Phong Kiếm Bình giữ Yến Tư Không ở lại quý phủ ăn, Yến Tư Không không muốn ở lâu nhưng cũng không thể từ chối.
Trong bữa, bọn họ tiếp tục trò chuyện về thế cục trong triều.
Đột nhiên, Phong Kiếm Bình nhớ ra gì đó: "Sau khi hồi kinh, ta nghe nói rằng bởi vì hôn sự của Tịch Nhi mà hai người các ngươi xích mích, có chuyện này à?"
Phong Dã liếc nhìn Yến Tư Không, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra được nên giải thích thế nào. Trong mắt Phong Kiếm Bình, hắn vẫn miệng còn hôi sữa, không thể tự mình đảm đương, hắn không nắm chắc có nên thẳng thắn với phụ thân mình chuyện giữa mình và Yến Tư Không không, ít nhất không nên là tình hình nguy hiểm như hiện tại.
"Làm sao thế? Là thật à?"
"Phụ thân..."
"Tại sao?" Phong Kiếm Bình không hiểu hỏi: "Không phải con để ý đến gia thế thật chứ?"
"Không phải."
"Chẳng lẽ..." Phong Kiếm Bình nhíu mày: "Con thích Tịch nhi?"
"Đương nhiên là không rồi." Phong Dã thốt lên: "Phụ thân, người nghĩ cái gì vậy."
"Thế vì sao?" Phong Kiếm Bình nhìn Phong Dã.
Yến Tư Không buông đũa xuống: "Điện hạ, chuyện này có hai lý do."
"Hửm? Nói nghe thử."
"Một, tôi và thế tử, một kẻ văn thần, một người võ tướng, qua lại thân thiết không tránh được bị người ta nắm thóp, nhất là bởi vì có liên quan đến điện hạ mà chỗ nào cũng có người nhìn chằm chằm thế tử, thứ hai..." Yến Tư Không liếc Phong Dã: "Tôi đã từng thề rằng, đại thù không báo, tuyệt không thành gia, thân tôi mang huyết hải thâm cừu, như giẫm trêи băng, thân mình còn không lo xong, rất sợ phụ công chúa Vạn Dương."
"Đúng, Tư Không đã từng thề vậy." Phong Dã nói: "Vả lại, đảng phái tranh giành hung hiểm bực nào, con không hy vọng cuốn Tịch nhi vào."
Phong Kiếm Bình cười: "Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá, nếu bệ hạ chỉ hôn cho ngươi và Tịch nhi thì không phải lo nhiều đâu. Lang nhi, về sau con và Tư Không đã thân lại càng thêm thân cũng là chuyện tốt đó."
Yến Tư Không cười gượng, nhìn vẻ mặt Phong Dã lúc trắng lúc xanh, cực kỳ không biết phải làm sao.
Phong Kiếm Bình nói tiếp: "Chẳng qua, Tư Không nói rằng hai người các ngươi không được tiếp xúc quá thân đúng là có lý thật, ít nhất trước khi chúng ta diệt trừ đảng hoạn quan là phải tránh hiềm nghi."
Phong Dã buồn bã "vâng" đáp: "Từ đó về sau, con gặp y đều trong thầm lặng, bí mật gặp mặt với Nhan Các lão cũng rất cẩn thận."
"Hôm khác ta sẽ tiến cung gặp Hiền phi." Phong Kiếm Bình cảm thán "Trước đây ta thương yêu nhất muội muội này, năm đó rời kinh, muội ấy vẫn chỉ là một cô nhóc, nhoáng cái đã ba mươi mấy năm rồi."
"Phụ thân, trong kinh có biến hóa gì lớn sao?"
Phong Kiếm Bình lắc đầu: "Chỉ có người thay đổi thôi."
Cơm nước xong xuôi, Phong Dã đích thân tiễn Yến Tư Không rời phủ.
Hai người sóng vai dưới ánh trăng, mặc dù đều thân cao chân dài nhưng lại cố tình đi rất chậm, thời gian yên bình thế này tựa như đi bao lâu cũng không ngại mệt.
Yến Tư Không lén nắm tay Phong Dã, nhẹ giọng nói: "Đừng chán nản, bây giờ là lúc quan trọng nhất, là lúc diệt trừ hoạn quan, nâng đỡ Thái tử, chờ khi lão sư và điện hạ nắm giữ được triều đình rồi, nhắc lại hôn sự cũng không muộn đâu."
Phong Dã không tình nguyện nói: "Dù sao, Thái hậu mới tang, trong vòng ba năm các ngươi cũng không thành thân được."
"Bệ hạ triệu phụ thân ngươi hồi kinh tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là đi tang cho xong, chờ khi tang lễ kết thúc rồi sợ rằng sẽ gây khó dễ, các ngươi nhất định phải chuẩn bị kịp thời."
"Ừ...Nếu chỉ là cắt giảm quân bị thì Phong gia ta nhận, chỉ sợ Tạ Trung Nhân gièm pha nịnh hót, ly gián bệ hạ và phụ thân ta thôi."
"Mấy thứ ngươi lo, lão làm từ lâu rồi, bằng không bệ hạ đã không triệu phụ thân ngươi hồi kinh, tiếp theo..." Yến Tư Không nheo mắt lại: "Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn!"
"Sau khi về nhà, phụ thân đã nói chuyện rất lâu với ta, ông ấy hiểu được sự lo lắng của ta, nhưng trong thư ông ấy đã nói rõ tuyệt đối không làm phản thần." Phong Dã nắm tay Yến Tư Không thật chặt: "Đương nhiên, ông ấy cũng không phải không lo lắng, hai ngàn người ông ấy mang về đều là tinh binh trong tinh binh, chỉ nghe lệnh Phong gia, có thể bảo đảm phụ thân ta chu toàn."
Trong lòng Yến Tư Không lo lắng, tinh binh có tinh mấy thì cũng chỉ là hai ngàn người, lại thêm cách tận ba mươi dặm. Chẳng qua y không nói ra, trấn an hắn: "Như vậy ta yên tâm hơn rất nhiều, điện hạ hồi triều liên thủ với lão sư ta chắc chắn có thể trừ gian diệt tặc, thanh trừng vua dân."
"Đến lúc ấy." Phong Dã cúi đầu, khẽ hôn lên tóc Yến Tư Không: "Lúc ấy ngươi ta sẽ không cách trở nữa, ta muốn vĩnh viễn ở bên ngươi."
Yến Tư Không trêu chọc: "Ngươi không sợ điện hạ đánh gãy chân của ngươi à?"
Phong Dã hừ nhẹ: "Phong Dã ta đã từng sợ cái gì chưa?"
Yến Tư Không phì cười: "Rõ ràng ngươi rất sợ phụ thân ngươi."
Phong Dã bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta không sợ ông ấy đâu, ta chỉ tôn sùng ông ấy thôi."
Yến Tư Không cười ha hả.
Phong Dã kéo y đến dưới bóng hiên, hôn mạnh: "Còn cười nữa là ta không để ngươi đi đâu."
Yến Tư Không vuốt ve hai má hắn, lại cười nói: "Ta đi đây, sớm muộn cũng có ngày hai ta được dạo bước dưới ánh trăng mà không phải trốn trốn tránh tránh ."
"Đương nhiên." Phong Dã nở nụ cười chắc chắn.
-------------------------
Trước tang lễ, mọi thứ đều sóng êm biển lặng.
Theo ý chỉ của Chiêu Vũ đế, vì Thái hậu, lấy cách thức quốc tang để chọn riêng hoàng lăng, tang lễ long trọng, làm dịu giận trời.
Tang lễ này tiêu hết năm mươi vạn lượng bạc trắng, hao tài tốn của, khiến dân gian có biết bao oán giận. Triều đình và dân gian cũng có tiếng bất bình, chẳng qua là giận nhưng không dám nói gì.
Tang lễ này còn long trọng hơn cả trước, hết tế trời rồi lại tụng kinh, phiên vương và quần thần đứng run người trọn một ngày trêи núi Bắc Giao, tuổi cao e còn cóng đến chết người.
Cứ vậy làm lại nhiều lần mới xem như cuối cùng cũng hoàn thành tang lễ, trong đó không đi sợ rằng đều là người bộ Lễ phải về nhà thắp nhang.
Tang lễ vừa kết thúc liền bắt đầu chuẩn bị sang đại yến. Trước khi mở yến, triều đình đã bắt đầu có hành động.
Trêи buổi lâm triều, có Ngôn quan trực tiếp tiến gián Phong Kiếm Bình và Phong Dã, nói rằng nếu Phong Kiếm Bình đã hồi triều thì phải tiến hành khảo hạch theo quy định Kinh Sát.
Bản thân Phong Kiếm Bình trước đây không về triều là vì Đại Đồng có quân vụ, không thoát thân được, Chiêu Vũ đế cũng theo đó mà thuận thang, cho phép tạm không khảo hạch.
Hai phe liền tranh cãi ban đầu bệ hạ có cho phép hoãn khảo hạch không, nhưng loại tranh chấp này không kéo dài được lâu, Chiêu Vũ đế gọi quan Sử đến, lật lại ghi chép ngày đó ra, quả thực, trêи đó có viết rõ ràng là tạm hoãn.
Sợ rằng ban đầu Chiêu Vũ đế chỉ thuận miệng nói thôi, chẳng ai nghĩ đến không bao lâu sau Phong Kiếm Bình lại hồi kinh thật. Bây giờ Kinh Sát mới qua được hai ba tháng, mở lại Kinh Sát cũng là hợp tình hợp lý, Phong Kiếm Bình không tiện từ chối.
Vì vậy, việc này được quyết định như thế, dựa vào quy định với đại quan nhất phẩm, tiến hành khảo hạch Tổng đốc Đại Đồng.
Chuyện này nhìn thì tưởng là một chuyện không thu hút mấy, song lại khiến mọi người ý thức được, chiến hỏa, nhen nhóm từ đây.