Ba năm sau
Vật đổi sao dời, thu qua đông tàn, xuân hồng lại đến.
Trăm ngàn năm qua, vô luận cải triều hoán tính, thương hải tang điền thì đông hạ thay nhau, trời lên trăng lặn nhân gian này vẫn chưa từng thay đổi, hoa vẫn nở rộ, nước vẫn xuôi dòng, giang sơn vẫn thế, chỉ là không biết một ngày nào đó ai sẽ làm chủ đây.
Chớp mắt ba năm đã qua, vương triều Đại Thịnh hưởng thái bình tạm bợ ba năm giờ đây lại nổi lên gió bão. Trác Lặc Thái nghỉ ngơi dưỡng sức hơn mười năm, từ một hoàng tử lên làm hoàng đế nước Kim, lại dẫn binh đánh Liêu Đông lần nữa. Mười bảy năm trước Trác Lặc Thái đương lúc trai tráng dẫn mười vạn quân muốn công phá Liêu Đông, đánh thẳng đến kinh sư, nhưng hồng đồ bá nghiệp*, lòng lang dạ sói của hắn lại dừng chân trước một Quảng Ninh vệ nho nhỏ, lần này, hắn thề phải rửa nhục trước kia, chiếm đoạt Liêu Đông.
*Hồng đồ bá nghiệp: kế hoạch lớn
Trêи triều, chúng quan viên đang bàn bạc tình hình Liêu Bắc, đột nhiên quan triều lệnh xông vào điện Thái Hòa: "Bệ hạ, bệ hạ! Tiền tuyến cấp báo---"
Chiêu Vũ đế thấy dáng vẻ hoảng sợ của gã mà lòng liền căng thẳng: "Nói!"
"Người đưa tin Liêu Đông vừa đến kinh, Hàn tổng đốc ... Hàn tổng đốc...Bại rồi."
Chiêu Vũ đế xanh mặt: "Vu, Vu Cát..."
Vu Cát bất chấp lễ nghi, vội chạy xuống thềm son, tiếp thư trong tay quan truyền lệnh, rồi lại chạy lên ngai vàng.
Tuổi lão đã cao, trông có vẻ cố hết sức chạy nhưng kỳ thực động tác lại rất chậm, văn võ bá quan hai bên thấy lão mà sốt ruột, hận không thể làm thay, Chiêu Vũ đế cũng gấp đến độ vỗ tay vịn, ʍôиɠ cũng vểnh cả lên.
Yến Tư Không đứng giữa chúng quan tướng, thờ ơ nhìn Chiêu Vũ đế như một thằng hề.
Chuyện Hàn Triệu Hưng thất bại đã sớm nằm trong dự liệu y.
Quân báo cuối cùng cũng đến tay Chiêu Vũ đế, lão run rẩy mở ra xem, lập tức "ôi trời" một tiếng rõ to, ném tờ quân báo đi mà đau lòng nói: "Thái Ninh thất thủ, Địch tướng quân chết trận rồi!"
Yến Tư Không nheo mắt lại, hai tay giấu trong tay áo vò vào nhau, xương ngón tay kẹp chặt, đau đớn giúp y tỉnh táo lạ thường.
Từ trận chiến Quảng Ninh, quân Kim bị đánh lui mấy trăm dặm, Hàn Triệu Hưng giẫm lên hài cốt của Nguyên Mão để hưởng trọn đại công. Dưới sự ủng hộ của triều đình, hắn từng bước thu phục đất đai bị mất vùng Liêu Bắc, mười bảy năm qua, bảy châu Liêu Bắc đã thu về được bốn châu, bao gồm quê quán của y --- Thái Ninh cũng trong đó.
Sau khi Trác Lặc Thái dấy binh, Hàn Triệu Hưng liền nhân cơ hội yêu cầu triều đình điều thêm binh, đầu tiên hắn muốn binh của Đại Đồng, nhưng chống lại tàn dư của Ngõa Lạt vẫn là chuyện hệ trọng nên bị rất nhiều đại thần phản đối, cuối cùng Chiêu Vũ đế điều ba chục ngàn quân từ phủ Nam tới trợ giúp, quân do lão tướng Địch tướng quân lĩnh binh, bây giờ Thái Ninh lại thất thủ, Địch tướng quân cũng bỏ mình nơi đất khách quê người.
Chiến báo này làm sôi sục toàn triều, điện Thái Hòa trang trọng mà oai nghiêm giờ đây ồn ào chẳng khác nào cái chợ vỡ.
"Yên lặng." Vu Cát cao giọng hô.
Chiêu Vũ đế đỡ trán, vẻ mặt bi ai: "Chúng ái khanh nói xem, chuyện này...nên làm sao cho phải?"
Mạnh Đạc ra khỏi hàng, khom người nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, Hàn tổng đốc giao chiến với người Kim hơn hai mươi năm, nhiều bại ít thắng, sợ rằng đã sợ người Kim, bây giờ trận đầu đại bại, Địch tướng quân chết trận, tinh thần binh sĩ sa sút, trận chiến sau này rất đáng lo."
"Đây không phải nói nhảm à!" Chiêu Vũ đế cả giận nói: "Ngươi có cao kiến gì không?"
"Bệ hạ thứ tội." Mạnh Đạc nói: "Thần cho rằng nên chọn tướng giỏi khác thủ Liêu Đông."
Tay chân Tạ Trung Nhân đương nhiên không chịu, Ngự sử Mã Lễ liền nhảy ra bác bỏ: "Năm đó Hàn tổng đốc đánh mười vạn đại quân của Trác Lặc Thái, muốn sợ cũng phải Trác Lặc Thái sợ! Trác Lặc Thái khởi binh đánh bất ngờ khiến Hàn tổng đốc trở tay không kịp, bây giờ mặc dù mất Thái Ninh nhưng vẫn có ba châu vắt ngang trước sông Hoàng. Tự cổ thắng bại là chuyện thường binh gia, Đình Úy đại nhân lại vì một lần bại mà đổi soái lâm trận, quả thực hoang đường!"
Từ lúc Nhan Tử Liêm về cõi tiên, phái trí thức đã điêu tàn, dù vậy nhưng vẫn còn những chí sĩ thanh chánh cương trực, một lòng vì nước vì dân, công tư phân minh, Đại Lý Tự khanh Mạnh Đạc chính là một trong số đó.
"Đúng vậy, lẽ nào Địch tướng quân không phải tướng giỏi à? Ngay cả lão tướng như Địch tướng quân còn bại dưới tay Trác Lặc Thái, có thể thấy được quân Kim cường đại hơn năm xưa, bây giờ mà đổi soái lâm trận hãy còn dao động quân tâm hơn!"
"Địch tướng quân thất bại không phải là không trí dũng bằng man di, rõ ràng là ông ấy quanh năm đóng quân ở Trung Nguyên, đến Liêu Đông, trời đông giá rét, thủy thổ không quen, vậy ta mới nói ngay từ đầu đã không nên điều binh từ Dự châu!"
"Ờ, trước đây bàn chuyện điều binh từ Dự Châu sao không thấy chư vị đại nhân phản đối kịch liệt như thế."
"Còn không phải vì các ngươi ngu ngốc ngộ chủ* à..."
*Ngộ chủ: Ý chỉ hạ thần ngu ngốc vô năng, làm ảnh hưởng đến chúa công.
Hai phái mồm năm miệng hai mươi, mấy lão sĩ phu đầy bụng học thức này, lần nào ầm ĩ cũng cãi đến đỏ mặt tía tai, chẳng thấy phong thái người Nho gia đâu nữa.
"Trật tự!" Chiêu Vũ đế vỗ mạnh án, lớn tiếng nói: "Dương Ngọc Thanh!"
"Có thần."
Dương Ngọc Thanh đảm nhiệm chức Thượng thư Binh bộ rời khỏi hàng.
Năm đó Thượng Thư bộ Binh Văn Hựu Trị bị Yến Tư không thiết kế phải về quê có đại tang, bây giờ bệnh già, không còn khả năng hồi triều, Hữu thị Lang đảm nhiệm chức Thượng Thư là Phùng Sấm thì bị điều đến phủ Tế Nam làm Tổng đốc, năm ngoái Dương Ngọc Thanh mới lên nhiệm chức, trước gã là Tả Thị lang bộ Công, chuyên quản lý việc chế tạo khí giới, thuộc phái hoạn quan, Tạ Trung Nhân vẫn quyết tâm phải nắm bộ Binh trong lòng bàn tay.
Mà Yến Tư Không, từ sau khi trở thành Phò mã, ba năm nay được nâng tít tận trời, mới đương tuần thành gia lập thất đã thay cho Phùng Sấm nhiệm chức Hữu thị lang bộ Binh, quan cư chính tam phẩm.
Đương nhiên, nếu y chỉ là Phò mã sẽ không thăng được nhanh đến vậy. Y đã dùng thời gian ba năm, với thủ đoạn phi phàm, không chỉ được Tạ Trung Nhân coi là tâm phúc lắm mưu nhiều kế, mà cũng lợi dụng Tạ Trung Nhân và thân phận phò mã để trở thành cận thần của Chiêu Vũ đế. Y hi sinh hết tất cả, vứt cả liêm sỉ và tôn nghiêm, nịnh nọt Chiêu Vũ đế cao hứng, khiến lão ngày càng ân sủng y hơn.
Bây giờ mặc dù y là Hữu Thị lang nhưng kẻ như Dương Ngọc Thanh vẫn phải kính y ba phần, đại quyền bộ Binh dần rơi vào tay y.
Chiêu Vũ đế chỉ vào Dương Ngọc Thanh: "Ban đầu do ngươi đề nghị điều binh từ phủ Nam, ngươi có lời gì muốn nói không?"
Dương Ngọc Thanh quỳ rạp trêи đất, trầm giọng nói: "Hôm đó thần dâng tấu đã liệt kê rõ ràng lợi hại được mất, trừ Dư Châu ra không còn nơi nào thích hợp hơn."
"Dương Tư Mã rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ." Mạnh Đạc bắt bẻ: "Khi ấy chúng ta vẫn còn đang tranh luận có nên điều binh hay không, Liêu Đông có bảy chục ngàn quân, ngăn cản Trác Lặc Thái vốn thừa sức, tội gì phải điều binh từ vạn dặm xa xôi tới trợ giúp? Ta thấy Hàn tổng đốc thực chất đang nhân cơ hội thu nạp binh quyền, cái chết của Địch tướng quân rất đáng nghi."
"Đình Úy đại nhân có ý gì?" Một Ngôn quan nhảy dựng lên: "Đang ám chỉ Hàn tổng đốc cho Địch tướng quân đi chịu chết để đoạt binh quyền hả? Suy nghĩ của ngươi hiểm độc quá đấy!"
"Ta cũng đâu có nói vậy." Mạnh Đạc hừ lạnh.
Tướng quân Trần Thư đứng dậy, lớn tiếng nói: "Lúc đầu Dương Tư Mã đề nghị điều binh từ Dư Châu, bọn thần đều phản đối, bây giờ Địch tướng quân chết trận, Thái Ninh thất thủ, bộ Binh không thể chối bỏ trách nhiệm." Đột nhiên gã trừng mắt với Yến Tư Không: "Lúc đầu Yến Phò mã cũng ra sức giựt dây điều binh từ Dự Châu kia mà, sao giờ vẫn chưa thả phát rắm nào thế?"
Ánh mắt chúng quan tướng đồng loạt chuyển sang Yến Tư Không, trong đó có chán ghét, có hèn mọn, có xem thường, rồi cả phẫn hận. Cái tên nịnh thần Yến Tư Không chỉ trong vòng ba năm đã nổi danh thiên hạ, định sẵn sẽ hằn mãi trêи sử xanh.
Yến Tư Không từ tốn cung kính khom người trước Chiêu Vũ đế, bình tĩnh đáp lời: "Như lời Dương thượng thư, Dự Châu điều binh không phải quyết định một sớm một chiều, lợi hại được mất đều đã sáng tỏ. Theo như Mã ngự sử, sao có thể dựa vào thành bại một trận mà luận khí anh hùng, đổi soái lâm trận là tối kỵ của binh gia, thần cho rằng, bệ hạ nên tin tưởng Hàn tổng đốc."
Lời y vừa dứt, các đại thần lại ầm ĩ cả lên, có người tính tình cương trực trực tiếp chỉ thẳng vào mặt y mắng mỏ: "Ngộ chủ."
Yến Tư Không bình tĩnh, mặt không đổi sắc, tất cả sớm đã tính toán trong lòng.
Chiêu Vũ đế ngày càng sủng ái y, đồng thời cũng ngày càng lạnh nhạt với Tạ Trung Nhân, một là bởi vì nhiều năm qua Tạ Trung Nhân được sủng ái mà kiêu ngạo, thế lực hoạn quan quá khổng lồ ắt sẽ bị chủ nghi, hai là tuổi tác lão đã cao, không còn biết kiếm niềm vui cho Chiêu Vũ đế như trước nữa. Y muốn Hàn Triệu Hưng trở thành cọng cỏ cuối cùng đè nát Tạ Trung Nhân.
Hàn Triệu Hưng nắm trong tay bảy chục ngàn quân, nhìn tưởng không nhiều nhưng gần kinh thành như vậy cũng là uy hϊế͙p͙ cực lớn. Hắn và Tạ Trung Nhân lòng tham không đáy, muốn thu nạp nhiều binh quyền hơn, vì vậy mới mượn quân Kim xuôi nam mà điều binh từ Nam phủ.
Yến Tư Không giống với rất nhiều người, sớm đã thấy được kết cục, Địch tướng quân này vừa đi, hơn nửa là một đi không trở lại, Địch tướng quân không chết, ba chục ngàn binh Dự châu sao có thể nghe lời Hàn Triệu Hưng, mà "rất nhiều người" còn hiểu rõ bộ mặt thật của Hàn Triệu Hưng hơn cả y, biết cho dù có cho Hàn Triệu Hưng bảy trăm ngàn binh mã, hắn cũng sẽ bại dưới tay Trác Lặc Thái. Y không cứu được quê hương mình nên chỉ có thể tương kế tựu kế, đổi đại bại của Hàn Triệu Hưng lấy sức mạnh đánh bại Tạ Trung Nhân, từ đó mới có thể thực sự cứu lại Liêu Đông, cứu lại vùng Trung Nguyên.
Trận khẩu chiến này chẳng khác ngày xưa là bao, mãi mới kết thúc, Yến Tư Không lê thể xác và tinh thần mệt mỏi lên xe ngựa. Sau khi buông màn che xuống, y mới gục xuống nệm, hai mắt thất thần nhìn không khí hư vô.
Ba năm rồi.
Phong Dã vẫn bặt vô âm tín.
Ba năm trước, hai trăm miệng già trẻ Phong phủ bị xử trảm, Phong Kiếm Bình "mang tội" tự sát, Phong Dã vượt ngục không còn tăm hơi. Phong Dã vốn thay Phong Kiếm Bình đóng quân ở Đại Đồng, bởi vì bị liên lụy nên cũng phải xử tử. Hắn mang theo ba nghìn quân Phong gia bỏ trốn, biến mất ở vùng Tây Bắc mịt mờ.
Vết tích Phong gia dần biến khỏi thế gian, năm đó hoành tráng đến nhường nào thì bây giờ ảm đạm như thế đó, tựa như quân Phong gia lập được công huân cái thế chưa từng tồn tại, họ tên cũng trở thành tối kỵ của bổn triều, không ai dám nhắc tới.
Ba năm qua, Yến Tư Không biến mình trở thành cái xác không hồn chỉ biết tính toán và mưu mô. Y không tin bất kỳ ai, y lãnh khốc âm hiểm, bưng bô bợ đít, yêu ngôn hoặc chủ, y giúp Tạ Trung Nhân nhổ cỏ đối thủ, sớm đã mất sạch thanh danh. Từng bước, từng câu của y đều mang mục đích.
Y không quan tâm bị người ta phỉ nhổ, không quan tâm tiếng xấu về sau, không quan tâm sinh tử được mất, y tựa như chẳng cần gì cả, y hi sinh bằng mọi giá chỉ cần đạt được mục đích của mình.
Nhưng chỉ duy có một chuyện, chỉ duy có một thứ, y vẫn còn bận tâm.
Đó chính là an nguy của Phong Dã.
Phong Dã, ngươi còn sống hay không?
Chương 2: