Từ lúc bắt đầu vào thành, hai người đã quan sát cẩn thận mọi tình huống ở thành Quỳ Châu.
Phần lớn thủ cửa thành Quỳ Châu là bộ hạ của Bảo Vân Dũng, cũng có vài người là bộ hạ cũ của Quỳ Châu, sở dĩ nhận ra được là bởi vì họ vẫn chưa có khôi giáp chính thức. Thủ thành không mấy cảnh giác, quân kỷ thì buông tuồng, có kẻ còn tụ năm tập ba tán gẫu, ấy vậy chuyện này lại không thể trách Bảo Vân Dũng vô năng vì binh hắn mang đều là dân binh, nửa năm trước phần lớn vẫn là nông dân chân trần, lái buôn tạp dịch, nay khoác giáp trêи mình đã có vẻ ngoài của một quân sĩ, nhưng nếu muốn huấn luyện bên trong bọn họ ngay tức khắc thì không phải chuyện người thường có thể làm.
Phong Dã kéo mũ sắt xuống, trầm mặc đi sau người Yến Tư Không, trong lòng yên lặng ghi lại vị trí đường phố trong thành.
Hai người được dẫn thẳng tới phủ tướng Bảo Vân Dũng. Lúc bước vào chính đường, chỉ thấy một nam nhân to đen ngồi trêи chủ vị, dù đang mặc hoa phục, eo đeo đai tê giác nhưng vẫn không che được xuất thân của hắn, bên phải chủ vị còn có một nam tử đứng tuổi gầy nhom, tướng mạo người này xấu xí, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.
Hai bên nhà chính có vài tướng lĩnh đang ngồi, đều nhìn chằm chằm hai người Yến Tư Không và Phong Dã.
Lúc Yến Tư Không bước qua bậc cửa, trêи mặt liền mang theo nụ cười tiêu sái như gió xuân, từ xa y đã chắp tay, lớn tiếng nói: "Vãn bối thị độc viện Hàn Lâm Yến Tư Không, ngưỡng mộ đại danh Bảo tướng quân đã lâu."
Bảo Vân Dũng vốn đang nghiêm mặt, nhưng nghe được lời này liền nhíu mày, hắn nhìn sang nam nhân gầy nhom bên cạnh. Nam nhân kia cũng không ngỏ ý gì mà chỉ đánh giá Yến Tư Không. Có lẽ người trong phòng ai cũng cảm thấy khá bất ngờ vì bọn họ từng gặp Lương Quảng đi sứ vẫn cởi không hết dáng vẻ quan lão gia, tiểu Hàn Lâm trước mắt này không khỏi quá phóng khoáng đi.
Yến Tư Không cười nhạt nhìn Bảo Vân Dũng, dù rằng mấy ngày trước từng có người mang mục đích như y tới bị rớt đầu nhưng y vẫn chẳng hề sợ hãi tình cảnh mình.
Bảo Vân Dũng do dự: "Ngươi chính là...Người Triệu Phó Nghĩa phái tới?"
"Chính là vãn bối."
Bảo Vân Dũng ho nhẹ một tiếng: "Ta đã đưa Lương Quảng các ngươi về rồi, các ngươi còn phái người tới nữa làm chi?"
"Chủ soái nhà ta đóng quân ở thượng lưu Quỳ Châu, nhiều ngày phiền não, đêm khó ngủ yên, chỉ suy nghĩ cái gánh nặng đường xa diệt phản loạn này phải làm sao mới cho hoàng thượng, cho bách tính thiên hạ một câu trả lời, thế nên ngài ấy không thể làm gì khác hơn là phái ta tới lần nữa."
"Có ý gì?"
Nam nhân gầy nhom kia nheo mắt lại: "Ngươi đang nói, dù cho Lương Quảng không công mà về thì các ngươi vẫn muốn chiêu hòa như trước?"
Yến Tư Không cười đáp: "Dám hỏi các hạ là?"
Bảo Vân Dũng cướp lời: "Dương Úy Kỳ là quân sư của ta."
"Vậy sao, ngưỡng mộ đã lâu." Yến Tư Không nói: "Tiên sinh nói xem, tướng quân và trêи dưới Quỳ Châu đều là con dân của Đại Thịnh, động binh khí như vậy sẽ khiến bệ hạ đau lòng không thôi, bệ hạ vẫn hy vọng tướng quân có thể quy thuận triều đình. Hôm nay xuân ấm hoa nở, tin rằng rất nhiều bách tính theo tướng quân đến đất Thục cũng bắt đầu nhớ ruộng đất quê hương rồi."
"Hừ, nếu là vậy thì các ngươi lui quân ba mươi dặm trước đã, rồi chúng ta hẵng bàn lại."
"Lui quân rất khó, chỉ cần tướng quân quy thuận triều đình, diệt Lương vương cùng ta, Triệu tướng quân sẽ trực tiếp rút quân khỏi Kinh Châu, đến lúc đấy cách thành Quỳ Châu đâu chỉ ba mươi dặm nữa, ha ha ha."
Dương Úy Kỳ nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Tư Không, nói: "Người này trẻ tuổi, nói năng tùy tiện, tạm thời khó dò sâu cạn, trước cứ giam lỏng để ta hiểu rõ hắn đã."
Yến Tư Không cười không nói gì.
Bảo Vân Dũng ngẫm nghĩ: "Nhưng nếu giam lỏng hắn, Triệu Phó Nghĩa sẽ mắng xa mắng gần ta, trước cứ bố trí ổn thỏa đi."
"Đa tạ tướng quân." Yến Tư Không cười nhìn Dương Úy Kỳ, cao giọng hơn: "Đa tạ tiên sinh."
Hai người được sắp xếp ở dịch quán. Ngoài miệng thì Bảo Vân Dũng nói không giam lỏng nhưng kỳ thực tất cả những kẻ trong dịch quán đều là người theo dõi bọn họ.
Vào phòng rồi, Phong Dã mới cởi mũ sắt xuống, tướng mạo hắn quá xuất chúng, dù nhìn thế nào cũng không giống một thị vệ bình thường, nếu không che giấu sẽ khó tránh khỏi bị người ta để ý.
Yến Tư Không đã không còn dáng vẻ tươi cười như vừa rồi, mặt y không biểu cảm, ngồi suy tính cái gì đó.
Phong Dã rót một ly trà cho hai người rồi đưa cho Yến Tư Không.
Yến Tư Không nhận lấy ly trà, thấy Phong Dã muốn nói liền vội vàng để tay bên môi, phát ra tiếng "Suỵt".
"Đừng lo, nếu có người đến gần ta sẽ cảm giác được, bây giờ không ai nghe trộm chúng ta nói chuyện đâu." Nội lực Phong Dã thâm sâu, đứng ở khoảng cách gần sẽ không giấu được hắn.
Lúc này Yến Tư Không mới thở phào nhẹ nhõm: "Nguy hiểm thật, mới vừa rồi bọn chúng không để ý đến ngươi."
"Có ngươi nói một tràng như thế, còn ai chú ý ta chứ." Phong Dã cười nói: "Lần này ngươi lại tính toán chuyện gì đây?"
Mới vừa rồi gặp Bảo Vân Dũng, Yến Tư Không chẳng còn chút chững chạc thường ngày nào, trái lại có phần ham công danh lợi lộc, thật giống như rất tự tin có thể dựa vào vài ba lời và một hòm rương bạc là thuyết phục được Bảo Vân Dũng. Phong Dã tất nhiên không tin Yến Tư Không nông cạn như vậy, khả năng duy nhất là, y đang giả bộ.
Yến Tư Không nói: "Ta đã hỏi kỹ chuyện xảy ra lúc Lương đại nhân đi sứ, tính tình Lương đại nhân hơi cao ngạo cho nên trong lòng xem thường Bảo Vân Dũng, ngoài mặt khẳng định cũng không giấu đi. Hơn nữa, tài trí hắn hơn người, lời nói chèn ép Dương Úy Kỳ, đã lập tức đắc tội với cả hai. Tùy tùng hắn bị giết, phải trách chính hắn một nửa."
"Cho nên trước mặt Bảo Vân Dũng ngươi giả bộ nhún nhường, trước mặt Dương Úy Kỳ ngươi giả bộ...Non nớt?"
Yến Tư Không chớp mắt: "Biết bọn chúng muốn gì để chiều ý bọn chúng, chuyện mới làm ít công to."
"Nhưng bây giờ hai kẻ đó không có ý hòa, có lẽ đang suy nghĩ xem làm sao để kéo dài thêm vài ngày rồi đuổi chúng ta về."
"Chuyện này có thành hay không, không ở Bảo Vân Dũng mà ở Dương Úy Kỳ."
"Hửm?"
"Ngươi có phát hiện Dương Úy Kỳ phát lệnh không qua Bảo Vân Dũng hai lần, một lần bảo ta lui quân, một lần muốn giam lỏng ta không?"
Phong Dã ngẫm nghĩ lại: "Không sai, Dương Úy Kỳ thân là mưu sĩ của Bảo Vân Dũng, lại tựa như không coi Bảo Vân Dũng ra gì."
"Người thông minh sao có thể để một tên lỗ mãng một chữ bẻ đôi còn không biết vào mắt được, Dương Úy Kỳ còn xem thường Bảo Vân Dũng hơn cả Lương Quảng, nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể nương thân ở đây. Ta đoán, hắn nhất định có tài song không thi đậu công danh nên âu sầu thất bại, muốn mượn Bảo Vân Dũng để thể hiện tài năng. Bây giờ hắn cũng coi như là quân sư thống lĩnh đại quân năm sáu chục ngàn, tất nhiên phải giữ mình hơn."
"Thế mà ngươi cũng đoán được."
"Quá nhiều người như vậy mà. Từ thi đồng đến thi đình, ta đã từng gặp vô số người tự nhận có tài nhưng không gặp thời, mà phần lớn đều chỉ vì không đủ tài năng." Yến Tư Không lắc đầu: "Ta cũng chỉ suy đoán thôi, nhưng Dương Úy Kỳ nhất định không phục Bảo Vân Dũng, cho nên mới muốn hạ thủ trêи người hắn."
"Chờ hắn tự dâng mình tới cửa thôi." Phong Dã cười lạnh.
"Không gấp, ta thấy Dương Úy Kỳ kia nhất định sẽ lơ chúng ta vài ngày." Yến Tư Không mở cửa sổ ra, nhìn lão ông đang quét sân trong viện: "Phong Dã, ban đêm ngươi có thể thầm rời khỏi không?"
"Rất khó, lúc vào ta đã quen với địa hình dịch quán, bọn chúng cài rất nhiều người vây chúng ta trong phòng này."
Yến Tư Không gật đầu: "Hành động theo tình hình."
Phong Dã kéo Yến Tư Không tới, để y ngồi lên chân mình: "Tranh thủ được vài ngày rảnh rỗi, trái lại coi như là chuyện vui ngoài ý muốn."
Yến Tư Không cười: "Rảnh rỗi ở đâu? Chúng ta phải nghĩ cách liên lạc với bộ hạ cũ Quỳ Châu. Vả lại, nơi này còn là trại địch, tuyệt đối không được lơ là."
Phong Dã ôm eo Yến Tư Không, vùi mặt vào trong ngực y: "Tuy là trại địch nhưng có ta ở đây, ngươi đừng sợ nhé."
"Ừ, ta không sợ."
Chương 17: