Yến Tư Không cũng không biết hôm đó mình về nhà thế nào, nhưng khi tỉnh lại, y thấy được tấm màn quen thuộc. Y lập tức tỉnh ngủ, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, không tránh khỏi hít một hơi khí lạnh.
Từ eo đến hạ bộ đều đau nhức khó nhịn, y cố nén khó chịu, hét lớn: "A Lực, A Lực!"
Gọi vài tiếng, cánh cửa bị bên ngoài đẩy ra, người tiến vào lại là Phong Dã.
Yến Tư Không ngơ ngẩn, vội la lên: "Ta về thế nào? Người lầu Bách Thịnh có nhìn ra gì không?" Y lên tiếng rồi mới phát hiện giọng mình khàn khàn, âm thanh đó tưởng chừng không phải người.
Phong Dã dựa vào cửa, đùa cợt: "Ngươi rất sợ bọn họ biết chuyện của chúng ta? Cũng đúng thôi, nếu chỉ long dương chi phích*, Hoàng thượng sẽ làm bộ như không biết, nhưng nếu đối tượng đó là ta thì không giống nữa, phải không?"
*Long dương chi phích: đồng tính
Yến Tư Không khép y phục, ngồi ngay ngắn người lại, giọng nói có phần lạnh lẽo nhưng nhiều hơn là không biết làm sao: "Phong Dã, ta có thẹn với ngươi, nhưng ngươi làm nhục ta, châm chọc ta thì thay đổi được gì?"
Phong Dã nguy hiểm nheo hai mắt: "Ngươi còn dám dạy dỗ ta?"
"...Ta chỉ muốn khiến ngươi tự nói ra, rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?"
"Nếu ta..." Phong Dã bước vài bước tới gần, như đã hạ quyết tâm cực lớn: "Nếu ta muốn ngươi đi theo ta thì sao?"
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn hắn: "Cái gì"
"Đi với ta, trở về Đại Đồng với ta." Con ngươi Phong Dã chợt trở nên nóng rực: "Ta sẽ tìm thích khách giỏi nhất giết Tạ Trung Nhân và Hàn Triệu Hưng cho ngươi, chúng ta rời khỏi cái đất thị phi này."
"Ngươi vẫn chưa tỉnh rượu à!" Ngực Yến Tư Không phập phồng kịch liệt: "Ngươi bảo ta đào hôn? Ngươi có biết đây là tội chết không? Trong thiên hạ chẳng lẽ còn đất vua, ta có thể trốn đi đâu?"
"Ta sẽ tìm một tử tù có vóc người na ná ngươi để ngươi "chết" bất ngờ." Phong Dã đè bả vai Yến Tư Không xuống, giống như kẻ sắp chết đột nhiên lóe lên ánh lửa hy vọng: "Chỉ cần chúng ta trở về Đại Đồng là không ai làm gì được chúng ta nữa."
Yến Tư Không trợn to mắt nhìn hắn: "Ngươi điên rồi."
"Ta sẽ báo thù cho ngươi, ta giết kẻ thù của ngươi, đây vẫn chưa đủ sao? Đây không phải là điều ngươi muốn sao!"
Yến Tư Không run rẩy: "Không nói đến ám sát thái giám giữ ấn Ti Lễ giám khó như lên trời, cho dù có thể làm được thì đó cũng không phải điều ta mong muốn. Ta muốn diệt trừ đảng hoạn quan, ta muốn lão nhận tội và đền tội, ta muốn rửa nỗi oan khuất của cha ta, để người đời sau đều biết ông ấy là anh hùng bảo vệ bách tính Quảng Ninh!"
"Chẳng qua ngươi không bỏ được công danh và lợi lộc của ngươi thôi." Phong Dã lạnh lùng nói: "Cho tới giờ ngươi chưa từng muốn tốt cho ta."
"Do cái suy nghĩ này của ngươi quá hoang đường, quá ngu xuẩn!" Yến Tư Không nói to: "Kẻ thù đang ở trước mắt, sao ta có thể bỏ tâm sức mười mấy năm để cứ vậy rời đi? Chưa kể không có hoàng mệnh nữa, ngươi dựa vào đâu mà rời đi? Phong Dã, ngươi vẫn chưa trưởng thành à?"
Phong Dã cuồng ngạo nói: "Phong Dã ta chưa từng sợ hoàng mệnh! Chỉ cần chúng ta về Đại Đồng, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Đi với ta đi, ta đã quá ghét nơi này rồi."
Yến Tư Không lắc đầu không dám tin: "Không ngờ ngươi lại có suy nghĩ hão huyền như thế, trêи đời này cũng chỉ mình ngươi là thế tử Tĩnh Viễn vương, cũng chỉ ngươi muốn cái gì là được cái đó, nhưng ta thì không. Thù không đội trời chung ta kỳ thực không đủ trọng lượng trong lòng ngươi, đối với ngươi mà nói, ta vượt mọi chông gai, cửu tử nhất sinh tới ngày nay không có ý nghĩa gì cả, ngươi muốn chẳng qua là một kỹ nam ngâm gió ngợi trăng, quyến luyến màn giường với ngươi thôi, ngươi đã từng coi ta là nam nhân chưa!"
"Ngươi còn mắng lại ta à!" Phong Dã cả giận nói: "Vì báo thù ngươi lợi dụng ta được ngay thì sao? Sao ngươi lại dám nói mình oai phong lẫm liệt mà thực chất lại không chừa thủ đoạn hèn hạ âm hiểm nào như thế chứ!"
Trong lòng Yến Tư Không thầm đau nhức, y mấp máy môi, nói giọng khàn khàn: "Ta cũng hy vọng thân thế ta sạch sẽ, phụ mẫu ta an vui, trêи lưng không phải mang huyết hải thâm cừu, nếu như vậy ta có ngại gì không thành thân cả đời vì ngươi? Nhưng ta đã là ta rồi, là một kẻ tiểu nhân không chừa thủ đoạn âm hiểm và hèn hạ nào, Phong Dã à, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thất vọng, ta tình nguyện chúng ta chưa từng gặp lại nhau."
Phong Dã chỉ vào mũi Yến Tư Không, cắn răng nghiến lợi: "Không được nói mấy lời này nữa."
Yến Tư Không khẽ nói: "Phong Dã, trước đây vô luận có bao nhiêu khó khăn thì ta cũng biết mình nên đi thế nào, nhưng giờ đây ngươi ta lõm sâu trong vũng bùn, ta lại hoàn toàn không có đầu mối gì cả."
Phong Dã nhìn sâu vào mắt Yến Tư Không: "Ta chỉ biết là, ta sẽ không để ngươi cưới Vạn Dương."
"Ngươi muốn làm gì?" Trong lòng Yến Tư Không dâng lên nỗi sợ hãi.
"Thái hậu đã bệnh không thể cứu chữa, một khi bà ấy về trời thì hoàng thất không được cưới xin ba năm, ta chắc chắn sẽ có cách phá hôn sự này." Phong Dã bắt lấy cổ tay Yến Tư Không, hung tợn nói: "Ngươi đừng mong làm Phò mã gì hết."
Yến Tư Không lạnh giọng nói: "Phong Dã, ngươi hành động ngạo mạn như thế không sợ dẫn lửa thiêu mình à?"
"Ta còn dám đặt Yến Tư Không ngươi bên gối cơ mà, ta còn cái gì phải sợ nữa?"
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Làm sao?" Phong Dã cười nhạt: "Ngươi sợ ta làm chậm đại kế báo thù của ngươi hay là sợ ta làm hỏng giấc mộng Phò mã của ngươi?"
"Ta sợ ngươi làm chuyện phi nghĩa hơn cả!" Yến Tư Không kéo cổ áo Phong Dã: "Phong Dã, đừng hành động ngu xuẩn."
Phong Dã nắm eo y, kề sát người, cúi đầu nói nhỏ bên tai y: "Ngươi đã thề ngươi là người của Phong Dã ta, ta sẽ không nhường ngươi cho bất kỳ ai khác."
"Phong Dã!"
Phong Dã buông y ra, tựa hồ lại vô tình tiếp tục đề tài này: "Dạ Ly đó biết công phu, ngươi đã điều tra lai lịch nàng phải không?"
"..." Yến Tư Không hít sâu một hơi, y biết Phong Dã vô phép và ngỗ ngược đến nhường nào, bây giờ vô luận có nói gì cũng sợ rằng chỉ chọc giận Phong Dã thêm. Y vẫn luôn né tránh, y rất sợ Phong Dã dưới cơn thịnh nộ lại làm chuyện gì không thể vãn hồi, đêm qua ở lầu Bách Thịnh đã đủ kinh hồn bạt vía rồi, vì vậy, y không thể làm gì khác hơn là bỏ không chất vấn nữa, đáp: "Điều tra ra nàng là tai mắt của Tạ Trung Nhân cài vào nằm vùng ở chốn phong hoa."
"Xà Chuẩn tra giúp ngươi phải không?"
"Đúng."
"Xà Chuẩn đã hồi kinh vài ngày trước." Giọng Phong Dã rất bình tĩnh.
Yến Tư Không phát giác ra gì đó: "Sao ngươi biết?"
Phong Dã cười nhạt: "Ta không chỉ biết hắn đã hồi kinh mà còn biết hắn ở đâu."
"Ngươi theo dõi ta?" Yến Tư Không thầm cả kinh.
"Sao thế? Ngươi cho rằng ta sẽ luôn bị ngươi lừa gạt chẳng biết gì, để mặc cho ngươi quyết định à?" Phong Dã liếc Yến Tư Không: "Không chỉ có vậy, ta còn biết hắn đi đâu, còn biết nương ngươi, đại ca ngươi và đại tỷ ngươi vẫn còn sống."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy lạnh lẽo: "Ngươi điều tra chuyện này để làm gì?"
"Ta muốn biết ngươi còn che giấu ta cái gì." Phong Dã không biến sắc nói: "Ta không thể tin ngươi hoàn toàn thêm một lần nào nữa."
"Đã như vậy, cần gì phải cố ép ở bên ta?"
Phong Dã nhìn y, ánh mắt hùng hổ dọa người, giọng càng khiến người ta sợ hãi hơn: "Bởi vì ta thích ngươi, cho dù biết ngươi quá quắt thế nào, ta vẫn thích ngươi. Ta đã thấy dáng vẻ tốt đẹp nhất của ngươi, ta sẽ không quên mãi mãi. Người bình thường sao dám thích một con rắn độc chứ? Nhưng ta thì dám, chỉ có Phong Dã ta nắm chắc ngươi được thôi."
Yến Tư Không ngơ ngẩn, chợt cười khổ: "Phong Dã, vô luận trong lòng ngươi ta quá quắt thế nào đi nữa, có một điều ngươi có thể yên tâm là ta chắc chắn không hại ngươi, vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không."
Phong Dã ngắm nhìn y hồi lâu, sau đó đưa tay, khẽ mơn trớn hai má y: "Câu này, ta tin ngươi."
"Vậy cũng đừng quấy rầy người nhà ta, bọn họ đều cho rằng ta sớm đã chết."
Cằm Phong Dã khẽ hất lên, kiêu căng nói: "Ta đã bảo ta sẽ không để mặc ngươi quyết định nữa, ta không chỉ cầm bảy tấc của ngươi, thậm chí ta còn cầm toàn thân của ngươi, sau này vô luận ngươi làm gì, ta cũng đều phải biết. Ta đã tha thứ dễ dàng cho ngươi quá nhiều lần, nếu để ta biết ngươi còn dám lừa ta dù chỉ nửa lần..." Phong Dã âm lãnh nói: "Ta sẽ khiến ngươi ân hận lúc đầu đã làm sai."
Ánh mắt sắc nhọn như sói của Phong Dã khiến da đầu Yến Tư Không tê dại từng cơn. Y biết Phong Dã đang nghiêm túc, mọi điểm yếu của y đều nằm trong tay Phong Dã, trước đây y cho rằng Phong Dã sẽ không đẩy y vào đường cùng, nhưng giữa hai người đã thành quen khó sửa, bây giờ y...không xác định nổi.
Phong Dã nhìn Yến Tư Không đầy đe dọa, không chút dung tình nói: "Nghe hiểu không?"
Yến Tư Không gật đầu, trong lòng một mớ bòng bong. Trước đây y toàn tâm lợi dụng Phong Dã, bây giờ thành ra tự trói mình, đây là sai lầm lớn nhất y phạm phải trong suốt hơn mười năm qua, lại không có thuốc nào chữa khỏi được.
Phong Dã lại nói: "Lần Kinh Sát này, Tạ Trung Nhân sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ phe đối lập, có thể sẽ lợi dụng Dạ Ly thật tốt."
"Ta cũng có ý đó."
"Còn cả Văn Hựu Trì nữa." Phong Dã nói: "Phụ thân đã đáp thư, bảo rằng người này không tham luyến tiền tài, làm Binh bộ Thượng thư bảy năm vẫn luôn tận tụy với công việc, khó mà phạm sai lầm. Nhưng nhi tử lão, cũng chính là ca ca của Văn quý phi, moi vét không ít béo bở ở quân bị và quân phí, chỉ có thể hạ thủ từ người này."
"Ta sẽ để Xà Chuẩn đi điều tra người này."
"Không cần, ta đã phái người đi thăm dò rồi."
"Nhưng nếu chỉ là nhi tử lão tham ô hối lộ, sợ rằng không đủ để kéo lão khỏi ghế Thượng thư."
"Vậy thì phải xem có thể đào sâu ra được tội nặng gì không."
Yến Tư Không gật đầu: "Chắc có thể liên lụy đến Văn Hựu Trì. Chuyện này nhất định phải nhanh, phải đẩy chuyện ra ngoài sáng ngay lúc Kinh Sát Đại Kế như dầu sôi lửa bỏng."
"Ta biết." Phong Dã nói: "So với chuyện này, ngươi và Nhan Tử Liêm phải cẩn thận và đề phòng hơn. Dẫu sao đảng hoạn quan cũng chiếm số đông ở Lại bộ, Tạ Trung Nhân sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này đâu."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy suy nghĩ phức tạp.
Chương 24: