Chọn một ngày đẹp, Yến Tư Không khởi hành đưa sính lễ.
Y đích thân dẫn chúng Phủ, mang sính lễ xa hoa tới hoàng cung, đưa tới ngoài cổng thành.
Sau ngày đưa sính lễ, theo lệ cũ, Chiêu Vũ đế, Hoàng hậu, Hiền phi cùng với các thân tộc và mấy vị trọng thần mở tiệc thiết đãi tại điện Trung Hòa, khoản đãi thân thích của Yến Tư Không. Nhưng Yến Tư Không vô thân vô cố, ngay cả lão sư duy nhất cũng đã qua đời vì tuổi già, Chiêu Vũ đế liền đổi yến hội thành gia yến, chiêu đãi một mình Yến Tư Không.
Đây là lần đầu Yến Tư Không thấy muội muội của Phong Kiếm Bình, cũng chính là nhạc mẫu của y - Hiền phi. Hiền phi xuất thân tôn quý, không chỉ tướng mạo đoan trang mà còn giàu tài hoa, thảo nào trước đây được Chiêu Vũ đế sủng ái. Chỉ là Phong gia bị chụp đại tội mưu phản, Chiêu Vũ đế không giết bà đã là niệm tình hầu hạ lão nhiều năm, lại sinh được một cô công chúa, cuộc sống sau này của bà định sẵn sẽ gian nan.
Sắc mặt Hiền phi cực kém, phấn son thượng hạng cũng không át được vẻ mệt mỏi và tái nhợt của bà. Bà cực kỳ thờ ơ Yến Tư Không, nữ nhi duy nhất sắp sửa xuất giá mà mình thì vẫn hồn bay phách lạc. Yến Tư Không thấy mà thầm thở dài trong lòng.
Trêи tiệc, Chiêu Vũ đế hết lời khen ngợi Yến Tư Không, nhưng vẫn giống Tạ Trung Nhân, trong lời nói có gai, lại thêm Vu Cát bên cạnh kẻ xướng người họa, khéo miệng mỉa mai y, hiển nhiên vẫn còn cố kỵ y là môn sinh của Nhan Tử Liêm.
Yến Tư Không thấu hiểu lòng người bực nào. Y đã muốn người ta yêu mến thì ngay cả Thẩm Hạc Hiên nổi tiếng là khó thân cũng phải kết giao với y, dụ dỗ một hoàng đế thích hưởng lạc dễ như lấy đồ trong túi, vì vậy trêи gia tiệc đã xóa bỏ không biết bao ngờ vực vô căn cứ của Chiêu Vũ đế, khiến lão vừa lòng thích ý với vị con rể tương lai.
Lúc rời khỏi hoàng cung, Yến Tư Không lướt qua Chúc Lan Đình, hai người nhìn nhau với ý vị xa xăm, ánh mắt Chúc Lan Đình sắc bén mà đầy dò xét, nhưng cuối cùng lời chưa ra khỏi miệng, Yến Tư Không đã khẽ vuốt cằm, bước nhanh rời đi.
Từ sau phen nói chuyện ở thọ yến Tạ trung Nhân, Chúc Lan Đình không có hành động gì nữa, thế vậy cũng tốt, bây giờ Yến Tư Không không rảnh quan tâm Chúc Lan Đình muốn làm gì, chỉ cần có thể cứu Phong Dã ra, những thứ khác đều không quan trọng.
---------------------------------------
Đảo mắt đã đến đêm trước đại hôn.
Trước ngày xuất giá, quan Nội giám tấp nập mang đồ cưới của công chúa Vạn Dương đến Yến phủ. Yến Tư Không dẫn trêи dưới toàn phủ quỳ lạy nghênh tiếp, quý phủ sớm đã giăng đèn kết hoa, sạch sẽ không dính một hạt bụi, chỉ chờ ngày mai được nghênh đón Hoàng nữ.
Yến Tư Không nhận hết đồ cưới, còn phải kiểm tra danh sách tân khách và yến hội, xét duyệt quà cáp đáp lễ vào đại hôn ngày mai, bận đến khi màn đêm buông xuống mới thoát khỏi được đám người, trở về phòng ngủ của mình.
Xà Chuẩn đã lặng lẽ lẻn vào từ lâu, vừa thấy y liền giễu cợt: "Phò mã đại nhân bận rộn quá nhỉ."
Yến Tư Không ngã ngồi trêи ghế, day mi tâm ê ẩm: "Có chuẩn bị xong được không?"
"Được, ngày mai tất cả hành động theo kế hoạch."
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giết tất bất luận tội."
Xà Chuẩn mẫn cảm đánh hơi được gì đó: "Hình như ngươi đang lo lắng chuyện gì sao."
Yến Tư Không cười cợt: "Ngày mai là ngày đại hôn của ta, mà chúng ta sắp phải đi cướp Chiếu ngục cai quản nghiêm ngặt nhất đời này. Ngươi nói xem ta đang lo lắng gì?"
"Không phải, giọng nói vừa rồi của ngươi hơi kỳ lạ." Xà Chuẩn nhìn y không chớp mắt: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"
"Xà Chuẩn, từ khi nào ngươi hiểu ta như vậy?" Yến Tư Không cười khổ.
"Ngươi ta quen biết gần hai mươi năm, ta đã thấy vô số bộ mặt của ngươi, ta hiểu ngươi thì có gì hiếm lạ." Xà Chuẩn im lặng một hồi, rồi nói tiếp: "Ta sợ rằng là người hiểu ngươi nhất trêи đời này!"
Yến Tư Không thở dài, kể chuyện Chúc Lan Đình cho Xà Chuẩn.
Xà Chuẩn nghiêm mặt lại: "Ta từng nghe đến danh hào của người này, mặc dù hắn là quan tướng nhưng tính tình hào sảng, thích kết giao với nhân sĩ giang hồ, võ công cũng cực kỳ cao cường, không nghĩ tới lại bị hắn phát hiện..."
"Người này rất giỏi khinh công, hắn theo dõi ta cũng phải ít nhất hai ba lần, ta lại chưa từng phát hiện ra, quả là sơ suất."
"Nhưng hắn còn nói kẻ mặc áo đen đêm đó không phải hắn?"
Yến Tư Không gật đầu: "Ta thử hỏi dò, nếu hắn đã ngả bài với ta thì thực sự không cần phải giấu chuyện này làm gì. Xem ra là không biết thật, kẻ mặc áo đen thần bí đó rốt cuộc là ai..."
"Ta đã phái người điều tra nhiều ngày mà vẫn không thu hoạch được gì, nên nói là hoàn toàn không có manh mối. Nếu đó là người của Tạ Trung Nhân thì bây giờ ngươi đã sớm mất mạng rồi. Nhưng nếu không phải người của Tạ Trung Nhân thì là ai?"
Yến Tư Không khoát khoát tay: "Mà thôi, hiện không rảnh quan tâm đến hắn. Chúc Lan Đình không làm khó là muốn thăm dò thêm. Bây giờ hoạn quan độc quyền, Chúc gia thân là họ ngoại sẽ dần bị loại trừ, trong lòng hắn cũng rất áp lực, trước đây lại bởi vì vụ Huệ phi mà bị liên lụy cách chức, hiện trong lòng đang cực kỳ oán hận Tạ Trung Nhân. Chỉ cần chúng ta không chạm đến an nguy của hoàng thất, hắn sẽ tạm thời không hành động."
"Ta cũng không lo lắng hắn lắm, chỉ là phải cẩn thận hơn, ngày mai e sẽ gặp Cấm Vệ, hơn nữa, chuyện xảy ra sau đó, Chúc Lan Đình chắc chắn sẽ đoán được là chúng ta làm."
"Đoán được thì cứ đoán đi." Yến Tư Không nheo mắt lại: "Bây giờ, ta cũng không rảnh quan tâm nhiều đến vậy."
Xà Chuẩn trầm mặc một hồi, ném chén trà đang ngắm nghía trong tay về phía y, Yến Tư Không tiếp được.
Xà Chuẩn vừa định mở miệng, Yến Tư Không đã ngăn hắn: "Không cần phải khuyên ta nữa, ta sẽ không đi, ngày mai tất cả hành động theo kế hoạch."
"Ta có thể đi giết Tạ Trung Nhân." Xà Chuẩn thấp giọng nói: "Ta cũng có thù không đội trời chung với hoạn quan, ngươi không cần phải gánh tất cả một mình."
"Ta không chỉ có một mình." Yến Tư Không cười gượng: "Còn có ngươi, còn có hàng vạn hàng nghìn người vô tội bị áp bức, nhưng suy cho cùng vẫn phải có một người làm tan rã thế lực của lão, chặt đứt cánh chim của lão, bằng không, coi như ngươi có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp hộ vệ lấy mạng của lão, thì chết một Tạ Trung Nhân tất có một gian thần kế tiếp lên thay ngôi."
"Có phải ngươi đánh giá cao chính mình quá không?" Xà Chuẩn lạnh nhạt nói: "Ngay cả Đại học sĩ Nội các công danh chói lọi còn bại dưới tay lão, ngươi ở lại đối đầu với lão chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe."
"Ta không phải đánh giá cao, cũng không phải xem nhẹ mình, ta chỉ đang đi đường ta phải đi." Yến Tư Không đứng lên, nhìn vầng trăng sáng trong ngoài cửa sổ, hờ hững nói: "Châu chấu đá xe thì sao, ta đã không còn gì để mất nữa rồi."
"Dù cho không còn được gặp lại Phong Dã?"
Trái tim Yến Tư Không quặn đau, thân hình khẽ run nhè nhẹ, y lẩm bẩm đáp: "Dù cho...không còn được gặp lại Phong Dã."
Chương 40: