Trước khi Yến Tư Không trở về Kiềm Châu, Nguyên Nam Duật đột nhiên đến thăm y --- mang theo một đống đồ.
"Tại sao Lang vương lại đột nhiên cho đệ tới thăm ta?" Sắc mặt Yến Tư Không chán nản và mệt mỏi, nhưng Nguyên Nam Duật đến e là thời điểm y vui nhất trong mấy ngày qua.
"Ta nghe nói ngươi sắp phải đi, không thể cùng đón năm mới đến, chí ít cũng phải để ta gặp ngươi một lần, hắn liền đồng ý." Nguyên Nam Duật vừa cho người dọn các thứ vào phòng, vừa nói: "Bao giờ ngươi xuất phát?"
"Khi mặt trời xuống núi! Ta không muốn quá nhiều người thấy ta vào thành." Tâm trạng Yến Tư Không u ám mấy ngày liền rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt, nét mặt đã tươi tắn hơn.
Nguyên Nam Duật đến gần nhìn y: "Trông ngươi hơi tiều tụy, thân thể không khỏe à?"
"Không sao." Ngoài trong lòng buồn bực ra, Yến Tư Không cũng cố tình ăn ít ngủ ít đi, như vậy lúc quay về Kiềm Châu mới trông giống kẻ bị giam chịu đủ mọi hành hạ, huống hồ, trong lòng y, mỗi thời mỗi khắc bên Phong Dã mình đúng là chịu đủ mọi hành hạ thật.
Nguyên Nam Duật bắt mạch cho y: "Khí huyết lưu thông kém, ngươi còn gầy không ít, đồ ăn Tây Bắc không hợp khẩu vị à?"
"Không phải, ta ăn rất tốt." Yến Tư Không cười: "Có lẽ là ở lâu trong phòng quá thôi, không sao hết."
"Lang vương không cho ngươi ra ngoài là sợ người ta biết..." Nguyên Nam Duật ho nhẹ: "Không phải có ý nhốt ngươi đâu."
Yến Tư Không cười nhạt không đáp.
"Đúng rồi, nghe nói công chúa Vạn Dương sinh hạ cho ngươi một tiểu quận chúa." Hai mắt Nguyên Nam Duật sáng lên: "Có tên chưa?"
"Vẫn chưa, khi nào về Kiềm Châu ta mới trả lời, nhũ danh là Đóa nhi."
"Đóa nhi." Nguyên Nam Duật nỉ non cái tên này, rồi từ từ tháo mặt nạ xuống: "Người ta đều bảo khuê nữ giống cha, có lẽ lớn lên nó sẽ giống ngươi, vậy...vậy có phải cũng giống ta, đúng không?"
Yến Tư Không gật đầu: "Nhất định là rất giống!" Y ngắm nghía khuôn mặt Nguyên Nam Duật, ánh mắt lại theo thói quen nhìn về phía hình xăm chướng mắt kia.
"Chắc ngươi muốn gặp nó lắm, ta cũng muốn gặp một lần."
"Đệ thích hài tử như thế, sao đến giờ vẫn chưa thành thân?"
Nguyên Nam Duật nở nụ cười: "Trước kia ta chỉ là một khách giang hồ nghèo, không nơi ở cố định, không dám liên lụy đến cô nương nhà người ta."
"Nhưng bây giờ đệ đã là Đại tướng quân rồi, có biết bao cô nương nguyện ý sinh con dưỡng cái cho đệ." Yến Tư Không dịu dàng nói: "Không bằng thành thân đi!"
Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Nói dễ nghe thì là tướng quân, thực ra chỉ là một phản tặc, không chừng ngày nào đó còn rơi mất đầu, càng không thể thành thân."
Yến Tư Không cười đáp: "Vậy chờ khi nào chúng ta gây dựng xong nghiệp lớn, ta nhất định sẽ tìm một hôn sự tốt cho đệ."
Nguyên Nam Duật cười xấu hổ: "Khi đó thì nói sau. À, ta mang cho ngươi nhiều đồ lắm, sắp hết năm rồi, giữ một phần cho mình, một phần thưởng cho các tướng sĩ theo ngươi từ kinh sư, phần còn lại thì chuẩn bị cho quan tướng Kiềm Châu."
"Được."
Nguyên Nam Duật đứng dậy mở một cái rương ra, lấy ra từ trong đó một chiếc áo lông cực dày, chỉ một chiếc áo lông mà chiếm nguyên một cái rương đủ để thấy nó dày ra sao.
"Đây là đồ tốt đấy, ngươi nhất định phải giữ lại mà dùng, cái áo lông này làm từ da gấu, giữ ấm cực tốt, ngươi mặc nó đứng ở ngoài nhất định không cảm thấy lạnh chút nào đâu." Nói xong liền khoác lên người Yến Tư Không: "Chà, vừa người thật đấy."
"Da gấu xinh đẹp lại quý giá nhường này, đệ kiếm được ở đâu?" Yến Tư Không vươn tay ra sờ, đường vân trêи áo trơn mượt, da lông mềm nhẵn, nhất định là lấy từ bụng gấu chứ không phải lưng gấu, nhưng chiếc áo này dùng rất nhiều da, cho dù là người cao như y cũng mặc dài đến đầu gối, quả là con gấu lớn.
Khoác áo da lên người chắc chắn không phải phú thì là quý. Loại da dùng để may áo phổ thông nhất là da cáo, da chồn, da sói, những con vật này nhỏ nên nếu may phải chắp vá mới xong. Thứ nhì là da báo, da hổ, nhưng mặc mấy loại da này lên lại rực rỡ quá, nam tử Trung Nguyên không thích mặc lên người, nên da tốt nhất vẫn là da gấu, một là da gấu rất dày lại còn rất rộng không phải chắp vá, may được cả bộ từ một con; hai là gấu khó săn nhất, khan hiếm nên quý. Mà trong da gấu, bụng gấu là đắt của đắt, da ngực gấu dày nhưng thô và cứng, mặc lên người trông khá cồng kềnh, mà bụng gấu chẳng những có đường vân tôn quý, mà còn mềm nhẵn nhẹ thênh, miếng da bụng gấu lớn thế này chắc chắn phải giá trêи trời.
Nguyên Nam Duật thuận miệng đáp: "Mua."
Yến Tư Không nhíu mày: "Mua? Đệ mua hết bao nhiêu bạc?"
"Ừm, một trăm lượng."
Yến Tư Không cởi áo khoác ra, quan sát kỹ một lượt. Chiếc áo lông này được may tỉ mỉ, đường may tinh mịn, cắt tỉa vừa người, chắc chắn được may từ tay thợ thủ công rất lợi hại, hơn nữa mặc vừa người y như thế hẳn phải là định chế riêng. Y nói: "Một chiếc áo lông thế này ở kinh sư đúng là có thể bán hơn trăm lượng."
Nguyên Nam Duật gật đầu.
"Hoàng kim."
Nguyên Nam Duật cứng đờ.
"Ta thấy đệ hoàn toàn không biết một trăm lạng bạc còn chưa đủ để mua da lưng gấu." Yến Tư Không nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật: "Rốt cuộc là tới từ đâu?"
Đối mặt với ánh mắt tra hỏi của Yến Tư Không, Nguyên Nam Duật cũng không biết tại sao bản thân lại căng thẳng, cậu ấp úng nói: "...Cướp được."
"Nói dối, chưa nói đến áo lông này vừa người ta, các ngươi nổi dậy ở đất Thục, nơi nóng nhất cũng không bằng Kinh Châu, mấy bô lão nông thôn, thân vương quý thích có ai lại đi mặc áo da gấu, chẳng phải nóng chết à? Đến Kiềm Châu rồi các ngươi cũng không động đến một tơ một hào nào khác, đệ cướp được từ đâu?"
Nguyên Nam Duật sờ mũi, không đáp lời.
"Đệ có lòng tốt tặng ta áo lông, chuyện này có gì phải giấu ta?" Yến Tư Không tràn đầy khó hiểu.
"...Là Phong Dã chuẩn bị cho ngươi, hắn không cho ta nói." Nguyên Nam Duật thấp giọng đáp.
Yến Tư Không giật mình.
"Lúc ngươi ở doanh trướng cứ luôn bên lò sưởi không rời, hắn thấy ngươi sợ lạnh nên đã đích thân lên núi săn gấu. Hắn túc trực trêи núi bốn ngày mới tìm được con gấu lớn như vậy." Nguyên Nam Duật vừa nói vừa liếc trộm Yến Tư Không: "Sau đó tìm thợ làm suốt đêm."
Yến Tư Không nắm chặt tấm áo da, trong lòng rối bời.
Phong Dã có ý gì, vừa đấm vừa xoa? Quả thực nực cười.
"Mấy thứ này đều do hắn sai người chuẩn bị cho ngươi." Nguyên Nam Duật nói: "Ngươi cứ làm như không biết đi!"
Yến Tư Không không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, y lảng sang chuyện khác: "Ta đi rồi, lúc ăn tết đừng quên hóa vàng cho cha, đệ đã còn sống thì đừng quên lần nào."
"Ta nhớ rồi."
Yến Tư Không nhìn hình xăm trêи trán Nguyên Nam Duật: "Có vẻ nhạt hơn rồi."
"Có lẽ thế." Nguyên Nam Duật nhún nhún vai: "Kỳ thực ta đã sớm không quan tâm từ lâu, cũng không muốn bị khác chỉ chỏ, hơn nữa, tướng mạo ngươi ta lại giống nhau, bây giờ càng không tiện để gặp người."
Yến Tư Không không kiềm được vươn tay ra, vuốt ve hình xăm: "Một ngày nào đó ta sẽ cho đệ dùng tướng mạo thật để gặp người mà không ai dám nói xấu nửa câu."
Nguyên Nam Duật gật đầu cười.
---------------------------------
Yến Tư Không khởi hành quay về Kiềm Châu lúc mặt trời lặn, lần này y có dẫn theo Nguyên Nam Duật..., không phải, đúng ra là mấy rương đồ Phong Dã chuẩn bị cho y. Y bình an trở về cùng với những lễ vật này ngụ ý Phong Dã đã chủ động bắt tay với Kiềm Châu, xem như là quà tết hắn đã chuẩn bị sẵn.
Lần này trở về không còn được đón chào nồng hậu như trước nữa, một là bấy giờ trời đã khuya, Yến Tư Không trở về đột ngột, hai là tình hình hiện tại nghiêm trọng như thế, ngay cả Từ Vĩnh thích nịnh bợ cũng không còn hứng để khua môi múa mép.
Nhưng sau khi nhận được tin, bọn họ vẫn ngong ngóng được gặp Yến Tư Không.
Yến Tư Không bắt đầu vờ bệnh, y cố tình không nghỉ ngơi mấy ngày để mạch tượng suy yếu, cho bọn họ thấy mình bị Phong Dã hành hạ đến hốc hác nhường nào.
Vừa xuống ngựa, Yến Tư Không đã ra vẻ yếu ớt, được người làm đỡ vào dịch quán.
Từ Vĩnh lo lắng nói: "Yến đại nhân sao vậy, Lang vương dùng hình...với ngài à?"
Yến Tư Không khoát tay, xót xa nói: "Lang vương vẫn đối đãi ta rất tốt, nhưng ta không thể ngăn cản hắn đánh Mậu Nhân, trêи phụ ân quân, dưới phụ bách tính, trong lòng dày vò, thậm chí, thậm chí còn không có mặt mũi nào để gặp chư vị đại nhân."
Mọi người liên tục thở dài, Từ Vĩnh nói: "Yến đại nhân đừng tự trách, Phong Dã hành động khó lường, ta không thể đoán trước được. Hắn thấy triều đình lôi kéo Sát Cáp Nhĩ đương nhiên phải hiểu chúng ta đang kéo dài thời gian. Vì vậy...Chỉ là, không nghĩ tới, Mậu Nhân từng ngăn cản đại quân Lang vương lại không chịu nổi một đòn như vậy."
Ngô Mãng nói: "Mậu Nhân thất thủ nằm trong dự đoán, một là Phong Dã thừa dịp ban đêm tập kϊƈɦ bất ngờ, trở tay không kịp, hai là trong trận đánh trước Mậu Nhân hao binh tổn tướng, tường thành chưa củng cố xong, rất khó để ngăn cản."
"Thẩm đại nhân và Vương tướng quân sao rồi?"
"Đều bị giam trong lao, Vương tướng quân bị thương, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng." Yến Tư Không hỏi: "Tình hình Kiềm Châu bây giờ thế
nào?"
"Lương thảo miễn cưỡng cung cấp được một năm." Ngô Mãng than thở: "Chỉ là, dưới sự chỉ huy của Tĩnh Viễn vương mà quân Phong gia rất có uy ở dân gian. Từ lúc Phong Dã dấy binh đến nay, phá thành không tổn hại bách tính, cướp của cải không lấy của bình dân, hơn nữa còn kiêu dũng thiện chiến, được lòng người, người kéo đến nhờ cậy ồ ạt, chưa tính lúc Mậu Nhân thất thủ đã thu nạp được hai vạn người, khí thế ngày một lớn. Ta yếu địch khỏe, e không thủ được đến đầu xuân, mà quân tấn công lại binh tướng mạnh mẽ."
"Nhưng hắn không định tấn công." Yến Tư Không nói: "Bằng không hắn đã không thả ta về."
"Đúng vậy, tại sao hắn lại thả Yến đại nhân? Vẫn còn cơ hội thương lượng quy thuận được sao?"
Yến Tư Không cười khổ: "Vì thuyết phục hắn mà ta đã nói đến rụng rời cả lưỡi. Tạm thời hắn đã đồng ý điều kiện của bệ hạ, xứng danh cho Phong gia, đồng thời giao Tạ Trung Nhân cho hắn. Tuy vậy, hắn vẫn muốn Hà Sáo."
Trong phòng trầm mặc.
"Càn rỡ." Từ Vĩnh tức giận nói.
"Mã thị vừa mở, Hà Sáo chưa đến ba năm rưỡi là có thể khôi phục thời hoàng kim năm ấy, đến lúc đó đất cũng có thể mọc vàng, hắn đúng là tham lam."
"Nhưng...". Từ Vĩnh phân tích: "Nếu giao Hà Sáo cho hắn, thứ nhất có thể ngăn cản hắn vào Trung Nguyên, thứ hai có thể ngăn bộ lạc ʍôиɠ Cổ quấy nhiễu, cũng chưa hẳn là chuyện xấu."
"Từ đại nhân nói vậy sai rồi." Ngô Mãng nghiêm túc nói: "Nếu giao Hà Sáo cho hắn, đó chính là dưỡng hổ thành hoạn. Phong Dã hiếu chiến như thế, đến một ngày hắn lắm tiền nhiều bạc, binh cường mã tráng, dã tâm của hắn sao có thể dừng bước ở biên quan?"
Mọi người lại im lặng lần nữa, cũng đồng loạt nhìn về phía Yến Tư Không.
Yến Tư Không nói: "Ngô tướng quân nói đúng, biên quan là gốc rễ quốc gia, một tấc cũng không thể cho, mất Hà Sáo, nuôi Ngõa Lạt, bỏ Liêu Đông, dưỡng nước Kim, chúng ta đã ăn đủ giáo huấn. Quyết không thể để Phong Dã phong vương trêи đất Đại Thịnh, bằng không một ngày nào đó hắn tất nuốt chửng vùng Trung Nguyên."
"Vậy bây giờ nên làm sao cho phải?"
"Đầu tiên ta viết một phong thư thỉnh tội với bệ hạ, báo rõ tình hình. Nếu còn tia hy vọng đàm phán với Phong Dã, ta cũng phải nêu quan điểm với triều đình trước, như vậy trong lòng chúng ta mới nắm chắc được."
"Yến đại nhân nói đúng."
"Phong Dã đã cho người chuẩn bị lễ gửi chư vị đại nhân, ta thấy trong lòng hắn không muốn đánh, cũng biết nếu công phá Kiềm Châu tất thương vong thảm trọng, chỉ cần hắn không đánh." Yến Tư Không nheo mắt lại: "Ta liền có cách xử lý không đánh."