Quả thật Cát Chung xoay sở được lương thảo đúng với lời hứa, phần nhiều là bóc lột từ bách tính.
Yến Tư Không đã quan sát trong thành hai ngày. Khi Cát Chung chuẩn bị lương thảo đầy đủ, Yến Tư Không liền thầm dặn dò Phong Dã: "Phái người mình đi cân lại."
Phong Dã nói: "Yên tâm, đã sai người kiểm kê lại rồi, nhưng thời gian cấp bách quá, Lương đại nhân giục ta phải lập tức chuyển đi, nên chỉ có thể cân qua loa."
Lương thảo đến quân doanh vẫn phải kiểm kê lại, nếu lỡ không đủ thì vấn đề sẽ nằm trêи người quan chuyển lương. Lần này Phong Dã phụ trách vận chuyển, coi như cân thiếu, Triệu Phó Nghĩa cũng chẳng làm gì Phong Dã được, vậy coi như là tiện người ta thừa nước đục thả câu.
Lương thảo ngàn thạch gồm bốn trăm bao thóc lúa, Phong Dã sai người cân bừa bốn mươi bao, vậy mà bao nào cũng thiếu cân, có cái thiếu ít, có cái lại thiếu tận một hai chục cân, nếu xét theo một bao mà thiếu mười cân thì đây chính là một lỗ thủng lớn.
Sắc mặt Phong Dã cực kỳ khó coi, nhưng cũng không ngoài dự đoán, lần nào vận chuyển lương luôn có người ở khắp các nơi dùng đủ loại danh nghĩa để bóc lột lương thảo, triều nào nước nào cũng không "ngoại lệ". Ban đầu Tĩnh Viễn vương trấn thủ Đại Đồng, lương thảo chở đến Đại Đồng hiếm khi gặp chuyện như vậy, nếu có người không sợ chết như thế, hắn sẽ chém một đao để cảnh cáo, nhưng bây giờ hắn ở thành người ta, không thể tùy tiện dùng quyền quyết định sống chết của ai.
Phong Dã và Yến Tư Không thương lượng với nhau, Yến Tư Không nói: "Bây giờ quân tình nguy cấp, vẫn phải dựa vào Cát Chung để xoay sở lương thảo, theo ta thấy thì nhịn chút đi. Đến doanh trại rồi, ta sẽ báo cáo tình hình cho Triệu tướng quân, hắn không trách tội của ngươi đâu."
Phong Dã hừ lạnh một tiếng: "Tình hình chiến sự đang trong giai đoạn gặp nguy một sớm một chiều mà tên Cát Chung này vẫn không quên thừa dịp ăn bớt đi, ngày thường chắc sưu cao thuế nặng không ít."
"Bổng lộc triều đình ít ỏi, nếu không có những "doanh thu" này, đến cả nhà cũng không nuôi sống nổi." Yến Tư Không cười khổ nói: "Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi."
Tam niên thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân* tuyệt không phải khoa trương gì. Chức quan này phân thành quan mục dân và quan mục quan, quan mục dân là quan đối mặt trực tiếp với bách tính, như Tri phủ, Tri huyện, Huyện thừa thuộc hàng quan thất, bát, cửu phẩm, tuy quan nhỏ nhưng quản lý việc thu thuế phu phen, tham ô bắt đầu từ tầng thấp nhất này; quan mục quan là đại quan, mặc dù không thể trực tiếp bóc lột bách tính nhưng trong tay có quyền lên chức thưởng phạt, không thiếu được quà cáp của quan mục dân. Trêи dưới đều thế, kẻ nào tự cho mình là thanh cao mà phá hỏng quy tắc sẽ dễ dẫn tới họa sát thân. Trong tình cảnh u ám thế này, ai cầm ít, làm nhiều, là thành quan liêm.
*Tam niên thanh Tri phủ, thập vạn tuyết hoa ngân: Có thể hiểu "Ba năm làm Tri phủ liêm khiết, chất túi mười vạn bạc "tuyết hoa"." , Tri phủ không phải chức quan lớn mà lại kiếm được số tiền không nhỏ là mười vạn bạc, ý châm chọc kẻ làm quan ngoài mặt thì liêm khiết nhưng thực tế lại bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Quan viên mục nát, truyền độc vào từng mạch máu của triều đình, triều đình đã sớm ở giai đoạn cuối, thuốc châm chẳng cứu nổi nữa rồi.
Dĩ nhiên, với tình hình hiện tại, Cát Chung làm thế đúng là đáng hận. Hai ngày này Yến Tư Không quan sát chúng quan nhỏ nhận lương trong thành, tay chân rất không yên phận. Đây là kết quả của việc trêи dưới làm theo, chắc Cát Chung bình thường ở thành tham lam không ít. Đúng như dự đoán, nghiệt súc này không làm y thất vọng.
Phong Dã đã thương lượng chuyện này với Lương Quảng, Lương Quảng cũng cực kỳ giận dữ nhưng vẫn bảo nên ráng nhịn, dù sao Kinh Châu cũng là địa bàn của Cát Chung, bây giờ không tiện đắc tội lão.
Phong Dã liền mang lương thảo thiếu cân thiếu lạng nghiêm trọng lên đường, Lương Quảng định đến phủ Cát Chung nói tốt một phen, cũng cầu hắn xoay sở thêm lương thảo.
Yến Tư Không ngoảnh mặt làm thinh ở bên cạnh, nhìn Cát Chung từng bước đi vào bẫy chết mình bày ra.
-------------------------------------------------
Lá thư này của Cát Chung không ngờ lại kéo dài Lương vương thêm mấy ngày. Yến Tư Không cũng không lo Lương vương phát hiện ra thứ mờ ám trong thư, vì cho dù có phát hiện thì với tính đa nghi tự phụ của Lương vương, hắn vẫn sẽ không tin tưởng, mà trái lại còn cẩn thận hơn.
Nhưng cuộc chiến hồ Động Đình vẫn không tránh nổi, bọn họ khống chế nhiều nơi trong thành để phòng tàn dư của Lương vương làm loạn, đồng thời cũng hy vọng và ngóng trông tin chiến sự nơi tiền tuyến.
Vào một buổi sớm sương mù, Lương vương phát động công kϊƈɦ. Thuyền chiến quân Triệu bị phá mất sáu mươi hai chiếc, chết gần mười ngàn, quân thủy bị thiệt hại nặng nề đành bất đắc dĩ phải lui thủ năm mươi dặm.
Nhận được chiến báo này, ai cũng cảm thấy nặng nề không thôi.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên đại quân Lương vương giao chiến trực diện với đại quân diệt phản loạn, Quỳ Châu không đánh đã hàng, Nhạc Dương và Kinh Châu đều là trận chiến tấn công thành thủ, tỉ thí ở hồ Động Đình này mới là trận chiến giao đấu trực diện giữa hai phe địch ta, mà kết quả lại thảm như thế.
Trong lòng Yến Tư Không lo lắng, bây giờ còn nguy hiểm hơn cả ngày hết nước bị vây trong thành lần đó.
Bởi vì một khi không dẹp được quân phản loạn thì tất cả cái chết của tướng sĩ, khổ nạn của nhân dân đều coi như là từ y mà ra, nhưng y lại không rõ thủy chiến nên không dám tùy tiện bày mưu tính kế dẹp quân phản loạn.
Ban đầu y bày ván cờ khổng lồ thế này, trừ để trả thù ra, còn một mục đích rất quan trọng khác, đó là tước phiên. Chỉ cần tiêu diệt được Lương vương mạnh mẽ nhất, những vương gia khác sẽ không bao giờ dám phản nữa, đến lúc ấy, vấn đề chi tiêu cho tông thất khiến Đại Thịnh khốn khổ hơn hai trăm năm đã được giải quyết triệt để. Một khi tước phiên thành, quốc khố sẽ vô cùng dồi dào, những vấn đề nan giải bòn rút triều đình nghèo rớt mùng tơi như tiền cứu trợ thiên tại, quân phí, bổng lộc cũng sẽ được giải quyết dễ dàng. Có thể nói chỉ cần có bạc rồi thì loạn trong giặc ngoài đều dẹp được tất, với tình hình hiện tại, tước phiên là cách duy nhất khả thi.
Nhưng hành động này cũng có một mối nguy lớn nhất, đó là Lương vương thắng. Tuy nói đương kim hoàng đế đần độn vô năng, có soán vị cũng không đáng phải thông cảm, nhưng khiến thiên hạ động binh khí cũng không phải chủ ý của Yến Tư Không
Vô luận ra sao, tình hình đã đạt mức nguy cấp, việc lớn đại thành tất có đại hi sinh, y phải dốc hết toàn lực để đánh thắng trận này.
Mấy người thương nghị đối sách, rối rít đánh chủ ý lên người nhà Lương vương. Lương vương để lại thân chất và tôn tử mình thủ thành, hai bọn chúng đều bị bắt khi thành phá, họ đang băn khoăn vì bọn chúng là dòng dõi hoàng thất, hiện tại vẫn cần được đối đãi trọng hậu.
Phong Dã chém đầu thân chất Lương vương, ép tôn tử Lương vương viết thư máu, rồi đưa hết chúng đến đại doanh quân phản loạn, cũng nói rõ ràng hạn ba ngày, ba ngày không hàng là giết tôn tử hắn.
Hành động này của bọn họ chỉ là đang kéo dài thời gian, chờ quân Cửu Giang tới cứu viện.
Lương vương quả thật không đánh trong ba ngày này, còn phái sứ giả đi đàm phán, hành động này đã cho quân dẹp phản loạn thua trận được nghỉ ngơi dưỡng sức, có thời gian hồi phục.
Lương Quảng ứng đối với sứ giả, tiếp tục kéo dài thời gian.
Phong Dã chạy đi chạy lại vận chuyển lương thực, còn quản lý toàn bộ an ninh trong ngoài thành, đã mấy ngày đêm không được nghỉ ngơi cho khỏe. Tối hôm ấy, hắn đang ăn cơm thì ngủ gật.
Yến Tư Không nhìn Phong Dã vành mắt thâm đen, mày rậm nhíu chặt, trêи khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi tràn đầy mỏi mệt, không khỏi có phần đau lòng, y đẩy đẩy Phong Dã: "Phong Dã, ngươi mệt thì lên giường ngủ đi."
Phong Dã giật mình tỉnh giấc, hắn dùng sức lắc đầu, cười cười: "Không sao, ngủ gật thôi mà."
"Mấy ngày nay ngươi quá mệt mỏi rồi, vết thương trêи người ngươi còn chưa khỏi nữa."
"Vết thương ngoài da thôi, đã sớm không sao cả." Phong Dã ăn một miếng, tự giễu nói: "Nhớ khi còn nhỏ hành quân theo cha huynh, ta còn từng ngủ trêи lưng ngựa, có vài tướng sĩ vì quá mệt mà đứng cũng có thể ngủ, ta ngồi ngủ không phải chuyện lạ gì."
Yến Tư Không khẽ vuốt má Phong Dã, không nhịn được thổ lộ lo lắng trong lòng: "Phong Dã, chúng ta có thắng được không?"
Phong Dã cọ lòng bàn tay y: "Đừng lo, chúng ta chắc chắn thắng được."
Trong lòng Yến Tư Không thở dài nặng nề, Phong Dã chỉ biết y lo lắng cho tình hình chiến sự nhưng hắn lại không hiểu nỗi lo của y, không phải chỉ vì y là bề tôi Đại Thịnh mà còn vì chuyện Lương vương mưu phản là do y thầm đổ dầu vào lửa, nếu trận chiến này bại thì mọi hy sinh sẽ mất đi ý nghĩa. Cảm giác áy náy ấy, cho dù y có sắt đá thế nào đi nữa, cũng khó mà tiêu hóa được chuyện này.
Phong Dã đặt bát đũa xuống: "Ngươi ăn no chưa?"
"Ăn no rồi."
"Ta dẫn ngươi đi ngắm sao nhé."
Yến Tư Không bật cười: "Ngươi đã mệt đến vậy rồi mà, mau đi nghỉ đi."
Phong Dã nhìn ngoài cửa sổ: "Tối nay đêm dày, thời tiết mát mẻ, chính là lúc tốt để ngắm sao, đi thôi." Phong Dã cười, kéo Yến Tư Không dậy.
"Ngươi đúng thật là..."
Hai người lên gác. Phong Dã đẩy song cửa sổ bụi bặm ra, hai người bước ra ngoài, sóng vai nhau ngồi trêи mái hiên.
Bầu trời thăm thẳm bao la, sao xa chi chít, hòa cùng ánh trăng, tản ra vẻ đẹp huyền bí và tĩnh lặng khiến người ta chìm đắm.
Yến Tư Không cảm khái nói: "Đèn đuốc kinh thành rực rỡ, rất khó thấy được trời xâm xẩm tối lốm đốm sao trời như này."
"Thân ở trại lính và triều đình, cũng ít có lòng ngẩng đầu ngắm sao xa."
Yến Tư Không cười khổ: "Đúng vậy."
Phong Dã ôm bả vai Yến Tư Không, hai người dựa đầu vào nhau, lẳng lặng ngắm sông ngân trăng sao lộng lẫy.
"Không nhi, thật hy vọng quãng đời còn lại có thể ngắm sao với ngươi như này."
Hô hấp Yến Tư Không có phần chậm lại, trái tim truyền đến cơn đau nhói không báo trước, đau đến mức y phải hơi cúi người.
Phong Dã phát hiện ra sự khác thường của y: "Sao vậy?"
"Không sao." Yến Tư Không cười gượng: "Đúng vậy, thời buổi loạn lạc, bốn biển khó bình, chỉ ngồi sóng vai, cùng ngắm sao cũng...cực kỳ không dễ."
Y có thể thấy được tương lai không xa, nếu chuyện Cát Chung bại lộ, với sự thông minh của Phong Dã, hắn sẽ không khỏi hoài nghi y. Y không thể giả bộ cả đời, che giấu cả đời trước mặt Phong Dã được, nếu y để lộ mình đã đâm kẻ địch thảm hại, đến lúc ấy, Phong Dã còn dốc hết tình cảm với y như bây giờ không?
Thật khó để tưởng tượng, Phong Dã cực kỳ thâm tình và vui sướиɠ khi ngắm nhìn y, sẽ dùng ánh mắt như nào để nhìn Yến Tư Không thực sự.
Mà y đi trêи con đường này đã định trước không thể quay đầu, cũng không ai đồng hành cả. Sớm muộn cũng có ngày, y và Phong Dã, mỗi người một ngả, đến lúc ấy, Phong Dã sẽ thế nào, còn y sẽ ra sao đây?
Chỉ cần nghĩ chuyện này thôi, y liền khó chịu cực kỳ.
Y thích Phong Dã nhưng chỉ có thể đến thích mà thôi.
Chương 31: