Yến Tư Không lấy bạc đã chuẩn bị ra, khách sáo kín đáo đưa cho quản ngục.
"Yến đại nhân, có ý gì đây?" Quản ngục liền vội từ chối: "Không được không được."
Yến Tư Không cười nói: "Ta phụng mệnh Đại tướng quân và Trường Sử đại nhân tới khuyên Cát Chung ký vào bản cáo trạng của mình, hy vọng ngươi có thể bảo các huynh đệ tránh đi để tiện cho ta."
Quản ngục nói nhỏ: "Vô dụng thôi, dùng hình rồi vẫn không chịu ký."
"Ta biết, Đại tướng quân lệnh ta tới thử một lần." Yến Tư Không cũng học dáng vẻ tễ mi lộng nhãn* của hắn, nhỏ giọng nói: "Các ngươi đề rượu phạt, ta sẽ cố kính rượu."
*Tễ mi lộng nhãn: dùng lông mày và mắt tỏ ý.
Quản ngục hiểu ý cười cười: "Yến đại nhân đơn thương độc mã rời Quỳ Châu, bằng vào miệng lưỡi sắc sảo đã hạ thành trì dễ như trở bàn tay, bọn ta bội phục, khó trách Đại tướng quân phải phái ngài tới, ngài cứ yên tâm." Hắn gọi ngục tốt ra ngoài với hắn.
Yến Tư Không nhét túi tiền vào ngực hắn: "Mua chút rượu ngon cho các huynh đệ."
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Yến đại nhân." Quản ngục và ngục tốt hớn hở lui ra ngoài.
Yến Tư Không đóng cửa sắt phòng giam lại, mượn ánh sáng mờ tối mà đi từng bước xuống thang đá chật hẹp. Tiếng bước chân của y rất nhẹ, tựa hồ sợ mình đang nằm mơ, không dám gây ra âm thanh quá lớn.
Dẫu sao, y chờ ngày này, đã mười một năm.
Bên trong phòng giam tản ra mùi ẩm mốc xen lẫn với mùi máu tanh, ngửi vào khiến người ta khó thở. Ánh trăng mỏng manh rỉ xuống từ trêи cửa sổ cao, đủ loại dụng cụ tra tấn lạnh lẽo quỷ dị phản chiếu bóng đen âm u lên mặt tường, ánh trăng đi đến góc tường thì biến mất hoàn toàn, vùng đen tối kia tựa như vực sâu không thấy đáy đang xâm lấn tất cả xung quanh.
Yến Tư Không mặc bạch y không nhiễm bụi trần khác hẳn với nơi oán sát ngập trời đây, nhưng khí chất vốn tiêu sái ung dung của y đã bị âm lãnh thay thế hoàn toàn, cả người trắng xóa đi lại trong bóng tối không khỏi lộ ra chút quỷ dị.
Yến Tư Không đến trước phòng giam duy nhất bên trong, lẳng lặng nhìn nam nhân nằm quay lưng về phía mình trong căn phòng xơ xác, tù y trêи người lão thấm vết máu, tóc tai rối bời bẩn thỉu, thân thể co ro nhìn yếu ớt cực kỳ.
Yến Tư Không nhẹ nhếch môi, nở nụ cười méo mó.
Người trong phòng giam tựa hồ đã phát giác gì đó, lão chậm rãi xoay người lại. Kẻ già nua, mặt mày xám xịt trong căn phòng tối tăm kia, chính là Cát Chung --- Tổng đốc Lưỡng Hồ từng đứng trêи đỉnh cao danh vọng, tù nhân ngày hôm nay.
Hai mắt Cát Chung vô thần, lão hờ hững liếc y, lại định xoay người.
"Cát đại nhân." Yến Tư Không khẽ nói: "Ngày mai chúng ta phải lên đường hồi kinh rồi, ta có mang chút rượu và thức ăn ngon, liệu ngài có bằng lòng cộng ẩm hai ly với vãn sinh?"
"Đừng phí công vô ích nữa." Cát Chung mở miệng, thanh âm khản đặc: "Ta bị oan, ta không mưu phản, các ngươi muốn giết muốn lăng trì, ta cũng tuyệt không ký."
"Chuyện bản cáo trạng bàn sau. Đời người như tấm bèo trôi, mưa gió không ở mình, sao không tận hưởng lạc thú trước mắt, đừng phụ bữa rượu ngọt món ngon này."
Cát Chung trầm mặc một hồi rồi xoay người, chậm chạp bò dậy khỏi giường, tập tễnh đi tới. Dáng vẻ già nua bệnh tật kia cực kỳ giống một kẻ gần đất xa trời.
Yến Tư Không ngồi trêи chiếu, bỏ rượu và thức ăn vào trong thanh sắt, y châm hai ly rượu, đưa một ly cho Cát Chung: "Tới, vãn sinh kính Cát đại nhân một ly."
Cát Chung cười cợt: "Kính ta cái gì?"
"Kính Cát đại nhân kiên trinh bất khuất."
Cát Chung không phân rõ có phải Yến Tư Không đang châm chọc lão không, mà lão cũng lười so đo. Lão không chờ Yến Tư Không, mình đã ngửa đầu uống cạn sạch rượu trước. Rượu cay chảy qua yết hầu, rót vào cơ thể, thân thể gầy yếu của lão run lên, đau đớn và rét lạnh đỡ đi được vài phần, lão nói to: "Được, rượu ngon!"
Yến Tư Không cũng uống cạn sạch ly theo: "Cát đại nhân, thức ăn còn nóng, mau ăn đi."
Cát Chung cũng chẳng khách sáo, cầm bát và vài miếng.
Yến Tư Không lại không động đũa, chỉ cười nhạt nhìn Cát Chung. Hai người chỉ cách nhau mấy thanh sắt mà ánh mắt y nhìn Cát Chung lại giống như đang nhìn con mồi rơi vào bẫy, quyền sanh sát nằm hết ở mình, thống kɧօáϊ.
Cát Chung đột nhiên phát giác được gì đó, lão ngẩng đầu, bắt gặp ngay mí mắt lạnh lẽo lại đầy ắp ý cười của Yến Tư Không, tim lão run mạnh, chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Yến Tư Không nói: "Cát đại nhân ăn nhiều một chút."
Cát Chung lại dừng lại, chần chờ nhìn rượu và thức ăn trong tay.
Yến Tư Không cười ha ha: "Chẳng lẽ đại nhân sợ ta hạ độc à?" Y cũng ăn vài miếng theo.
Cát Chung hừ lạnh: "Ngươi ta không thù không oán, ngươi hạ độc một kẻ sắp chết như ta làm gì."
Yến Tư Không thầm nghĩ, ngươi ta có oan có thù, nhưng ta tuyệt đối không hạ độc ngươi, ta muốn thấy ngươi bị đặt lên đài hành hình, mà ta thì ở dưới nhìn đầu thân ngươi tách ra, giống như nhìn cha ta ở dưới đài năm đó.
Cát Chung ăn cơm xong, suy yếu dựa vào tường: "Ngươi đi đi, cho dù ngươi muốn nói gì thì ta cũng tuyệt không ký."
Yến Tư Không lấy một quyển trục từ trong tay áo ra, từng nét từng chữ trêи đó đều do y viết, rất nhiều bằng chứng do đích thân y thu thập, y mở quyển trục ra, mặt hướng về Cát Chung: "Đại nhân có muốn nhìn bản cáo trạng của mình không?"
Cát Chung chẳng thèm nâng mắt, lẩm bẩm nói: "Ta không mưu phản, ta bị oan, ta sẽ không ký."
"Ta biết đại nhân bị oan."
Cát Chung ngơ ngẩn, nhìn Yến Tư Không: "Ngươi biết?"
Giọng Yến Tư Không rất dịu dàng: "Đúng, ta biết đại nhân không mưu phản."
Cát Chung đột nhiên kϊƈɦ động: "Ngươi biết cái gì? Là ai hãm hại ta? Những thứ kia, những bức thư kia do ai viết, rồi ai bỏ vào phủ ta, có phải ngươi không, có phải ngươi không!"
"Mặc dù đại nhân không mưu phản nhưng tội đã chứng cứ rành rành rồi."
"Ta không mưu phản!" Cát Chung hung tợn trợn mắt nhìn Yến Tư Không: "Rốt cuộc ngươi biết gì!"
Yến Tư Không lại không vội trả lời câu hỏi lão, chỉ cười nói: "Có phải đại nhân vẫn chờ Tạ công công đến cứu ngài? Bây giờ Tạ công công sứt đầu mẻ trán là vì ngài, thân mình còn chẳng lo xong, lão đã sớm bỏ ngài rồi."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Cát Chung lạnh giọng nói: "Cho dù ngươi kϊƈɦ thích ta thế nào thì ta cũng tuyệt không ký, tuyệt không thừa nhận chuyện mình chưa từng làm, ngươi dẹp cái suy nghĩ này đi."
"Tội đại nhân chồng chất, khó thoát khỏi cái chết, chẳng lẽ lại không tính toán cho nhi tử và người nhà của mình à?"
Cát Chung nheo mắt lại.
"Đại nhân không chịu ký, kết cục cuối cùng không phải là vu oan giá họa thì chính là ép phải ký, đến lúc ấy từng tội trạng này đều thành thật hết, nhưng nếu đại nhân nguyện ký thì Đại tướng quân và Trường Sử đại nhân sẽ khoan hồng cho nhi tử ngài." Yến Tư Không nhếch môi cười nói: "Gần đây thân thể Hoàng thái hậu không tốt, bệ hạ là người con có hiếu, chỉ cần đến lúc ấy dâng tấu xin bệ hạ khoan dung nhân ái để lấy làm cầu phúc cho Hoàng thái hậu là nhi tử đại nhân có thể sống sót."
Cát Chung lạnh nhạt nói: "Ta dựa vào gì mà tin một tiểu Hàn Lâm như ngươi? Nếu Triệu Phó Nghĩa thật sự dám hứa tha cho nhi tử ta thì hắn đã tự mình nói rồi, ngươi tính là gì?"
"Thân phận Đại tướng quân tôn kính, sao lại cò kè với tù nhân, chỉ có thể do ta truyền đạt ý lần này."
"Ngươi..." Cát Chung mắng: "Vậy ngươi cút ngay, ta không tin ngươi. Cát Chung ta lòng son dạ sắt, nhật nguyệt minh giám, tuyệt không chịu chết theo nhơ danh thiên cổ như mưu phản, thân ta hiếu đễ*, cũng không bao giờ tham sống sợ chết!"
*Hiếu đễ: Hiếu đễ là sự tôn trọng hết mực với người ở phận vị trêи mình, đó là nguồn gốc của mọi tôn ti, trật tự, thứ bậc trong trong xã hội. Tuy nhiên việc có hiếu với người trêи thôi chưa đủ, biểu hiện cao nhất của đạo hiếu là ở việc tôn kính quốc gia, dân tộc đó mới là đại hiếu mà lý thuyết Nho giáo muốn giáo ɖu͙ƈ con người.
Yến Tư Không cười nhẹ hai tiếng, càng cười càng lớn, cuối cùng là ngẩng đầu lên cười dài, cười đến toàn thân run rẩy. Tiếng cười kia vang vọng trong phòng giam, va chạm vào vách tường ướt lạnh, hình cụ âm u, ánh nến u ám; nó khơi dậy những tiếng vọng lặp đi lặp lại, tựa như còn rước theo cả tiếng cười của yêu ma quỷ quái, nghe vào mà khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Cát Chung hoảng loạn nhìn xung quanh, cả giận nói: "Ngươi cười cái gì, đừng cười!"
Yến Tư Không mãi về sau mới ngừng cười lại, y lắc đầu một cái, cảm khái: "Thật không nghĩ tới, Cát Chung, Cát đại nhân, hóa ra lại là người bất khuất rắn rỏi như vậy, người cao ngạo ngông nghênh thế này đúng là có khí độ làm gương cho thiên hạ mà. Đáng tiếc thật, đáng tiếc thật, nếu không phải biết bộ mặt thật của ngươi , ta chắc hẳn đã khâm phục ngươi rồi."
Cát Chung căm hận nói: "Ta không mưu phản, ta không mưu phản..."
"Ngươi không mưu phản." Yến Tư Không nhìn chằm chằm Cát Chung không chớp mắt: "Vậy ngươi không tham ô, ép thuế, độc chức, bán quan, chuyên quyền à?"
Mặt mày Cát Chung dữ tợn: "Đây đều do có người hãm hại ta, cũng giống mấy phong thư ngụy tạo kia, có người hãm hại ta! Đều là vậy, đều là ngụy tạo!"
"Ồ, mấy phong thư ấy hả." Yến Tư Không mỉm cười nói: "Chắc Cát đại nhân chẳng xa lạ gì chuyện làm giả thư đâu nhỉ, chắc chắn ngươi cũng quen người bắt chước chữ người khác, đúng không?"
"Các ngươi tra ra được ai bắt chước chữ chưa?" Hai tay Cát Chung nắm lấy song sắt: "Các ngươi đi tra mau, Kinh Châu không có thì đi tra ngay mấy nơi khác, đi tra đi!"
Yến Tư Không cười khẩy, lại cầm bản cáo trạng mà Cát Chung khinh cả liếc mắt kia, mở ra hơn nửa, đưa đến trước mặt lão, nhẹ giọng nói: "Đại nhân là danh gia thư họa, mấy năm trước đại nhân viết <<Trần Chiếu thư>> còn được khen là có phong thái <<Bá Viễn Thϊế͙p͙*>>, vãn sinh không dám múa rìu qua mắt thợ, chỉ thỉnh đại nhân hạ mình phẩm định, chữ này, bắt chước có được không?"
*Bá Viễn Thϊế͙p͙: tác phẩm thư pháp do thư pháp gia thời Đông Tấn – Vương Tuần viết. <<Bá Viễn Thϊế͙p͙>> là bức thư tác giả viết cho người bạn thân tên Bá Viễn Thϊế͙p͙, nét bút của ông tự nhiên phóng khoáng, tuấn lệ tú nhã.
Cát Chung chớp mắt, nhìn bản cáo trạng kia, trong phút chốc, lão trợn tròn hai mắt, đọc nhanh như gió. Đó không phải là bản cáo trạng bảo lão ký mà là bản tường trình lại tội của mình, chữ trêи đó, rõ ràng là chữ lão!
Cát Chung nhìn Yến Tư Không như nhìn ác quỷ, ngón tay run run chỉ vào y: "Ngươi...ngươi...đây là ngươi bắt chước...ngươi..."
Yến Tư Không lại cười không nói gì.
Cát Chung đột nhiên rống to nhào tới, cánh tay gầy như que củi vươn ra khỏi song sắt, muốn bắt lấy Yến Tư Không.
Yến Tư Không ưu nhã nghiêng người tránh đi.
"Ngươi là người phương nào!" Hai mắt Cát Chung ứ máu, mặt mày dữ tợn, hét rống: "Sao lại hại ta!"
Yến Tư Không thưởng thức bộ dáng chật vật lại điên cuồng của Cát Chung mà cảm thấy sảng kɧօáϊ không gì sánh nổi, y khẽ cười nói: "Cát Chung, ngươi còn nhớ Quảng Ninh mười một năm trước chứ?"
Chương 35: