Hơn một tháng lặn lội đường xa, nhóm mười ba kỵ rốt cuộc cũng tới Vân Nam.
Nơi đây xa xôi hẻo lánh, hai mươi bốn quận ở Cửu Châu phần lớn không phải hang cùng ngõ hẻm thì cũng là núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở đến đáng sợ, người dân sống ở đây cũng dũng mãnh không kém, càng hiểm trở lại càng lắm các sơn trại lớn nhỏ và các bộ lạc sống trong núi, đến nay vẫn không chịu quy thuận triều đình. Bọn họ cậy mình quen với địa hình mà vào nhà cướp của, khiến người Hán bản địa khổ không tả xiết.
Từ cổ nơi đây đã cằn cỗi, hoang vu, phần lớn quan viên triều đình phái tới đều là mấy kẻ vì phạm lỗi mà bị giáng chức. Sở vương bị xếp đến đây đủ để thấy Chiêu Vũ đế không niệm chút tình phụ tử nào.
Song, nơi đây cũng không phải không có lợi. Điểm cộng chính là dễ chiêu binh, dân trí thấp nên chỉ cần cho ăn một miếng cơm là có thể liều mạng cho mình.
Dọc đường đi, bởi vì đường xá xa xôi, khí hậu lạnh lẽo, bọn họ quả thực ngậm đắng nuốt cay, còn gặp cướp một lần. May mắn thay Nguyên Nam Duật võ công cao cường đã giúp bọn họ thoát hiểm bình an, lúc đến Trung Khánh, đoàn người ai cũng gầy đi trông thấy.
Bởi vì bị sơn phỉ và man di quấy nhiễu quanh năm nên cổng thành Trung Khánh luôn có binh sĩ tuần tra cả ngày lẫn đêm. Đám người đều dịch dung đi một chút, họ lệnh những người khác ở ngoài thành để Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật vào thành trước, miễn cho quá gây sự chú ý.
Đến cổng, thủ vệ đẩy Yến Tư Không đang định bước vào thành ra ngoài: "Các ngươi từ đâu tới? Chưa từng gặp ở đây."
"Từ nơi khác tới thăm."
"Nơi khác? Nơi nào?"
"Nghiêm Châu."
"Đây không phải giọng Nghiêm Châu." Thủ vệ bên cạnh đi tới: "Nương ta là người Nghiêm Châu, các ngươi từ đâu tới? Lục soát cho ta."
Một đám đi lên lục soát hai người.
Nguyên Nam Duật nheo mắt lại, liếc sang Yến Tư Không. Yến Tư Không ra hiệu cậu đừng manh động, y nhanh tay lẹ mắt lấy một túi bạc vụn từ trong ngực ra: "Quân gia, chúng ta đều là người Hán, không phải man phỉ, cho qua được chứ."
Vừa thấy bạc, thái độ mấy người kia lập tức thay đổi. Thủ vệ nháy mắt với đồng liêu, người nọ rời đi, không bao lâu sau liền dẫn một người có vẻ là tướng thủ thành đi tới, trong tay gã còn cầm một quyển sổ.
Tướng thủ thành đi tới trước mặt hai người, quan sát trêи dưới một phen: "Các ngươi tới Trung Khánh làm gì, khai thật mau." Thi thoảng gã lại liếc túi tiền trong tay Yến Tư Không.
Yến Tư Không kéo gã sang một bên, nói nhỏ: "Huynh đệ, nếu ngươi có thể giúp ta chuyện nhỏ này..." Y lấy từ trong ngực ra một túi bạc nặng trịch: "Đống bạc này chỉ biếu riêng cho ngươi."
Người nọ trợn trừng mắt, ở cái nơi nghèo nàn quỷ quái này ít thấy ai hào phóng như vậy, gã nuốt nước bọt: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Yến Tư Không nhìn thoáng qua quyển sổ trong tay gã, tiện tay xé một tờ, nói: "Giao cho Sở vương, bảo rằng có người cầu kiến."
Tướng thủ thành lập tức hiểu ngay người trước mắt không phải người thường, liền cung kính nói: "Vậy ngài muốn viết cái gì?"
"Không cần, cứ để trống đi."
"Ồ, tiểu nhân đi làm cho ngài ngay."
Hai người vào thành, tìm một quán trà ngồi nghỉ. Chờ chưa đầy hai nén nhang thì có người tới tiếp đón bọn họ, trực tiếp dẫn bọn họ tới phủ Sở vương.
Yến Tư Không nhìn dinh thự trước mắt, đây có lẽ là vương phủ mộc mạc nhất, đơn sơ nhất mà y từng gặp, thậm chí còn không bằng nửa Yến phủ của y. Trong lòng khó kiềm xúc động, không biết mấy năm nay Trần Mộc tích góp được bao nhiêu của cải, đánh trận cần rất nhiều bạc.
Xa xa truyền đến tiếng chân dồn dập, nhưng khi đến gần nó lại cố gắng đi chậm lại, trở nên thận trọng và đoan chính. Yến Tư Không thông minh bực nào, lập tức đoán ra đó là Trần Mộc, phế thái tử năm đó, Sở vương ngày hôm nay.
Rất nhanh sau đó, một bóng người xuất hiện ở cửa. Cái Yến Tư Không thấy đầu tiên là tay áo vằn đen, mãng bào trắng tuyết, sau đó thì y sững sờ, người trước mắt khiến y nhất thời không dám nhận từng quen.
Ấn tượng của Yến Tư Không về Trần Mộc vẫn dừng lại trêи người thiếu niên mới trưởng thành bốn năm trước. Nó thấp hơn mình một chút, dáng người mảnh mai, tính tình chưa hết trẻ con, đôi ngươi sáng ngời mà sắc bén. Mặc dù đã biết giơ nanh múa vuốt, nhưng vẫn còn quá nhỏ yếu, tựa như một con hổ con chưa trưởng thành.
Còn người trước mắt này đây, cao to lực lưỡng, tuấn tú khôi ngô, trán cao sáng sủa, hai hàng mày kiếm nghiêng mình như núi xa, kéo dài đến tận thái dương, đôi mắt sâu mà đen láy nhìn không thấy điểm cuối, kết hợp với sống mũi cao như vách đá, khuôn mặt hắn hiện lên cơ trí mà âm trầm. Đai ngọc nặng trĩu rủ xuống lộ bờ vai dài rộng, thắt lưng thon gọn, chân dài miên man. Trâm ngọc tao nhã búi mái tóc đen dài của hắn lên thật chỉnh tề. Trời sinh đúng là vừa bạc hạnh lại may mắn, trêи mình còn tiềm ẩn vương khí mơ hồ.
Ngũ quan Trần Mộc thay đổi không nhiều, lại chẳng biết tại sao khí chất đã long trời lở đất.
Trần Mộc bất động tại chỗ, hắn nhìn Yến Tư Không, môi lắp bắp, trong con ngươi là ngàn vạn tâm tình.
Yến Tư Không xoay người lại, phủi áo choàng, quỳ hai gối trêи đất, dập đầu, lớn tiếng nói: "Yến Tư Không, tham kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Nguyên Nam Duật cũng quỳ xuống theo.
Trần Mộc nắm chặt quả đấm, tiến lên, nắm tay Yến Tư Không đỡ y dậy. Yến Tư Không đang kinh ngạc tại sao Trần Mộc lại khỏe đến thế, thì chớp mắt tiếp theo, y bị Trần Mộc ôm vào lòng.
Yến Tư Không hoàn toàn giật mình.
Trần Mộc ôm y rất chặt, không giống với cái ôm trước đây, hắn đã cao hơn Yến Tư Không nửa cái đầu, có thể vững vàng ôm trọn Yến Tư Không trong cái lồng ngực của một nam nhân chân chính.
Bên tai Yến Tư Không truyền đến tiếng lẩm bẩm khe khẽ của Trần Mộc: "Tiên sinh, con rất nhớ người."
Nguyên Nam Duật kinh ngạc nhìn hai người.
Yến Tư Không do dự, y vươn tay vuốt ve tấm lưng dài rộng của Trần Mộc, cố ý nức nở nói: "Điện hạ trưởng thành, thần thực sự là...kiếp này vẫn có thể gặp điện hạ, thần chết cũng không có gì phải hối tiếc."
Bấy giờ Trần Mộc mới buông Yến Tư Không ra, hai mắt căn bản không muốn rời khỏi mặt y, hắn cứ nhìn y đánh giá không chút kiêng kỵ như thế, con ngươi ướt át: "Có thể gặp lại tiên sinh cũng là chuyện ta trông ngóng ngày đêm bốn năm nay."
"Điện hạ có ổn không?"
"...Cái gì ổn, cái gì không ổn, bách tính không lo cơm ăn áo mặc đã là tốt lắm rồi, nhưng con không ngày nào không thống hận cái cuộc sống an nhàn như thế..." Trần Mộc lắc đầu: "Tiên sinh có ổn không?" Lúc nói những lời này, hắn quan sát kỹ vẻ mặt Yến Tư Không.
Mặc dù Vân Nam xa xôi, nhưng nơi nào, nhất là trong kinh có chuyện hệ trọng gì, cái gì cần biết cũng đã sớm biết cả rồi.
Yến Tư Không cười khổ, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Có thể gặp lại điện hạ, chịu nhiều cái không ổn cũng đáng giá."
"Tiên sinh mau ngồi xuống đi." Trần Mộc đỡ Yến Tư Không ngồi xuống ghế, lúc này mới phát hiện trêи mặt đất còn một kẻ đang quỳ: "Hắn là thị vệ của người à? Đứng lên đi."
Nguyên Nam Duật thấp giọng nói: "Tạ điện hạ."
Nguyên Nam Duật thần thông dịch dung, Trần Mộc hoàn toàn không nhìn ra diện mạo thật của cậu, cũng không quan tâm đến cậu lắm: "Ngươi lui xuống đi, ta muốn trò chuyện riêng với tiên sinh vài câu."
"Người này là thị vệ thϊế͙p͙ thân của ta, vô cùng đáng tin." Yến Tư Không giải thích.
Trần Mộc lại phất tay: "Lui xuống đi."
Nguyên Nam Duật chắp tay, cậu liếc Yến Tư Không, lui xuống.
Trần Mộc đích thân châm trà cho Yến Tư Không: "Sao tiên sinh gầy đi nhiều vậy? Bởi vì đi đường mệt nhọc, hay là...nặng ưu tư?"
Yến Tư Không cười khổ: "Cả hai, thần ưu dân ái quốc, chưa đêm nào được ngon giấc."
"Những chuyện người làm ở kinh sư con đều nghe nói hết cả rồi." Trần Mộc xấu hổ nói: "Ban đầu ác danh của tiên sinh truyền đến Vân Nam, con cũng...cũng sinh lòng hoài nghi, nhưng sau tiên sinh lại "tử đạn" Tạ Trung Nhân, tiêu diệt hoạn quan, thật là khiến người ta cảm phục, lúc ấy con rốt cuộc cũng hiểu quyết tâm và cứng cỏi của tiên sinh khi người đã chịu nhục nhiều năm qua, tiên sinh...sẽ không trách con chứ?"
"Sao thần lại đi trách điện hạ, trong lòng điện hạ vẫn luôn nhớ đến thần đã đủ làm thần cảm động khôn xiết rồi."
Trần Mộc nhìn Yến Tư Không xót xa: "Tiên sinh hy sinh nhiều như thế mà lại bị người trong thiên hạ hiểu lầm, con rất đau lòng cho người."
"Ta không quan tâm người ngoài thấy ta là tiểu nhân sáng nắng chiều mưa, gió chiều nào theo chiều ấy, chuyện ta cần làm há lại bị lay động bởi những lời lưu ngôn phỉ ngữ* kia." Yến Tư Không yên lặng nhìn Trần Mộc: "Điện hạ hiểu ta là đủ rồi."
*Lưu ngôn phỉ ngữ: Lời đồn đãi
"Bốn năm nay con luôn ghi nhớ lời dạy bảo của tiên sinh. Tuy bị "đày" đến nơi khỉ ho cò gáy này nhưng con vẫn luôn chăm chỉ đọc sách luyện võ, không dám chểnh mảng lấy một ngày. Con giấu tài, chỉ chờ thời cơ nổi dậy." Trần Mộc nheo mắt lại, con ngươi sắc bén: "Con tin tưởng lời tiên sinh, con là Thái tử danh chính ngôn thuận nhất Đại Thịnh."
"Không sai!" Yến Tư Không nhấn mạnh: "Trong lòng thần, điện hạ vẫn luôn là Thái tử, hơn nữa tương lai chắc chắn quân lâm thiên hạ!"
Trần Mộc nắm chặt thành quyền: "Khi nhận được mật thư của tiên sinh, con đã bắt đầu âm thầm chiêu binh mãi mã. Nơi đây cách xa Hoàng đế, quan tướng đã sớm bị con thu mua, hiện tại chỉ chờ thời cơ chín muồi, lần này tiên sinh tới đây chính là để tới giúp con!"
"Đúng, đương nhiên ta phải tới giúp điện hạ leo lên bảo tọa, dù cho máu chảy đầu rơi cũng không chối từ."
Trần Mộc vui vẻ nói: "Có nhân tài kinh thế như tiên sinh trợ giúp, con nhất định sẽ đạt thành sở nguyện."
"Chỉ mình ta, còn chưa đủ." Yến Tư Không nghiêm mặt nói: "Điện hạ còn cần sức của một người nữa."
"Ai?" Trần Mộc nhíu mày, tựa hồ trong lòng đã có suy đoán.
"Tiểu Lang vương Phong Dã."
Trần Mộc hơi biến sắc, hắn đứng lên, đưa lưng về phía Yến Tư Không, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi mới nói: "Trước đây con từng nghe nói tiên sinh làm sứ thần đi thuyết hàng Phong Dã không thành, trái lại còn đánh mất hai thành Mậu Nhân và Kiềm Châu, đã thế còn bị Phong Dã nhốt, con đã hoài nghi, với tài trí quỷ thần khó lường của tiên sinh sao lại dễ bị Phong Dã lợi dụng và lừa gạt như thế. Quả nhiên, tiên sinh và Phong Dã sớm đã thông đồng."
"Điện hạ, nếu có mưu sĩ là ta, lại thêm binh lực của Phong Dã, đại sự của điện hạ mới có thể thành."
Trần Mộc chợt xoay người, trợn trừng mắt với Yến Tư Không, giọng điệu gắt gỏng: "Thế nhân kẻ khen người cười tiên sinh, ác ngôn ác ngữ bên tai không dứt, nhưng con vẫn luôn tin tưởng tiên sinh. Duy chỉ có một việc, con muốn nghe tiên sinh chính miệng nói cho con biết, hoặc...chính miệng phủ nhận với con."
Lồng ngực Yến Tư Không phập phồng, y vốn không nên chột dạ như thế, y nói: "Điện hạ xin cứ hỏi, thần tất nói đúng như thực."
"Người và Phong Dã rốt cuộc có tình hay không?"
Yến Tư Không nhìn Trần Mộc không chớp, đôi mắt sáng ngời chợt lóe, dường như có hàng vạn hàng nghìn tâm tư bị nghẹn trong cổ họng, nhưng đôi mắt đã nói lên tất cả.
Trần Mộc giận dữ: "Là thật!"
"Ta và Phong Dã...không có tình." Trong lòng Yến Tư Không đau xót, y gian nan nói: "Chỉ là, gặp dịp thì chơi thôi."
"Vì sao? Vì sao!" Trần Mộc nổi giận, nhưng khí thế lại ép người: "Tiên sinh dám nói không thích hắn?"
Yến Tư Không đứng lên, cúi người thật sâu: "Điện hạ, Phong Dã rất hữu dụng."
Trần Mộc lặng lẽ nhìn Yến Tư Không: "Tiên sinh thích nam nhân hơn nữ nhân phải không?"
Yến Tư Không thở dài: "Điện hạ có thể đừng hỏi sâu hơn được không, nó khiến thần vô cùng khó chịu. Điện hạ chỉ cần biết, thần và Phong Dã là phụ tá đắc lực trợ giúp điện hạ trở lại kinh sư bức vua thoái vị là đủ rồi."
"Con tin người, nhưng con không tin Phong Dã." Trần Mộc lạnh giọng đi: "Tiên sinh đi đường xá xôi, nhất định là mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt! Buổi tối con sẽ chiêu đãi tiên sinh."
Nói xong, Trần Mộc phất tay áo bỏ đi.
"Điện hạ..." Yến Tư Không nhíu chặt lông mày.
Chương 2: