Rốt cuộc Phong Dã cũng quyết định thả Yến Tư Không về Kiềm Châu.
Trước khi đi, Yến Tư Không yêu cầu Phong Dã cho y gặp riêng Nguyên Thiểu Tư, Phong Dã hơi do dự, sau cùng vẫn đồng ý.
Lúc Nguyên Thiểu Tư vào trướng Yến Tư Không, vẻ mặt hắn căng thẳng, cực kỳ không tự nhiên. Hắn ngó nghía xung quanh, tựa như muốn kiểm tra xem có ai nghe lén không.
Yến Tư Không lạnh nhạt nói: "Đại ca, mời ngồi."
Nguyên Thiểu Tư mặt không đổi sắc ngồi xuống trước bàn thấp.
"Đại ca giỏi võ nghệ, xung quanh có người hay không phải cảm giác được chứ, yên tâm đi. Hơn nữa..." Yến Tư Không cười cợt: "Lang vương chưa chắc đã muốn biết chân tướng, sẽ không phái người tới nghe lén đâu." Trong lúc nói chuyện, y rót cho Nguyên Thiểu Tư một chén trà.
Nguyên Thiểu Tư hít sâu một hơi: "Ta...muốn nói riêng với ngươi hai câu."
"Đại ca muốn nói với ta chuyện gì?" Yến Tư Không nhìn Nguyên Thiểu Tư không chớp.
"Tư Không, ta hành xử như vậy là không đúng, nhưng hi vọng ngươi...ngươi thông cảm cho ta." Ánh mắt Nguyên Thiểu Tư né tránh.
Yến Tư Không nhếch môi cười, cười đến vô cùng châm chọc: "Đại ca, ta biết từ nhỏ huynh đã không thích ta, nhưng dù sao ta với huynh cũng từng là huynh đệ, coi như huynh không làm vậy thì với tài năng của huynh và Nam Duật cũng sẽ được Lang vương trọng dụng thôi."
"Sao giống nhau được." Nguyên Thiểu Tư nâng chung trà lên, uống cạn sạch như uống rượu, hắn cắn răng nói: "Mấy năm nay ngươi quan to lộc hậu, vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận, ngươi có biết ta sống thế nào không? Ta mất sạch tương lai, sống nơi đất khách quê người, vì mưu sinh mà phải làm con chó trông nhà cho địa chủ nông thôn, kẻ vốn phải là soái tài rong ruổi trêи sa trường như ta mà phải sống uất ức như thế, ta nuốt không trôi cục tức này."
"Vinh hoa phú quý? Ha ha ha..." Yến Tư Không bật cười, y nắm chặt chén trà trong tay: "Vinh hoa phú quý? Đại ca à, ngươi có biết mấy năm nay ta sống không bằng chết thế nào không?"
"Toang", chén trà vỡ vụn trong tay Yến Tư Không, máu từ đầu ngón tay y hòa cùng nước trà chảy xuống, y lại mảy may không cảm giác được gì.
Nguyên Thiểu Tư mấp máy môi, không đáp.
Yến Tư Không thật muốn nói với Nguyên Thiểu Tư, từ sau khi mình bị đuổi ra khỏi nhà, vì mưu sinh mà y sống không cả bằng con chó, vì báo thù mà mười mấy năm phải nằm gai nếm mật, từ sau khi vào triều làm quan, trông tưởng áo gấm, một bước lên mây đấy, kỳ thực mỗi bước đi đều ẩn chứa hiểm nguy, lưỡi đao kề cổ, không đêm nào được ngủ ngon giấc, bây giờ lại bị chính người yêu duy nhất khinh bỉ, nghi kỵ, nhục nhã. Những nỗi khổ y phải chịu, những tội lỗi y phải gánh, biết nói với ai đây? Nhưng lời đến bờ môi, y lại lười không nói, bởi vì y biết Nguyên Thiểu Tư sẽ không hiểu, trong mắt kẻ này, chỉ có bản thân.
Yến Tư Không cầm khăn vải lên, chậm rãi lau nước trà đang nhỏ xuống: "Để báo thù cho cha mà ta chịu nhục, không tiếc quỳ lạy trước cừu nhân, giờ tiếng xấu đồn xa, người ta thân thiết nhất lại coi ta là gian hoạt, thậm chí ta là ai cũng chẳng bằng lòng tin, đại ca đã thỏa mãn chưa nhỉ?"
Nguyên Thiểu Tư chột dạ rủ mắt xuống, thấp giọng nói: "Ta biết mấy năm qua ngươi sống không dễ, ngươi báo thù cho cha không uổng công Nguyên gia ta cho ngươi cơm ăn áo mặc."
Xoang mũi Yến Tư Không chua xót, y gật đầu: "Đây chắc là câu duy nhất đại ca nói lọt tai."
Nguyên Thiểu Tư ngẩng đầu nhìn Yến Tư Không: "Tư Không, nể mặt cha và Duật nhi, ngươi đừng nói thân phận của các ngươi, coi như đại ca van ngươi."
Yến Tư Không thầm siết chặt tay: "Đại ca biết ta sống lúc nào, và biết Duật nhi sống khi nào?"
"...Ta, nương và đại tỷ đều cảm thấy ngươi sẽ sống, từ nhỏ ngươi đã thông minh chắc chắn sẽ biết cách để sinh tồn. Mấy năm nay luôn có người âm thầm giúp đỡ chúng ta, chúng ta đều đoán là ngươi, rồi vào mấy năm trước, tên của ngươi vang danh thiên hạ, chúng ta liền đoán ra kẻ tên Yến Tư Không kia chính là ngươi, nhưng khi ấy ngươi đang trở giáo theo hoạn quan..."
Yến tư Không trầm mặc.
"Còn về Duật nhi, chúng ta đều cho rằng đệ ấy sớm đã chết." Nguyên Thiểu Tư nói tiếp: "Trong lòng ta có hoài bão, không cam lòng sống đần độn như thế hết quãng đời còn lại, ta còn có thù không đội trời chung với hôn quân và cẩu quan, cho nên khi Lang vương dẫn quân Phong gia nổi dậy, ta liền không màng nghìn dặm xa xôi đến tìm nơi gửi gắm, ta biết hắn nhất định sẽ có công danh lẫy lừng, thế nên ta phải thể hiện tài năng ở đây, ta cũng không ngờ mình lại gặp được Duật nhi."
Yến Tư Không hơi nheo mắt lại.
Nguyên Thiểu Tư nói tiếp, thanh âm không tự chủ nhỏ dần đi: "Lúc đầu ta cũng không có ý định đó, bởi vì họ hoài nghi nên tìm ta chứng thực, ta liền...Từ đó về sau, ta cũng được Lang vương coi trọng."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, sắc mặt xám như tro tàn.
"Tư Không, nghe đại ca nói, việc đã đến nước này, không bằng đâm lao thì phải theo lao!" Nguyên Thiểu Tư âm trầm nói: "Nếu ngươi nhất quyết phải chứng minh thân phận, để Lang vương biết ta lừa hắn, với tính tình của hắn nhất định sẽ giết ta. Bây giờ Nguyên gia ta không chỉ có quan hệ cá nhân với Lang vương, mà còn là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu sau này Lang vương vấn đỉnh* Trung Nguyên, Nguyên gia ta chính là đệ nhất công thần, rốt cuộc ngươi là ai còn gì quan trọng chứ?"
*Vấn đỉnh: đoạt ngôi vương
Yến Tư Không cười nhạt: "Đại ca tính toán thật hay."
"Tư Không." Nguyên Thiểu Tư nhấn mạnh: "Ngươi ta là huynh đệ, nể mặt cha, nể tình Duật nhi đã chịu tội thay ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị Lang vương khiển trách à?"
Yến Tư Không cười lạnh: "Đại ca yên tâm đi, như Duật nhi đã nói, chuyện này kết thúc từ đây."
Nguyên Thiểu Tư thở phào nhẹ nhõm.
Yến tư Không nhìn khuôn mặt rất giống Nguyên Mão kia mà lòng cười khổ. Nguyên Thiểu Tư có một câu nói đúng, y rốt cuộc là ai không quan trọng, bởi vì Phong Dã căn bản không quan tâm.
------------------------------------
Một đêm trước khi về Kiềm Châu, Phong Dã ngủ lại trướng Yến Tư Không, hắn đè y xuống giường rồi ra sức chinh phạt.
Yến Tư Không bị vờn cho toàn thân rã rời, đến lúc Phong Dã phát tiết xong thì cả người y đã mềm nhũn trong lòng hắn, hai mắt buồn ngủ đến không mở ra được.
Phong Dã hôn lên mi tâm đẫm mồ hôi của Yến Tư Không, đôi ngươi đen láy nhìn thẳng về phía trước, trong đó là trăm miền suy nghĩ.
Mí mắt Yến Tư Không rủ xuống, chỉ lát nữa là ngủ mê man.
Phong Dã lại đột nhiên lên tiếng, ghé bên tai y thấp giọng nói rằng: "Ta biết ngươi muốn đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chuyện ta muốn ngươi làm, ngươi phải làm cho xong, sau đó trở về bên cạnh ta."
Yến Tư Không từ từ mở mắt, trầm mặc không nói gì.
Phong Dã ấn đầu y vào cổ hắn, dùng sức ôm chặt y.
Yến Tư Không chậm rãi đáp: "Phong Dã, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể nắm ta trong tay sao?"
"Thế tử Tĩnh Viễn vương không thể, nhưng Lang vương thì có thể." Phong Dã nheo mắt lại: "Vô luận là trước đây hay hiện tại, ta đều có thể dễ dàng hủy hết tất cả mọi thứ ngươi quan tâm, chẳng qua thế tử Tĩnh Viễn vương không đành lòng." Bàn tay hắn mơn trớn mái tóc đen dài của y, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng Lang vương thì cam lòng đấy."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy rùng mình.
Y tin lời Phong Dã là thật.