ trêи người dưới nhìn thoáng qua nhau, khi đó y nhớ như in cặp mặt như sói của Phong Dã, mà bây giờ chúng càng nguy hiểm và bức người hơn.
Yến Tư Không đóng cửa sổ lại, chờ người tới tìm y. Chẳng mấy chốc, y cũng bị bắt giống như biết bao quan tướng Kiềm Châu khác. Y và Dư Sinh Lãng đã bàn bạc trước đó, quan hệ giữa y và Phong Dã không thể bại lộ bởi vì bọn họ vẫn chưa nắm được quân Đại Đồng.
Ngô Mãng phụ hoàng ân, khó từ tội lỗi, tự vẫn trong tuyệt vọng. Còn Từ Vĩnh như dự đoán của Yến Tư Không, gã nhanh chóng đầu hàng. Mà gã vừa đầu hàng, hơn nửa Kiềm Châu cũng hàng theo, chỉ còn lại vài người dũng cảm không muốn hàng, tất cả đều bị Phong Dã giam hết vào ngục. Đám người này, bao gồm cả đám Thẩm Hạc Hiên của Mậu Nhân, dù giết hay lôi kéo đều có chỗ hữu dụng, tạm thời vẫn giữ mạng cho bọn chúng.
Yến Tư Không cũng bị giam vào ngục lần nữa.
Chỉ là lần này, Phong Dã có sai người đưa áo gấu cho y, hơn nữa còn đốt rất nhiều than, cho nên mặc dù ở trong lao tù lạnh lẽo, y cũng không cảm thấy lạnh là bao.
Sau khi nắm được Kiềm Châu, Phong Dã xem như là hoàn toàn làm chủ vùng Hà Sáo. Triều đình vừa quyết nghị với Sát Cáp Nhĩ mở Hà Sáo, Hà Sáo lại đột nhiên nằm ngoài tầm kiểm soát của triều đình, điều này không chỉ khiến triều đình xấu hổ và giận dữ, mà còn tiến thoái lưỡng nan. Man di không có khả năng thông cảm người Hán nội đấu thế nào, bọn chúng chỉ biết mình là dân du mục, không biết nông canh, không biết thủ công, chỉ biết cướp từ những thứ lớn như gạo thịt rau quả đến những thứ nhỏ như kim chỉ nồi niêu, đương nhiên, đã cướp thì phải trả giá đắt. Nếu có thể giao dịch buôn bán giữa hai nơi, đỡ đi biết bao hung hiểm một đi không trở về, bọn họ đương nhiên rất sẵn lòng. Thực tế trăm ngàn năm qua, man di khắp chốn quấy nhiễu biên cương đa phần không thể xâm nhập vào vùng Trung Nguyên --- chủ yếu là không mạnh mẽ như Ngõa Lạt, còn lại phần nhiều là dựa vào thông thương, dùng ngựa trâu dê để đổi lấy những thứ họ không thể tự trồng và không thể trồng trêи đất họ.
Cho nên Phong Dã vừa làm chủ Kiềm Châu đã lập tức phái sứ thân đến gặp Khả Hãn Vưu Lý của tộc Sát Cáp Nhĩ, muốn họ cắt đứt dây mơ rễ má với Đại Thịnh. Nếu chuyện này thành thì chưa tới ba năm rưỡi Phong Dã đã có thể binh hùng tướng mạnh, phú khả địch quốc.
Tin tức này làm chấn động triều đình và dân gian, triều đình hoàn toàn tỉnh mộng Phong Dã bị chiêu hàng, mà hành động này của Phong Dã nào giống như có khả năng đầu hàng, rõ ràng là lấy Hà Sáo làm cứ điểm để nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ ngày tranh giành Trung Nguyên.
Trong lúc bị giam không có việc gì làm, Yến Tư Không suy nghĩ rất nhiều từ ngày mình đặt chân đến Hà Sáo đã đàm phán và lôi kéo ra sao, cùng với trong vài tháng ngắn ngủi với Phong Dã đã hoàn toàn chiếm được Hà Sáo với cỏ cây tươi tốt, đất đai phì nhiêu thế nào. Không phải y đắc ý với tài trí của mình, mà y đang hồi tưởng lại mình trong toàn bộ kế hoạch đã để lộ sơ hở ở đâu. Thành quả hiện tại là nhiều lần y và Phong Dã cân nhắc và trù tính mới có, mỗi bước đi đều nguy hiểm trùng trùng, bây giờ bọn họ cách việc dụ hàng quân Đại Đồng chỉ còn vài bước, không thể xảy ra sai sót trong thời khắc mấu chốt này, bằng không sẽ thất bại trong gang tấc.
Với binh mã và tài lực của Phong Dã hiện giờ mà công chắc chắn không hạ được Đại Đồng. Mặc dù Phong Kiếm Bình không còn, nhưng phòng tuyến hoàn mĩ và tướng sĩ được ông dày công bồi dưỡng cũng không phải không công, hơn nữa Phong Dã cũng chẳng muốn đánh trực diện với Đại Đồng, với hắn mà nói dù sao cũng từng là nhà.
Cứ vậy, tuy Yến Tư Không "bị giam trong ngục" nhưng đầu óc chưa từng nghỉ ngơi, cho đến mấy ngày sau, Phong Dã đưa y rời khỏi ngục.
Chương 32: